Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 110: Tôi biết



Ngày hôm sau, lúc mặt trời đã mọc chói chang, Tiêu Ái Nguyệt mới xoay người thức dậy, cô dạo trong phòng một vòng, phát hiện Từ Phóng Tình quả nhiên đã đi trước.

Mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua thật sự là... quá mức xấu hổ!

Bây giờ nhớ tới, Tiêu Ái Nguyệt vẫn bị đỏ mặt, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao kỹ thuật của Từ Phóng Tình lại tốt đến vậy? Cô chưa từng đề cập đến tình sử của chị ấy nhưng để có được 'công lực quạt lửa' như vầy, chẳng lẽ do ban đêm nhàm chán tự sờ rồi luyện ra được?

Mọi thứ đều có khả năng. Tiêu Ái Nguyệt phấn chấn giặt sạch chăn mền và gối đầu, dù cho Từ Phóng Tình đã từng có lịch sử 'kích tình miên man' với ai đi chăng nữa thì bây giờ chị ấy chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.

***

Người bận rộn khó gặp như Trình Quân Khôn vậy mà lại đến công ty. Tiêu Ái Nguyệt vừa ngồi vào ghế, gã đã nghênh ngang đi tới đặt mông lên bàn của cô rồi cười nói, "Tiêu tiểu thư, đồng chí Tiểu Tiêu, thật nhìn không ra nha, hóa ra cô có quen biết chủ tịch Trần?"

Chủ tịch Trần là Trần Vãn Thăng hả? Tiêu Ái Nguyệt khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, "Có chuyện gì sao?"

Trình Quân Khôn cầm một tờ báo trên tay, gã tùy ý ném lên bàn của cô, sau đó bĩu môi nói, "Ảnh chụp không tệ."

Trên tờ nhật báo Thượng Hải nhìn thấy hình của mình, Tiêu Ái Nguyệt giật mình như mới gặp quỷ, lắp bắp nói, "Đây, đây là...."

Đây là ảnh mà cô cùng thư ký Vệ và mấy người Trần Vãn Thăng chụp chung, trên báo viết giới thiệu dùng đủ lời ca ngợi buổi đấu giá Ái Tâm tối qua. Tiêu Ái Nguyệt không quyên góp một Mao tiền nào mà đầu đề cũng cho cô lên. Trình Quân Khôn ý vị thâm trường đánh giá thần sắc trên mặt cô, thấy bộ dáng thất hồn lạc phách mới lên tiếng, "Xem ra sau này anh già đây phải nhờ Tiểu Tiêu chiếu cố nhiều hơn rồi."

Gã vỗ tay lên bả vai của Tiêu Ái Nguyệt một cái, sau đó thâm ý nhìn Vương Tự Phát chằm chằm, "Đừng nghe lén chứ, tôi nói anh đó, lão Vương, anh ở công ty đã nhiều năm, tôi thấy anh cả đời này cũng chỉ có như vậy." Sau khi nói xong lại nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Tiểu Tiêu, hôm nào có thời gian? Anh già dẫn cô đi gặp mấy vị khách lớn nhé."

Tiêu Ái Nguyệt mắt điếc tai ngơ xách túi lên rồi xoay người rời đi.

Hôm nay, Từ Phóng Tình ở công ty không có ra ngoài, cô vừa để điện thoại xuống liền nghe thấy có tiếng đập cửa. Cô cau mày nhìn đồng hồ, sau đó nghiêm túc quát lớn với cánh cửa đang đóng hờ, "Không phải tôi đã nói có chuyện gì thì cứ tìm quản lý Tạ sao?"

"Là em đây." Giọng nói yếu ớt ở bên ngoài truyền đến, Tiêu Ái Nguyệt đưa tay đẩy cửa phòng ra, nửa thân thể còn ở bên ngoài nhưng đầu đã lọt vào trong, "Tình Tình, hì hì."

Từ Phóng Tình vừa nhìn thấy cô liền bị chọc tức, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, "Em tới đây làm gì?"

"Em đến nói chuyện phiếm." Tiêu Ái Nguyệt lén lén lút lút đóng cửa lại, vượt đến trước mặt Từ Phóng Tình, lấy lòng nói, "Đêm qua, em..."

"Im miệng." Từ Phóng Tình cắt lời, không kiên nhẫn nhìn mặt cô chằm chằm, "Nói xong rồi thì đi ra ngoài."

"Em không nên đá chị." Dù vậy, người phụ nữ có da mặt dày này vẫn cứ luôn mồm, "Tình Tình, em sai rồi, hay là lần sau chị trói em lại đi rồi muốn làm gì thì làm, có được không? Em không phản kháng đâu!"

Từ Phóng Tình nhìn mặt cô chăm chú, không những không giận mà còn cười cười, "Em còn muốn thêm lần nữa sao?"

"Thì có làm sao?" Không tiếp tục đàm luận đề tài này, Tiêu Ái Nguyệt lâm vào một vòng lẩn quẩn, bất an hỏi, "Chị xem tin tức hôm nay chưa?"

Trong mắt của Từ Phóng Tình bắn ra một tia sáng kỳ lạ, "Em muốn giải thích sao?"

"Em không biết phải giải thích thế nào." Tiêu Ái Nguyệt ngồi xuống ghế xoay màu đen ở đối diện, hai tay xoắn xuýt nắm lấy nhau, phiền não nói, "Tấm hình kia nhất định sẽ ảnh hưởng đến em, người ta còn nói em đang 'thả con tép để bắt con tôm' nhưng em không phải tép, Mạnh Niệm Sanh mới là tép, em cũng không có mồi, nếu... nếu em liên lụy đến chị thì nên làm gì đây?"

"Nói tiếp đi."

"Em không định tham gia buổi đấu giá đâu." Sau một đêm, cuối cùng Tiêu Ái Nguyệt cũng ngoan ngoãn bàn giao hết thảy, "Trần Vãn Thăng gọi điện thoại cho em rồi nói là vé mời không khớp nên em mới đến hiện trường xem thử, sau khi đến đó, chị ta đã chuẩn bị cho em một tấm vé khác, em mới đi...."

Tiêu Ái Nguyệt vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Từ Phóng Tình. Thần sắc trên mặt chị ấy có ý vị rất sâu xa, lúc Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đối phương sẽ không nói chuyện thì chị ấy liền dứt khoát mở miệng, "Tôi biết em đến hội đấu giá. Tiêu Ái Nguyệt, em cho rằng mấy trò vặt vãnh này của em có thể lừa gạt được tôi sao? Em không cần phải ngụy trang, thậm chí tôi không cần mở miệng hỏi, trên mặt em đã viết đầy bốn chữ 'em đang nói dối' rồi. Tính cách của em không hợp với phòng sales, cũng không hợp với công sở, em có thể cân nhắc đến việc ở nhà nuôi mèo, tôi sẽ trả cho em tiền sinh hoạt."

Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ, "Một con mèo được bao nhiêu tiền?"

Từ Phóng Tình cong khóe miệng, cô đưa tay phải vỗ lên bàn một cái, tay trái xoay màn hình vi tính của mình lại cho Tiêu Ái Nguyệt xem, "Tiêu Ái Nguyệt, em đang sợ cái này sao?"

Cái này là cái quỷ gì vậy???

Thì ra tờ nhật báo Tuyết Lê ở Hồng Kông cũng đưa tin về buổi đấu giá Ái Tâm ở Thượng Hải hôm qua, nội dung tin tức khá giống nhau nhưng đằng sau có thêm một câu 'Theo lời vạch trần của một nhân viên liên quan, không khí ở buổi đấu giá rất nóng bỏng, thư ký thị trưởng vung tiền như rác, 'ái tâm' vì nhân dân nghèo khó chỉ là bề nổi của sự giàu có, liệu món tiền khổng lồ của các cấp quan liêu có thể đi đến bao xa?'

Phía dưới còn có một tấm ảnh chụp 'nhân viên lên tiếng vạch trần', mặc dù không phải chính diện nhưng nếu mang tấm hình này ra so sánh với nhật báo Thượng Hải cùng ngày, há có thể không nhìn ra đó là ai!

Một giọt mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán Tiêu Ái Nguyệt, Từ Phóng Tình quay máy tính trở về, ngón tay bay múa trên bàn phím mấy giây rồi tỉnh táo hỏi người kia, "Có cần xem bình luận không?"

"Không cần." Tiêu Ái Nguyệt thuận tay cầm cốc cà phê trên bàn đổ đại vào miệng, "Ừm? Thật có ý đồ."

Từ Phóng Tình bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt khó coi đoạt lấy cái cốc trong tay của người kia, sau đó nhéo mặt cô mấy lần, "Em có biết cái cốc này là của ai đã dùng qua không?"

Cà phê vẫn nóng, ai đã dùng qua? Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác nhìn kỹ cái cốc cà phê một hồi, trên miệng cốc có một vết son môi rất rõ, là phụ nữ sao?

"Ai vậy?"

Từ Phóng Tình không có tâm tình giải thích, cô ấn điện thoại bàn rồi mắng tới tấp, "Thư ký Tưởng, tôi bỏ tiền thuê cô đến là để cô đi đường nhìn lên trời sao? Vì sao chưa mang cốc đi rửa? Tôi không có nhiều thời gian để dạy cô phải làm vệ sinh như thế nào? Lập tức vào đây cho tôi, nhanh."

"Cạch" một tiếng, điện thoại bị cúp máy, Tiêu Ái Nguyệt nuốt nước bọt đã tiết quá nhiều vào miệng, vừa muốn nói chuyện thì cửa đã mở, một cô gái trang điểm khá đậm chạy vào, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi tổng giám đốc Từ, tôi sai rồi."

Từ Phóng Tình mắng người chưa bao giờ nể mặt mũi, cô hít thở sâu một hơi rồi lạnh lùng hỏi, "Cô mấy tuổi rồi? Ngoại trừ nói xin lỗi ra thì còn nói được gì khác?"

Thư ký Tưởng cúi đầu rất thấp, sợ hãi giải thích, "Thật có lỗi, tổng giám đốc Từ, hôm nay tôi hơi khó chịu, vừa mới nãy sau khi chủ tịch về, tôi có vào dọn dẹp nhưng không có lưu ý đến..."

"Khó chịu?" Từ Phóng Tình không hài lòng với lời giải thích kia, "Khó chịu thì ở nhà nghỉ ngơi, tôi cho cô nghỉ được không? Ra ngoài đi, từ hôm nay trở đi không cần tới đây làm nữa, bây giờ tôi sẽ cho cô nghỉ."

"Tổng giám đốc Từ, chị đừng như vậy mà, tôi thật sự không khỏe, mong chị thông cảm." Thư ký Tưởng vừa mới tốt nghiệp không lâu, nói mấy câu thì mắt đã bắt đầu đỏ, "Tổng giám đốc Từ, cầu xin chị."

"Khụ khụ." Tiêu Ái Nguyệt ở bên cạnh ho khan một tiếng, "Hay là lần này coi như..."

"Tiêu Ái Nguyệt, im miệng." Từ Phóng Tình ngồi lại ghế, phẫn nộ trừng cô một cái, "Cô xem đàn anh đàn chị của cô có phạm sai mấy chuyện cơ bản này không? Làm người không có đầu óc cũng không sao, tôi có thể du di một hai lần, nhưng cô chính là không mang mắt đi làm, chỗ của tôi là viện người mù sao? Thư ký Tưởng, cô luôn có rất nhiều lý do, tôi nghe cũng đủ rồi, ra ngoài đi."

"Tôi..." Tưởng thư ký ngẩng đầu, trong mắt ứa ra nước mắt oán hận, "Tổng giám đốc Từ, vậy tôi đi ra ngoài trước."

Tiêu Ái Nguyệt đưa mắt nhìn người kia đóng cửa rời đi, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì Từ Phóng Tình đã ném túi khăn ướt vào trong ngực cô, "Lau miệng cho sạch sẽ, tôi không có nhiều thời gian hàn huyên việc nhà với em đâu, em trở về đi, giữa trưa nhớ ăn cơm, dù sao em cũng đã béo đến như vậy, người mập ăn kiêng sẽ dễ bị bao tử, tối nay gặp lại."

Thấy cô vô tình, Tiêu Ái Nguyệt khó tránh khỏi có cảm giác vô nhân tình, "Thư ký Tưởng cũng không phải cố ý."

"Tiêu Ái Nguyệt, cô ta là thuộc hạ của tôi." Từ Phóng Tình dừng lại động tác trong tay, cô ngẩng đầu, vô cảm nhìn mặt của người kia chăm chú, "Tôi biết cô ta là hạng người gì hơn bất cứ ai, làm việc không nên nhìn mặt ngoài, những người thường hay khiến em mềm lòng luôn có thể đâm sau lưng em một đao, em không biết hay sao? Tôi dùng người, nhân phẩm quan trọng hơn năng lực, nếu không, em nghĩ vì sao em lại có thể ở lại Hải Manh?"

Tiêu Ái Nguyệt, "..."

"Em đi."

"Mang cái cốc ra ngoài."

***

Thư ký Tưởng đang tắt máy tính, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt ra, mắt càng đỏ, "Tiêu tiểu thư, tôi thật sự không cố ý."

Tiêu Ái Nguyệt đặt cốc lên bàn của người kia, bất đắc dĩ tỏ thái độ, "Đây là việc riêng của phòng các cô, tôi cũng không có cách nào." Tuy là nói như vậy nhưng người lại an ủi, "Nghỉ việc cũng không nhanh như vậy đâu, nói không chừng ngày mai chị ấy sẽ hết tức giận, cô đừng khóc."

"Không phải." Thư ký Tưởng được an ủi lại càng không thể khống chế tâm tình của mình, che miệng nói, "Tổng giám đốc Từ không cần tôi, lúc thư ký Lý xin nghỉ, tôi chỉ đến làm dự bị, hiện giờ lại có thêm quản lý Tạ được điều đến từ chi nhánh, tổng giám đốc Từ vốn sẽ không cần tôi ở đây."

Quản lý Tạ? Chẳng lẽ là Tạ Ninh Thải?

Không ngờ người cuối cùng được giữ lại lại chính là cô ấy. Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt một lúc, cảm nhận được mọi người đang nhìn nên mới vội vàng nói, "Không sao, cô vẫn còn trẻ, đổi công ty rồi bắt đầu lại từ đầu nha."

Tiêu Ái Nguyệt chỉ biết nói vậy thôi chứ cô cũng bận nhiều việc, nào có thời gian quan tâm đến chuyện khác. Cô vừa trở lại phòng sales, Vương Tự Phát đã bưng chén trà xanh đi tới nhắc nhở, "Tiểu Tiêu, cô quên mang điện thoại."

Điện thoại vang lên hai lần, đều là cùng một người gọi đến. Tiêu Ái Nguyệt tranh thủ gọi lại, câu nói đầu tiên là xin lỗi, "Alo, chị Thăng ạ, ngại quá, vừa nãy tôi quên mang theo điện thoại, lúc nào? Ban đêm, có thể, được, không có vấn đề, được, tạm biệt."

"Haiz..." Tiêu Ái Nguyệt cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, "Mấy bà nội ông nội này...."

Vương Tự Phát quỷ dị nhìn người ngoài cửa, "Tiểu Tiêu, có người tìm cô."

Tiêu Ái Nguyệt phản xạ có điều kiện quay đầu lại liền trông thấy thư ký Tưởng đang đứng tại cửa ra vào không ngừng vẫy tay. Cô vội chạy tới kéo thư ký Tưởng vào phòng uống nước, sau đó hạ giọng hỏi, "Sao vậy?"

Vành mắt của thư ký Tưởng vẫn hồng nhưng cảm xúc đã tốt hơn nhiều, cô thần thần bí bí giấu một tờ giấy đưa cho Tiêu Ái Nguyệt rồi nhỏ giọng nói, "Tiêu tiểu thư, chị cầm cái này đi, chị là người tốt, tôi không muốn chị bị người ta lừa gạt."

Tiêu Ái Nguyệt đi theo Từ Phóng Tình khá lâu nên cũng đã bị chị ấy tẩy não thành công, đương nhiên cô tin trên thế giới này không có ai vô duyên vô cớ giúp đỡ mình, chỉ có mục đích riêng hoặc là giả nhân giả nghĩa. Thù hận có thể thay đổi tác phong của một người và điều đó càng khiến Tiêu Ái Nguyệt cảnh giác. Cô nhận tờ giấy của thư ký Tưởng, nửa tin nửa ngờ hỏi, "Đây là cái gì?"

"Chị ấy sa thải tôi không phải vì năng lực của tôi mà là do tôi đã biết bí mật của chị ấy, chuyện của chị ấy ở phòng mua hàng cũng không phải sự tình kín kẽ gì. Tiêu tiểu thư, tôi biết chị không tin nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, chị tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao, tùy chị vậy." Thư ký Tưởng thê lương nở một nụ cười hết sức khó coi, "Chị ấy đã kêu tôi sắp xếp xe đến địa chỉ này, thời gian là đêm nay. Tiêu tiểu thư, tạm biệt."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.