Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 43



Hứa U mở trang web ra, tìm tòi kinh nghiệm từ trên mạng.

Kỳ thật sinh hoạt vợ chồng của cô và Đường Sĩ Trạch là dị dạng, không bình thường.

Sinh hoạt hôn nhân của cô, toàn bộ hành trình đi cùng với thời kỳ phấn đấu vì sự nghiệp của Đường Sĩ Trạch. Cho nên nếu không phải anh đang đi học, chính là làm việc đêm không về ngủ.

Hứa U vẫn luôn một mình một nhà.

Cũng may ngoại trừ là vợ của anh, cô còn là danh viện. Cô có tiền, không cần anh luôn ở bên cạnh. Nhưng mà loại hôn nhân tồn tại trên danh nghĩa này, một khi có cơ hội thoát khỏi, Hứa U hoàn toàn không muốn nhìn Đường Sĩ Trạch thêm một giây nào.

Hai người thoả thuận kết hôn, hoà bình chia tay, tuy rằng Hứa U tức quá tìm người đánh anh, nhưng mà Hứa U cũng thật sự không nghĩ tới hai người còn có thể ở cùng dưới một mái hiên.

Còn là làm tình nhân bé nhỏ của anh.

Tục ngữ nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm.

Đường Sĩ Trạch thật có phúc khí.

Tâm thái của Hứa U được điều tiết vô cùng tốt — cô tới chính là để tiêu tiền của anh, làm nhà anh sụp đổ.

Hứa U vừa tới ngày đầu tiên, liền viết một danh sách thật dài cho Đường Sĩ Trạch, đúng lý hợp tình ghi lại tất cả đồ dùng sinh hoạt mà cô muốn mua.

Đường Sĩ Trạch liền xem cũng chưa xem, đôi mắt cũng không nháy một cái đã lập tức đáp ứng rồi.



Tài khoản cá nhân của Đường tiên sinh hai ngày này hoạt động dị thường, khiến cho ngân hàng chú ý, uyển chuyển dò hỏi Đường tiên sinh có phải muốn đổi ngân hàng hay không.

Đường Sĩ Trạch lúc này mới ý thức được Hứa U đã tiêu của anh bao nhiêu tiền, đến nỗi làm ngân hàng phải tới hỏi anh.

Sau khi Đường Sĩ Trạch nhận được biên lai của Hứa U, đảo qua từ trên xuống dưới, đến anh cũng không nhịn được khóe mắt giật giật.

Trước kia hai người làm vợ chồng, anh chỉ là đúng giờ gửi một số tiền vào tài khoản gia đình, cũng không biết cụ thể chi tiêu của Hứa U. Anh biết vợ trước của mình rất biết tiêu tiền, nhưng không nghĩ tới cô có thể tiêu đến như vậy.

Tỷ như Hứa U nuôi một con chim cánh cụt trong một vườn bách thú ở Bắc Âu?

Lại chạy tới Nam Phi giúp đỡ người ta xây tàu lượn siêu tốc?

Đường Sĩ Trạch: “…”

Người phụ trách ngân hàng tư nhân của anh uyển chuyển nói: “Tiên sinh, nếu không chúng tôi giúp ngài nhắc nhở vợ trước của ngài?”

Đường Sĩ Trạch trầm mặc, nói: “Các người cứ làm việc bình thường là được, không cần phải xen vào cô ấy.”

Anh ngược lại muốn nhìn xem Hứa U muốn làm gì.



Đường Sĩ Trạch làm việc đến ban đêm 10 giờ mới về nhà.

Về đến nhà mở cửa, nhìn đến đèn đuốc phòng khách sáng trưng, Hứa U mặc áo ngủ, nghe được tiếng mở cửa liền lộc cộc chạy lại đón chào.

Cô nũng nịu: “Chồng trước…”

Thanh âm uyển chuyển, dáng vẻ đang chạy vội tới cửa lại đột nhiên ngừng lại.

Hứa U trừng lớn đôi mắt, thấy được phía sau Đường Sĩ Trạch là Thư ký Trương đang ôm một chồng văn kiện cao như toà núi nhỏ.

Thư ký Trương lộ ra biểu tình như gặp quỷ trước.

Hứa U: “…”

Đường Sĩ Trạch khụ một tiếng.

Thư ký Trương lập tức thức thời: “Ông chủ, những văn kiện này tôi đặt vào trong thư phòng giúp ngài, tôi về đây.”

Xem thư ký Trương bị cô làm cho sợ tới mức chạy trối chết, gò má Hứa U nóng rực, cảm thấy thực mất mặt.

Khi cúi đầu, lại phát hiện ánh mắt người nào đó sáng quắc đang nhìn chằm chằm cô.

Hứa U ngẩng đầu trừng lại: “Nhìn cái gì?”

Đường Sĩ Trạch thấy rất thú vị nhìn cô: “Không nghĩ tới em sẽ chờ anh về, U U, em thật là quá thức thời.”

Hứa U vừa chột dạ lại dào dạt đắc ý cười.

Cô nói: “Anh bây giờ là đối tượng phục vụ của em mà, để em lấy dép lê cho anh!”

Kỳ thật là bởi vì hai ngày này tiêu quá nhiều tiền, cô sợ Đường Sĩ Trạch tính sổ với mình, cho nên mới chạy nhanh tới lấy lòng anh.

Tuy anh đã nói sẽ giúp cô trả nợ, nhưng kỳ thật còn chưa bắt đầu trả.

Loại đàn ông này, khả năng bất chợt đổi ý quá lớn.

Mà Đường Sĩ Trạch nhìn cô tha thiết bận rộn như vậy, ánh mắt anh hơi hơi chợt lóe, suy nghĩ có chút mơ hồ, hoảng hốt như cách một thế hệ.



Trong khoảng thời gian còn là vợ chồng cuối cùng của bọn họ, hai người kỳ thật đã bắt đầu chia giường ngủ.

Chỉ là khi đó Đường Sĩ Trạch vội vàng việc công ty đưa ra thị trường, cũng không để ý.

Kết quả anh không thèm để ý, chính là Hứa U đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho anh.

Nhưng mà từ trước đó, Hứa U cũng đã không đợi anh về ngủ.

Anh làm việc đến đêm khuya, thời điểm về nhà, vĩnh viễn là cả phòng đen nhánh, Hứa U đã sớm đi ngủ.

Số ít lần cô chờ anh về, là đoạn thời gian khi anh mới vừa về nước, dọn vào ở căn nhà kết hôn của cô và anh. Hứa U cũng giống như những cô dâu nhỏ vừa kết hôn trên thế giới này, ngoan ngoãn chờ anh mấy ngày, còn sẽ làm dì giúp việc trong nhà hâm nóng cơm cho anh.

Nhưng mà có lẽ là thời gian anh tăng ca quá không quy luật, Hứa U sau lại liền không đợi anh nữa.

Mỗi lần anh về đến nhà, trong nhà đều là một mảnh tối tăm.



Nhưng mà hiện tại trong nhà đèn đuốc sáng trưng, thời gian cũng đã là buổi tối 11 giờ.

Lẽ ra Hứa U chú trọng bảo dưỡng như vậy, thời gian này cô đã sớm ngủ.

Tâm tình Đường Sĩ Trạch cổ quái.

Anh đi theo phía sau Hứa U, cùng cô đến phòng tắm xem cô mở nước. Hứa U vừa quay đầu lại, liền đụng phải Đường Sĩ Trạch.

Hứa U kinh hách lui về phía sau, mắt thấy dưới áo ngủ lộ ra đôi chân trắng muốt tinh tế sắp đụng vào bồn tắm, Đường Sĩ Trạch duỗi tay ôm cô.

Đường Sĩ Trạch rũ mắt, trong đôi mắt mang chút một chút cảm tình vừa phức tạp vừa ủy khuất: “Em có bảo dì hâm nóng cơm cho anh không?”

Hứa U trừng lớn đôi mắt, tròng mắt dưới ánh đèn màu trắng đen bóng.

Cô không thể tưởng nổi: “Buổi tối ăn bữa khuya? Anh không cần dáng người đẹp nữa sao? Sẽ béo mười cân đấy!”

Đường Sĩ Trạch: “…”

Anh nói: “Hử? Khi anh mới vừa về nước sao em mỗi ngày đều bảo dì làm bữa khuya cho anh?”

Khi đó anh cảm động biết bao.

Hứa U ngượng ngùng nói: “Đó là bởi vì khi đó anh tăng ca mỗi ngày, trở về muộn như vậy, em rất không cao hứng, liền cố ý muốn cho anh mập lên.”

Cô thật đáng tiếc: “Em cho rằng sau lại anh phát hiện, bởi vì anh đều không thế nào ăn. Em mới dừng tay. Thì ra chồng trước anh không phát hiện à?”

Đường Sĩ Trạch: “…”

Anh mặt vô biểu tình mà kéo lấy Hứa U, ném Hứa U ra khỏi phòng tắm.

Anh cảm động không còn nữa.

Một chút ít hồi ức ôn tồn quá vãng đã bị Hứa U phá hư.

Sau khi Hứa U bị ném văng ra, cười ha ha. Cô một chút đều không sợ anh, còn tới gõ cửa: “Em đây ngủ nhé?”

Đường Sĩ Trạch vốn là không thèm để ý cô có ở cạnh anh hay không.

Nhưng mà bây giờ anh đang không cao hứng.

Đường Sĩ Trạch: “Ngủ cái gì mà ngủ? Ông chủ còn muốn thức đêm em liền ngủ trước? Thức, cùng anh làm việc.”

Hứa U: “…Được.”



Đường Sĩ Trạch tắm rửa xong ra tới, trực tiếp đi đến thư phòng.

Thời điểm anh trở về mang theo một đống lớn tư liệu, thực rõ ràng là muốn chuẩn bị thức đêm làm việc. Hứa U không giúp được anh quá nhiều, sửa sang lại một ít tin tức gì đó hẳn là còn được.   

Đường Sĩ Trạch cho rằng anh nói “Làm việc”, Hứa U liền sẽ tự giác đến thư phòng chờ anh.

Kết quả anh bật đèn thư phòng, phát hiện nơi này lạnh lẽo, trên bàn sách trừ bỏ chồng tư liệu dày cộp mà thư ký Trương vừa đưa tới, căn bản không có dấu vết tồn tại của người sống.

Đến một ly nước ấm cũng không có.

Đường Sĩ Trạch trầm mặt xuống.

Hứa U đáp ứng ngoan ngoãn như thế, bây giờ lại lật lọng sao?

Làm một CEO nói một không hai, Đường Sĩ Trạch phiền nhất là cấp dưới không tuân thủ nguyên tắc, ra vẻ thông minh mà bẻ cong ý của anh.

Hứa U hiện giờ còn không phải là cấp dưới của anh sao?

Đường Sĩ Trạch lập tức liền ra khỏi thư phòng, đi bắt Hứa U. Đường Sĩ Trạch tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng bật đèn phòng ngủ, liền thấy được Hứa U đang nằm trong ổ chăn.

Anh bật đèn lên, mặt vô biểu tình. Khi đang muốn phát hỏa, lại phát hiện Hứa U nháy mắt, căn bản không hề ngủ.

Cô nhìn thấy anh xuất hiện, còn lập tức nhảy từ trong ổ chăn ra, quỳ gối trên giường, hướng anh mở ra hai tay, cười khanh khách.

Cái miệng nhỏ của Hứa U thực ngọt: “Chồng trước, chờ anh đã lâu, đã làm ấm ổ chăn cho anh rồi. Sao anh tắm rửa chậm vậy?”

Đường Sĩ Trạch: “…?”

Có lợi không chiếm không phải đàn ông.

Đường Sĩ Trạch liền tiến lên.

Liền đương nhiên mà lăn giường.

Không trở lại thư phòng nữa.



Ngày hôm sau hừng đông, giữa lúc Hứa U đang ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác gương mặt mình bị người hung hăng véo một cái.

Cô thê lương hét lên một tiếng, nhấc chân liền phải đá người véo mặt mình. Người đàn ông lại sớm đã đoán trước, đầu gối ngăn chặn đôi chân đang nhảy nhót của cô, một tay khống chế tay cô.

Hứa U bị véo đến tỉnh.

Vừa mới tỉnh ngủ, trong mắt cô sương mù mênh mông, nhìn đến người đàn ông trên người mình.

Gương mặt tuấn lãng ngược sáng, ánh sáng tối tăm, cô nhìn không rõ lắm thần sắc anh, chỉ loáng thoáng cảm thấy anh dường như đang cười.

Hứa U bực: “Anh làm gì véo em?”

Đường Sĩ Trạch: “Anh đã gọi em đến 800 lần, em như người điếc ấy. Anh cũng bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.”

Hứa U đánh anh: “Em ngủ đang ngủ ngon giấc, anh gọi em làm gì!”

Đường Sĩ Trạch: “Anh muốn đi làm.”

Hứa U: “Anh đi đi! Em lại không đi làm!”

Cô lên án: “Anh trước kia đi làm chưa bao giờ gọi em dậy.”

Đường Sĩ Trạch mỉm cười: “Hiện tại cùng trước kia như thế nào có thể giống nhau. Trước kia em là vợ của anh, hiện tại em là cấp dưới của anh.”

Hứa U: “…?”

Không phải, lý giải của anh đối với tình nhân và cấp dưới có phải có điểm sai lầm rồi không?

Đường Sĩ Trạch: “Anh muốn đi làm, em liền tính không đứng dậy đưa anh ra cửa, thì cũng phải mở mắt ra chào hỏi một cái, nói một tiếng ‘đi cẩn thận’ cũng được chứ?”

Hứa U tức muốn bốc hoả.

Cô dùng chăn che đầu lại, không để ý tới anh. Đường Sĩ Trạch lại kiên quyết kéo chăn ra, nâng mặt cô lên muốn cô nhìn anh.

Hai người đại chiến một trận.

Mặt Đường Sĩ Trạch bị cô hung hăng cào ra một vệt xước, nhưng anh thực sự tàn nhẫn, khống chế cô một hai phải nghe lời.

Hứa U chịu phục.

Cô bị Đường Sĩ Trạch tức chết rồi, lại đầu váng mắt hoa đánh không lại anh!

Cô bị người đàn ông ghì ở trong lòng ngực, tay người đàn ông nắm sẵn cằm nhỏ của cô, hơi thở ấm áp du tẩu nơi cổ, lại dừng ở đầu vai mượt mà của cô.

Thanh âm Đường Sĩ Trạch hơi khàn khàn: “Nói hay không, hử? Em biết anh có thể xin nghỉ chỉ để chơi với em đến cùng chứ?”

Hứa U muốn khóc.

Cô chịu phục nói: “Ngài đi cẩn thận, đi cẩn thận, ngàn vạn đừng vừa ra cửa đã bị xe đâm!”

Đường Sĩ Trạch không để ý tới lời nguyền rủa cô thêm vào đằng sau.

Hứa U giương nanh múa vuốt, có thể làm cô nói ra lời phía trước đã không dễ dàng.

Đường Sĩ Trạch hơi hơi mỉm cười, buông cô ra, đứng lên.

Hứa U hừ một tiếng, trừng mắt nhìn anh, ở trong đầu dùng ý niệm giết con chó này trăm ngàn lần.

Đường Sĩ Trạch một lần nữa sửa sang lại quần áo, khi chuẩn bị ra cửa, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn Hứa U liếc mắt một cái.

Mới vừa đánh xong một trận gò má Hứa U ửng đỏ, hai tròng mắt ngậm nước, người lại như tàn hoa bại liễu nhìn thấy mà thương, dùng chăn che lại thân thể của mình.

Cô cảnh giác: “Anh còn muốn làm gì?”

Đường Sĩ Trạch hừ một tiếng: “Cứ như em không hề hưởng thụ ấy, em cảnh giác cái rắm.”

Hứa U lớn tiếng: “Xin anh dùng từ ôn nhã, anh – em – am trai anh (thứ … của anh) – hài hòa!”

Đường Sĩ Trạch nói: “Ở trên giường anh không lưu hành ba người cùng ‘làm’ (threesome).”

Hứa U còn muốn phản bác lại, liền nghe Đường Sĩ Trạch ngắt lời: “Được rồi, không đùa với em nữa. Anh muốn nói với em là, tối hôm qua trước khi tắm rửa anh nói ‘làm việc’ là có ý gì.”

Hứa U mờ mịt: “Cái gì?”

Đường Sĩ Trạch: “Anh nói ‘làm việc’, là muốn em giúp anh sửa sang lại tư liệu, không phải muốn em ‘làm’ anh.”

Hứa U: “…”

A? Cô lý giải sai rồi?

Kia tối hôm qua sao anh lại không nói gì?

Trước khi Đường Sĩ Trạch ra cửa, vô cùng thành tâm mà kiến nghị với cô: “Em nên đi học hỏi thêm xem ý nghĩ của người bình thường là cái dạng gì đi, bằng không anh sợ em đi nhầm lạc lối.”

Hứa U trực tiếp ném một cái gối đầu về phía anh.

Hứa U nổi giận: Thế nhưng chê cười cô ý nghĩ kỳ lạ, cảm thấy cô là kẻ kỳ ba!

Có thể lý giải ý nghĩ kỳ ba của cô, anh lại có thể có bao nhiêu bình thường đâu!

Cô thấy bệnh của anh so với cô còn nguy kịch hơn!



Mỗi ngày Hứa U đều có dục vọng phỉ nhổ đối với Đường Sĩ Trạch.

Khi cô tức giận đến muốn chết, liền phải gọi điện thoại tìm Quan Dĩnh phỉ nhổ.

Nhưng mà không biết có phải gần đây Quan Dĩnh bận quá hay không, mỗi lần cô tìm Quan Dĩnh nói xấu chồng trước của mình, đều cảm thấy Quan Dĩnh né tránh.

Hứa U tưởng là do mình luôn mồm nhắc đến Đường Sĩ Trạch, xem nhẹ chị em tốt của mình.

Sau khi cô cảnh tỉnh lại, sau mỗi ngày oán giận Đường Sĩ Trạch theo lệ thường, lại quan tâm đến Quan Dĩnh: “Dĩnh Dĩnh, cậu gần đây thế nào? Có chuyện gì vui không? Xin lỗi cậu, dạo này tớ bị Đường Sĩ Trạch tức giận đến hỏng mất, nên quên mất cậu. Không bằng tớ tới nhà đón cậu, chúng ta cùng nhau đi mua sắm?”

Thanh âm Quan Dĩnh nâng lên, lạnh giọng: “Không cần!”

Hứa U bị cô ấy làm cho sợ tới mức ngẩn ra: “Hả?”

Quan Dĩnh vô cùng chột dạ nhìn về phía em trai Hứa U đang bá chiếm giường của mình, ngủ đến không hề hình tượng, cô thấy đầu đau quá.

Cô thấy quá áy náy.

Nhưng mà cô thật sự không đuổi nổi Hứa Hàm… Đều do cô niên thiếu phạm sai lầm, đến bây giờ lực ý chí cũng không kiên định.

Nháo đến cô cũng không dám liên hệ nhiều với Hứa U.

Cô không dám làm Hứa U biết chính mình đã ngủ với em trai của cô ấy, hiện giờ mỗi ngày cô đều đang giãy giụa, mỗi ngày đều hy vọng Hứa Hàm nhanh chóng khai giảng, chạy nhanh từ chỗ cô lăn ra nước ngoài đi.

Quan Dĩnh liền che che dấu dấu mà hạ giọng: “Là như thế này, U U, gần đây tớ mới nhận một đơn hàng lớn, rất bận, không có thời gian đi chơi với cậu. Tớ cũng muốn nghe cậu tiếp tục oán giận chồng trước, cũng là ông chủ hiện đang bao cậu, nhưng cậu không cảm thấy có đôi khi tớ không thể ở bên cạnh cậu, cậu sẽ rất tịch mịch sao? Cậu có nghĩ tới phát tiết ra, làm quảng đại bạn bè trên mạng thỏa mãn dục vọng kể lể của cậu hay không?”

Một ý tưởng bất ngờ xuất hiện trong đầu Hứa U.

Cô nghĩ ra rồi.



Đôi mắt Hứa U sáng ngời như trộn lẫn vụn kim cương: “Dĩnh Dĩnh, cậu nói đúng! Tớ biết vẽ tranh mà! Tớ cả ngày không làm việc, kỳ thật cũng rất hư không. Tớ có thể tìm việc cho chính mình làm mà.”

Cô có chủ ý: “Tớ muốn vẽ truyện tranh phỉ nhổ Chó Đường. Tên truyện tranh tớ cũng nghĩ kỹ rồi, sẽ đặt là “Chồng trước kỳ ba của tôi”. Dĩnh Dĩnh cậu có kinh nghiệm công tác nhiều hơn tớ, cậu cảm thấy thế nào?”

Quan Dĩnh gian nan mỉm cười: “Kỳ thật tớ vốn chỉ là muốn cho cậu lên mạng viết chuyện xưa.”

Hứa U: “…”

Quan Dĩnh: “Nhưng mà cậu tìm được việc muốn làm rồi, cũng quá dốc lòng.”

Hứa U hùng tâm tráng chí, cảm thấy chính mình muốn bắt đầu công việc, cuộc đời cuối cùng cũng có phương hướng mới.



Hứa U còn chưa bắt đầu đi làm, đã gọi điện thoại thông báo cho một vòng bạn bè người thân, nói cho bọn họ biết mình sắp đi làm.

Mọi người đều thực ủng hộ cô.

Lần đầu tiên thấy Hứa đại tiểu thư muốn đi ra ngoài làm việc đấy!

Hứa Hàm: “Oa, chị của em lần đầu tiên muốn ra cửa đi làm!”

Hứa U: “Không, chị ngồi nhà làm việc.”

Hứa Hàm: “… Cho anh rể cũ của em bao cũng gọi là một phần công việc?”

Hứa U giận: “Chị đương nhiên không phải chỉ cái đó! Đúng rồi, ai nói cho em chị bị anh rể cũ của em bao?”

Hứa Hàm ngẩn ra, sau đó chột dạ mà ha ha nói sang chuyện khác: “Có thể là chính chị không cẩn thận nói lỡ miệng. Nhưng mà vì duy trì chị gái em, em tính toán giúp đỡ chị, đầu tư giai đoạn trước cho chị một trăm vạn!”

Bởi vì Quan Dĩnh kiên quyết không nhận xe mà Hứa Hàm tặng, còn cứng rắn bắt Hứa Hàm trả xe lại. Tiền trở lại trong tay, Hứa Hàm lại không thiếu tiền.

Hứa U cười tủm tỉm: “Vậy thì thật cảm ơn em.”



Hứa U gửi tin nhắn cho Đường Sĩ Trạch: “Em nhàn đến nhàm chán, em muốn bắt đầu đi làm.”

Hứa U nắm di động nửa giờ, Đường Sĩ Trạch cũng không để ý đến cô.

Hứa đại tiểu thư tức giận đến lập tức kéo đen người này.



Buổi tối về đến nhà, Đường Sĩ Trạch chất vấn Hứa U, Hứa U mới nửa thật nửa giả mà nói cho anh.

Chính mình muốn kiêm chức, một thân hai việc.

Đường Sĩ Trạch bởi vì chuyện trước kia, gần đây về nhà tương đối sớm.

Buổi tối 9 giờ anh liền ngồi ở thư phòng, một bên lạch cạch lạch cạch gõ bàn phím, dùng bút điện làm công, một bên bớt thời giờ trả lời Hứa U: “Em còn muốn đưa đi cho người khác bao? Không biết là em xem trọng chính mình, hay là xem trọng năng lực tài vụ của người đàn ông khác?”

Hứa U: “Em muốn vẽ truyện tranh! Nghề tự do!”

Đường Sĩ Trạch kinh ngạc, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Em còn biết vẽ truyện tranh?”

Hứa U: “… Tốt xấu gì thì chuyện ngành của em cũng là mỹ thuật! Bản lĩnh vẽ tranh của em rất tốt, anh có bao nhiêu không quan tâm em vậy?”

Đường Sĩ Trạch dối trá cười: “Trước nay chưa từng thấy em biểu hiện ra năng lực giám định và thưởng thức nghệ thuật, quả thật là không biết.”

Hứa U trừng mắt nhìn anh nửa ngày.

Cô chờ đợi nửa ngày.

Đường Sĩ Trạch nghiêng đầu, nhìn cô, nghi hoặc: “Làm sao vậy? Em muốn vẽ tranh thì vẽ đi, anh ủng hộ em.”

Hứa U nói: “Anh duy trì cũng chỉ là miệng duy trì sao? Sau khi Dĩnh Dĩnh cùng Tiểu Hàm biết, Dĩnh Dĩnh tặng em lễ vật, Tiểu Hàm tặng em tiền, anh liền một chút tỏ vẻ cũng không có sao?”

Đường Sĩ Trạch: “Em còn chưa bắt đầu vẽ, muốn cái gì khen thưởng? Chờ em có thành tích lại nói.”

Hứa U quyết định, cô liền phải vẽ “Chồng trước kỳ ba của tôi”.

Chồng trước không để ý tới cô, Hứa U dứt khoát không đi, liền ngồi ở thư phòng anh, gọi điện thoại nói tin tức này cho ba mẹ cô. Đồng thời đôi mắt cô quay tròn mà trừng Đường Sĩ Trạch, làm anh nhìn xem chênh lệch giữa người với người.

Ba mẹ Hứa U đang đi du lịch vòng quanh thế giới: “Hả, con muốn đi làm? Thật tốt quá! Hai người chúng ta lập tức về nước! Chúng ta sẽ tới tham quan đơn vị công tác của con, giúp con xem xét một chút.”

Ông Hứa nhìn tin tức mình vừa mới tra được từ Baidu nghiêm túc nói: “Nghe nói bây giờ đi làm, ông chủ đều rất khắt khe với nhân viên, không cho người ta giao 5 hiểm 1 kim*. U U con phải hỏi rõ ràng, ông chủ các con có cho con giao 5 hiểm 1 kim hay không.”

(*5 hiểm 1 kim: 5 hiểm là 5 loại bảo hiểm bao gồm bảo hiểm hưu trí, y tế, tai nạn lao động, thai sản, thất nghiệp. 1 kim là một căn nhà công được phân phát cho nhân viên)

Hứa U: “5 hiểm 1 kim là cái gì?”

Bà Hứa: “Có thể là tiền thưởng.”

Hứa U: “Ồ… Vậy hình như không có.”

Ông Hứa lập tức đau lòng nói: “Vậy không phải con làm không công sao? Nghe nói như vậy là có thể tìm trọng tài lao động! U U nếu không hay là đổi đơn vị đi.”

Bà Hứa: “Hay là mẹ và ba con trở về giúp con xem lại.”

Hứa U: “A… Cái này thì không cần, con làm việc ở nhà, không cần ra cửa.”

Nghe nói con gái bảo bối liền cửa cũng không cần ra, ông Hứa cùng bà Hứa ngớ ra một chút. Hai vị chưa từng làm việc không rõ lắm tính chất công việc của con gái, nhưng mà vì tỏ vẻ duy trì, bọn họ cũng đau lòng mà tặng một phần đại lễ cho Hứa U.

Sau khi Hứa U ngắt điện thoại cảm thấy mỹ mãn, lại gọi điện thoại cho thân thích bằng hữu khác.

Đường Sĩ Trạch ở bên cạnh nhìn: “…”

Cả nhà vợ trước của anh, toàn kỳ ba.



Sau một loạt điện thoại, Hứa U được tới không ít thứ tốt.

Cô lại muốn cho Đường Sĩ Trạch nhìn xem, cô không chỉ là nói chơi.

Cho nên đêm đó khi Đường Sĩ Trạch thức đêm làm việc, Hứa U ăn vạ trong thư phòng anh không đi.

Ban ngày cô đã chuẩn bị sẵn bàn ghế cho mình, hiện tại ngồi ở đối diện Đường Sĩ Trạch.

Đầy đủ trà nước, bản vẽ tay mới, máy tính mới, còn bao gồm lót chuột xinh đẹp, tay gối bàn phím.

Thiết bị của cô rõ ràng nhìn chính thức hơn nhiều so với chồng trước chỉ cần mỗi chiếc một máy tính.

Hứa U mở máy tính ra.

Sau đó liền ngẩn người.

A… Vẽ cái gì? Vẽ như thế nào?



Cả đêm Hứa U chỉ vẽ được một tờ, lúc sau bởi vì quá buồn ngủ, cô ngủ quên mất rồi.

Lại lúc sau cô liền không nhớ nổi.

Chờ đến thời điểm cô có ý thức, mơ mơ hồ hồ nhìn đến một người bưng nước tự cho cô uống thuốc.

Đường Sĩ Trạch vỗ vỗ mặt cô, nhìn cô mở bừng mắt.

Anh nhịn không được cười: “Em tỉnh? Vẽ một bức tranh thôi mà làm chính mình mệt đến bị cảm, em thật là kỳ tài.”

Hứa U mơ mơ màng màng nghe được có người đang cười.

Cô lẩm bẩm lên tiếng: “Anh là ai?”

Người đàn ông ôn hòa vỗ mặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Tú nhi, anh là ba Đường của em.”

Hứa U: “…?”

Ba Đường của cô nói: “Anh đi làm, mười lăm phút nữa dì giúp việc sẽ tới nhà chăm sóc em. Tú nhi, người phải biết đủ, đừng quá ưu tú.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.