Thành phố B là một khu đô thị lớn và sầm uất với tốc độ đô thị hoá nhanh nhất cả nước. Trong toà nhà cao tầng, trụ sở chính của tập đoàn Hạ Chu nằm gần trung tâm thành phố, có hai alpha đang ngồi đối diện nhau. Hạ Nghiên nâng tách trà lên:
- Cố tổng, mời dùng trà.
Cố Dĩ Ninh cũng không khách khí, cầm lấy tách trà uống một ngụm:
- Kĩ thuật pha trà của Hạ tổng vẫn...rất ngon như ngày nào~
- A...Dĩ Ninh, cậu có thể nghiêm túc nhận xét không, rõ ràng tôi đã thực hành rất lâu đó. Hoa Hoa nhà tôi còn khen mà.
- Hoa Hoa nhà cậu là đã bị cậu làm cho say mê, lí nào lại đi chê trà của cậu chứ.
Hạ Nghiên chép miệng một cái:
- Aiyo...chuyện trà bánh bỏ qua một bên cái đã, cậu tới đây để kí hợp đồng mà phải không?
- Đây là bản hợp đồng, mời Hạ tổng xem qua. - Cố Dĩ Ninh khôi phục bộ dáng nghiêm túc.
Hạ Nghiên không nghĩ ngợi gì nhiều, bàn tay xinh đẹp với khớp xương tinh xảo cầm bút, trực tiếp kí lên. Cố Dĩ Ninh ngạc nhiên:
- Cậu chưa xem qua mà đã ký...
- Chúng ta đã đồng hành với nhau từ rất lâu, tôi tin là chúng ta đều đã hiểu rõ đối phương là người như thế nào.
Khi Hạ Nghiên nói ra câu nói ấy, Cố Dĩ Ninh mới biết cô ấy được Hạ Nghiên tin tưởng tới mức nào.
Gia đình của Hạ Nghiên và Cố Dĩ Ninh là hàng xóm. Hai người học chung từ sơ trung lên cao trung, sau đó cùng nhau học đại học. Mỗi người mở một công ty riêng, rồi dần phát triển thành tập đoàn lớn, vẫn luôn hợp tác cùng nhau. Cuối cùng, cả hai có vợ và kết hôn. Hai người cũng quyết định mua hai căn hộ chung cư ở cạnh nhau nên mối quan hệ giữa hai gia đình càng trở nên gắn bó hơn.
Nhiều lúc Cố Dĩ Ninh cảm thấy Hạ Nghiên rất tốt, người tốt như cô ấy trên đời còn mấy người đây?
Hai đứa nhóc của hai nhà cư nhiên ra đời vào cùng một ngày. Tiểu Cố của nhà Cố Dĩ Ninh được xác định là một bé gái alpha phẩm cấp S, dự là lớn lên sẽ rất thu hút nhiều ong bướm vây quanh đây. Ngược lại, Tiểu Hạ nhà Hạ Nghiên lại được xác định là một bé gái alpha phẩm cấp S.
Tại căn hộ của Hạ Nghiên...
Việt Tư Hoa rất đỗi vui mừng khi con mình có phẩm cấp khá cao, nhưng lại lo sợ lớn lên Tiểu Hạ sẽ bị alpha khác cầm lòng không được mà tiêu ký bừa bãi. Hạ Nghiên ôm Việt Tư Hoa vào lòng, trấn an:
- Em yên tâm, chị sẽ bảo vệ Tiểu Hạ, sẽ đảm bảo an toàn cho con chúng ta.
Thời gian trôi đi, thoắt cái Cố Tiêu Ngữ đã tròn 4 tuổi, cô bé đã bộc lộ rõ bản tính lầm lì ít nói, còn sợ người lạ nữa.
Hai đứa nhỏ học chung trường mẫu giáo nên thường được đưa đi học cùng nhau. Hôm nay Cố Dĩ Ninh lái xe đưa Cố Tiêu Ngữ và Hạ Việt An tới trường.
Ngồi trên xe của Cố Dĩ Ninh, Hạ Việt An quay sang nhìn Cố Tiêu Ngữ với đôi mắt thần thần bí bí:
- Tiểu Ngữ, tớ có cái này cho cậu đó.
- Cái gì? - Cố Tiêu Ngữ cũng nhìn lại Hạ Việt An.
Hạ Việt An kéo khoá balo, thò tay vào bên trong lục lọi, sau đó lấy ra một cái kẹo vị dâu tây:
- Cho cậu nè.
- Tớ không thích vị dâu tây, tớ ghét vị dâu tây nhất trên đời. - Cố Tiêu Ngữ không nhận kẹo.
Cũng không biết vì sao Cố Tiêu Ngữ lại không thích vị dâu tây. Có một lần, Cố Dĩ Ninh đi công tác đem về mấy hộp dâu tây tươi ngon, Cố Tiêu Ngữ ăn thử một quả, chỉ cảm thấy vị chua chua ngọt ngọt. Cô bé nhăn mặt, cô không thích vị này một chút nào. Kể từ đó, Cố Tiểu Ngữ mặc định bản thân ghét dâu tây, hay bất cứ thứ gì liên quan tới dâu tây.
Cố Dĩ Ninh nhìn qua gương chiếu hậu:
- Ngữ Ngữ, Tiểu Hạ đã có lòng cho kẹo thì con nên nhận lấy dù cho có không thích, càng không nên buông lời chê, đó là phép lịch sự tối thiểu đấy.
- Dạ...con biết rồi...
Cố Tiêu Ngữ vươn tay định nhận lấy kẹo thì Hạ Việt An thu tay lại, lục trong túi lấy ra một cái kẹo khác vị socola:
- Ai cho con đồ gì hay làm việc tốt giúp đỡ con thì con nên nói cảm ơn đấy Ngữ Ngữ.
- Con cảm ơn.
- Không phải nói với mẹ, con nói với Tiểu Hạ kìa.
- Tớ cảm ơn An An.
- Và nhớ vứt vỏ kẹo đúng chỗ đó, không được vứt lung tung đâu nha.
- Dạ con nhớ rồi.
Tới trường mẫu giáo, Hạ Việt An nắm tay Cố Tiêu Ngữ, dùng ánh mắt kiên định nhìn Cố Dĩ Ninh, vỗ ngực tự tin nói:
- Cô Cố cứ yên tâm, cháu sẽ bảo vệ Tiểu Ngữ!
Cố Dĩ Ninh có chút muốn cười, nhưng cô nén lại, vươn tay xoa đầu hai đứa nhỏ:
- Được, vậy nhờ cháu bảo vệ Ngữ Ngữ nhé.
- Dạ!!
Từ lúc mới tới trường mẫu giáo cho tới khi sắp hết năm 4 tuổi, Cố Tiêu Ngữ chỉ lủi thủi chơi một mình. Có nhiều bạn muốn lại gần chơi cùng cô bé nhưng đều bị vẻ ngoài không mấy thân thiện của cô doạ sợ.
Cố Tiêu Ngữ chỉ thích chơi một mình, bất kể việc gì cũng muốn làm một mình.
Ngược lại, Hạ Việt An rất hoà đồng, lúc nào trên môi cũng là nụ cười ngọt ngào nên hầu hết bạn bè đều muốn chơi cùng cô bé.
Cô giáo thấy Cố Tiêu Ngữ chỉ chơi một mình, lúc nào cũng lại gần hỏi han, nhưng cô lại phát hiện ra đứa trẻ này quá cảnh giác và thu mình với mọi người xung quanh.
Dù vậy, nhưng Hạ Việt An lại rất kiên trì, trong lớp chỉ có mình cô bé có thể kiên nhẫn ngồi nói chuyện phiếm hay chơi cùng Cố Tiêu Ngữ hàng giờ đồng hồ:
- Tiểu Ngữ, cậu đang chơi gì thế?
- Chơi xếp hình. - Cố Tiêu Ngữ đáp.
- Tớ chơi cùng được không?
- Được.
Kể cả khi trở về nhà, Hạ Việt An cũng rất hay qua nhà Cố Tiêu Ngữ chơi. Cố Dĩ Ninh và Hứa Giản Y nhìn thấy cô nhóc dễ thương như vậy cũng gần như thừa nhận Hạ Việt An như con cái của mình. Quan hệ hai gia đình Cố - Hạ cứ như vậy mà tốt lên rất nhiều.