Đám đông ồ lên như bắt được vàng, ngay lập tức rẽ sang hai bên cho Hạ Việt An rời đi. Nàng cũng khá ngạc nhiên vì không nghĩ bản thân có thể thoát đi được dễ dàng như vậy.
Tối hôm ấy, Hạ Việt An nhận được cuộc gọi của Cố Tiêu Ngữ, nàng vui vẻ bắt máy:
- Nè, còn 1 tuần nữa là tớ về với cậu rồi đó, sao hả? Có nhớ tớ lắm không?
Cố Tiêu Ngữ lúc này đã xuống ga tàu tại tỉnh P, cô vừa ngồi lên một chiếc xe taxi, vừa trò chuyện điện thoại với nàng:
- Nhớ...
- Nhớ lắm lắm không? - Hạ Việt An chọc ghẹo cô.
- Tớ rất nhớ cậu.
Hạ Việt An như bị tan chảy trong giọng nói của Cố Tiêu Ngữ, nàng dùng tay vén tóc qua tai:
- Ừm. Giờ cậu đếm đi, đếm từ 1 tới 100 thì tớ sẽ tới bên cậu.
- Hả? Là sao? Cậu...
Chưa kịp hỏi lại thì Cố Tiêu Ngữ đã cúp máy.
Giỏi quá, Cố Tiêu Ngữ vậy mà dám cúp máy của nàng.
Chưa kịp giận dỗi được 2 giây thì có tin nhắn của Cố Tiêu Ngữ gửi tới:
"Ngủ ngon~"
Hạ Việt An cau mày, quyết định gửi voice qua bên kia:
"Cố Tiêu Ngữ, cậu tốt nhất đừng có mà ở trước mặt tớ ngay lúc này, dám cúp điện thoại của tớ, cậu chán sống rồi đúng không?~"
Vừa lúc ấy, có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Hạ Việt An chạy ra mở cửa với một tâm trạng vô cùng hồi hộp. Thực ra nàng cũng có chút mong chờ, có khi nào Cố Tiêu Ngữ sẽ cho nàng bất ngờ, sẽ tới đây gặp nàng hay không?
Nhưng đằng sau cánh cửa là một đám đông vây kín xung quanh. Khi Hạ Việt An mở cửa ra thì có người bắn pháo giấy tạo ra thanh âm "bụp bụp" không quá lớn, nhưng cũng đủ để khuấy động không khí.
Sau đó, đám đông rẽ sang hai bên, chỉ để lại Cố Mộng Đình cầm bó hoa hồng to, đỏ rực đứng đó. Cố Mộng Đình cao hơn Hạ Việt An một chút, hôm nay lại ăn mặc cực kì đẹp và lịch sự với áo sơ mi trắng và quần jeans bó, tóc tai cũng được chải chuốt thật gọn gàng, và hình như còn xịt cả nước hoa nữa.
Cố Mộng Đình mỉm cười, đưa bó hoa hồng tới trước mặt Hạ Việt An:
- Cô Hạ...à không, chị...
Vừa nghe Cố Mộng Đình gọi chị, cả đám đông ồ lên một cái, sau đó lại tiếp tục im lặng "xem kịch".
- Có lẽ chị không tin, nhưng em đã chú ý tới chị ngay từ khi còn ở trên tàu. Khi vừa lên tàu, em đã bị vẻ đẹp của chị thu hút, khiến em không thể nào rời mắt khỏi chị được. Và khi nhìn thấy chị trong đoàn giáo sinh thực tập, trái tim em đã không ngừng đập loạn lên. Hạ Việt An, em thực sự rất thích chị, chị có thể cho em một cơ hội được ở bên cạnh che chở cho chị được không?"
Tiếp sau đó còn có đám đông phụ hoạ:
"Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Hạ Việt An cảm thấy có chút khó xử, nhưng nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Cố Mộng Đình cùng đám đông xung quanh, nàng miễn cưỡng cầm lấy bó hoa, sau đó tiến tới hơi rướn người ghé vào tai Cố Mộng Đình:
- Tôi xin lỗi, nhưng thực sự tôi không thể đáp lại tình cảm này của em. Tôi đã có người yêu rồi, bó hoa này lát nữa sẽ trả lại cho em, còn bây giờ có thể phiền em giải tán đám đông có được hay không? Tụ tập ở đây sẽ làm ảnh hưởng tới những người khác.
Cố Mộng Đình hoá đá trong một giây. Từ lúc Hạ Việt An nhận hoa của cô, cô đã nghĩ rằng mình đã có được nàng, nhưng hoá ra cô đã lầm.
Mọi chuyện đâu có tốt đẹp như vậy...
Ngay lúc này, thang máy "ting" một tiếng, cánh cửa thang máy mở ra. Mà người trong thang máy chính là Cố Tiêu Ngữ, cô vừa vặn nhìn thấy một màn này.
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Tại sao Hạ Việt An lại ôm người khác?
Hạ Việt An cũng nhìn thấy Cố Tiêu Ngữ, nàng đang định đi tới chỗ cô nhưng bị Dư Diễm An trong đám đông giữ tay lại:
- Cô Hạ, cô đừng ngại, chuyện của cô và Tiểu Đình chúng em đều biết.
- Không phải, tôi...
Nàng đang định lên tiếng giải thích thì Cố Tiêu Ngữ tiêu sái bước đến, cô lên tiếng hỏi, cả cơ thể toát ra một cỗ khí lạnh vô hình:
- Ở đây có chuyện gì vậy?
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Cố Tiêu Ngữ. Một vài omega trong đám đông đã rục rịch vì vẻ ngoài khá thu hút của cô. Hơn nữa, trên người cô còn thoang thoảng mùi hoa anh túc, mùi hương rất nhẹ nhưng khiến người ta cảm thấy như bị đắm chìm trong đó, không có lối thoát.
Hạ Việt An tránh thoát khỏi cánh tay của Dư Diễm An, nàng chạy tới bên Cố Tiêu Ngữ:
- Ngữ, chuyện không phải như cậu thấy, cậu...
- Được rồi, tớ tin cậu mà. - Cô sủng nịnh xoa đầu nàng.
Mà hình ảnh vô cùng hài hoà này lọt vào mắt của mọi người, riêng Dư Diễm An và Bạch Nguyên thì ánh nhìn có phần quỷ dị.
Cố Mộng Đình vừa nhìn thái độ của Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An liền nhận ra ngay mối quan hệ của hai người, trong lòng không khỏi chua xót. Cô khoát tay:
- Giải tán hết đi! Đừng tụ tập ở đây nữa.
Dư Diễm An kéo tay Cố Mộng Đình:
- Mộng Đình, còn cô Hạ...
- Lát nữa tao giải thích.
Sau đó, mọi người cùng kéo nhau ra về, trước khi ra về còn cúi đầu:
- Tụi em chào cô Hạ ạ, tụi em xin lỗi vì đã làm phiền cô vào giờ này ạ.
- Được rồi, các em về cẩn thận.
Hạ Việt An trả lại bó hoa cho Cố Mộng Đình. Ánh mắt của Cố Mộng Đình nhìn nàng có chút phức tạp, sâu thẳm trong đáy mắt ẩn chứa một nỗi buồn không nói nên lời.
Nàng biết chứ, nhưng nàng giả bộ phớt lờ đi.
Cố Mộng Đình rất tốt, nhưng chỉ trách em ấy chưa gặp đúng người mà thôi.
Trở lại trong phòng, Hạ Việt An giải thích:
- Tớ chỉ không muốn em ấy bị bẽ mặt trước đám đông nên mới chọn hành động như vậy. Tớ...xin lỗi..
- Đồ ngốc...
Cố Tiêu Ngữ ôm cơ thể mềm mại của nàng vào trong lồng ngực. Có trời mới biết cô nhớ cô gái này tới mức nào.
- Dù cậu đã nói như vậy, nhưng tớ vẫn còn cảm thấy...có chút khó chịu, Việt An...
Nàng nép mình vào người cô, tham lam ngửi lấy mùi hoa anh túc dịu nhẹ, trong lòng cảm thấy vô cùng thoả mãn. Nàng ranh mãnh nở nụ cười: