Tôi Chạy Trốn Cùng Người Tình

Chương 110



Lộc U ngủ đến buổi chiều mới dậy, nàng duỗi eo một cái, khoác thêm áo ngoài, liền lười nhác ra khỏi cửa đứng ở trong sân.

Sau khi được thông báo một gã sai vặt thần thần bí bí tới gặp Đại tiểu thư, hắn nói: “Nô tài đã hỏi thăm được chuyện Nhị tiểu thư Tam tiểu thư nói, các nàng dường như có bất mãn với Đại tiểu thư. Nô tài nghĩ nên lại đây nói cho Đại tiểu thư một tiếng.”

Lộc U đỡ trán: Rồi, lại tới nữa.

Kịch bản trạch đấu lại tới nữa.

Thật sự là nàng cũng không quá quan tâm tới đám nữ hài tử trẻ tuổi trong nhà này đang lục đục cái gì.

Nhưng bởi vì nàng là đích nữ, đám nữ hài tử này vừa có cái gì khập khiễng, là lại kéo nàng vào.

Dù sao Lộc U cũng chỉ coi mấy chuyện trạch đấu này như chuyện tám nhảm để nghe. Dù sao cũng chỉ là mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, không quan trọng gì như kiểu ai lấy mất hoa của ai, ai làm điểm tâm đi lấy lòng ai…

Lộc U chán đến chết, đang định tùy tiện nghe một chút, lại tùy tiện đẩy việc này đi, liền thấy ở chỗ tối dưới bóng hoa, một mỹ nhân đang chầm chậm đi tới.

Tản bộ sân vắng, dáng vẻ phong lưu.

Lộc U nhìn đến sáng cả mắt, đợi mỹ nhân kia quay mặt lại đi tới, tâm tình kích động của nàng đã hồi phục, chậm rãi ngồi trở lại: A, thì ra là lão công của nàng đến.

Không thể không nói, từ mấy ngày nay, Lộc Trạch giả nữ nhi, thật là càng ngày càng thuận buồm xuôi gió.

Ngay từ đầu đến quần áo Lộc Trạch cũng mặc sai, không phân biệt nổi mấy cây trâm, hiện tại hắn lại có thể chọn son môi thích hợp với thời tiết cơ đấy!

Không thể không khâm phục hạn cuối ngày càng thấp của Lộc Trạch.

Lộc Trạch thấy đại tiểu thư Lộc U đang đứng cùng một chỗ với gã sai vặt, đôi mắt đẹp của hắn hơi nổi sóng, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, Lộc U rùng mình.

Lộc U lập tức mắng gã sai vặt bên cạnh đang thò người qua muốn áp tai nói chuyện với nàng: “Đứng lại, đừng tới gần ta như thế, ta là Đại tiểu thư hiền hoà không nói quy củ như vậy sao?”

Gã sai vặt mỗi ngày vừa có cơ hội liền tới “buôn dưa lê” với Lộc U: “…?”

Lộc U phe phẩy quạt ho khan một tiếng, lớn tiếng nói: “Ta nói là, nam nữ thụ thụ bất thân, làm người thấy sẽ hiểu lầm ta. Ngươi có chuyện gì, nói cho nha hoàn của ta là được.”

Nha hoàn đi theo bên người Lộc U: “…?”

Nha hoàn nghĩ: Nam nữ thụ thụ bất thân. Đại tiểu thư không cho gã sai vặt nói chuyện với nàng, lại làm gã sai vặt nói cho ta.

Chẳng lẽ ta không phải nữ tử?

Đang lúc làm bộ làm tịch, Lộc Trạch đã lắc lắc đi tới. Mọi người đều thỉnh an Thất tiểu thư, lại thấy Thất tiểu thư khom lưng, nhéo mặt Đại tiểu thư một cái.

Lộc Trạch cười như không cười: “Làm bộ làm tịch cho ta xem?”

Lộc U bị hắn niết mặt, lộ ra tươi cười nói: “Nói cái gì chứ! Ta là một người rất trung trinh, xưa nay vẫn vậy.”

Lộc Trạch nhẹ khịt mũi: “Nếu ngươi có tiết tháo*, ta chính là trinh tiết liệt phụ.”

(*tiết tháo: một quan niệm làm người, thể hiện chí khí cương trực, trong sạch, không thay đổi)

Sau đó hắn cũng không tiếp tục đề tài này, mà rũ mắt, ánh mắt mịt mờ mà chuyển một vòng bên hông nàng. Hắn nói: “Mới tỉnh ngủ?”

Khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ của Lộc Trạch cúi xuống, chiếc mũi cao thẳng nhẹ cọ cùng Lộc U, Lộc U ngửa đầu cười rộ lên.

Hắn cũng không khỏi cười theo nàng. Thất tiểu thư từ trước đến nay lạnh băng, cổ quái lộ ra tươi cười, không khác gì núi băng hòa tan, làm người nhìn đến si ngốc ngạc nhiên.

Mọi người đều cùng nghĩ dung mạo của Thất tiểu thư, thật là không còn lời nào để tả.

Rồi sau đó, các nàng liền nhìn thấy Lộc U nhảy về phía trước, được Thất tiểu thư Lộc Trạch giang cánh tay ôm vào trong ngực.

Ôm vào trong ngực…

Bọn nha hoàn chết lặng mà khiếp sợ: “…”

Lộc Trạch hỏi Lộc U: “Eo còn khó chịu không?”

Lộc U nhăn cả mặt: “Quá khó chịu! Lần nào cũng đến một ‘lần đầu tiên’, thật sự rất phiền.”

Lộc Trạch xoa xoa tóc nàng.

Hắn ôm lấy Lộc U đi vào trong phòng: “Vậy đừng để trúng gió.”

Thấy Thất tiểu thư không chút nào thấy ngại tiến vào khuê phòng Đại tiểu thư, bọn nha hoàn đã không còn lời nào để nói. Thậm chí nha hoàn đã quen đi theo phía sau các nàng, chuẩn bị điểm tâm cho Thất tiểu thư.

Nghe Lộc U làm nũng nói: “Ta muốn ngươi xoa eo giúp ta.”

Lộc Trạch cười: “Được.”

Nha hoàn xen mồm: “Eo tiểu thư làm sao vậy? Có cần đại phu xem không?”

Lộc U quay đầu lại, đỏ mặt có lệ nói: “Không cần, không cần.”

Lộc Trạch lạnh mặt: “Các ngươi đều đi xuống đi.”

Bọn nha hoàn: “…”

Thất tiểu thư luôn là vừa tới, liền đuổi các nàng ra ngoài.

Trong lòng bọn nha hoàn nói thầm, không thích Thất tiểu thư này. Thất tiểu thư lại không tìm bọn tỷ muội khác chơi, chỉ quay quanh tiểu thư của các nàng.

Các nàng đã nói với tiểu thư rất nhiều lần là Thất tiểu thư quá có tâm cơ, từng việc làm đều có ý đồ rất lớn, Đại tiểu thư lại không để trong lòng.

Haiz.

Đại tiểu thư quá ngốc.

Hay là nên nhờ phu nhân nói chuyện với Đại tiểu thư.



Trong phòng, hương đã châm hết, thật lâu không có người lên tiếng.

Lương thị nghe nha hoàn nói xong, ngẩn ra thật lâu.

Qua cỡ nửa canh giờ, sau khi ma ma bên cạnh ho khan nhắc nhở, Lương thị mới lấy lại tinh thần, hung hăng mắng tiểu nha hoàn một trận.

Ma ma đi theo bên cạnh Lương thị vui mừng gật đầu.

Lại nghe Lương phu nhân nói: “Phi phi phi! Đồng ngôn vô kỵ! U U của chúng ta mới gặp người được một lần, sao có thể có thai? Đừng có bôi nhọ trong sạch của U U nhà chúng ta, phải biết rằng, cô nương có thai sẽ phải thanh đăng cổ phật đến cuối đời. Kia có quan hệ gì tới U U?”

Ma ma cùng nha hoàn nhất trí không nói gì, trong lòng lại nghĩ:

Trong sạch của Đại tiểu thư đã sớm không còn tồn tại từ khi nàng thất trinh rồi.

Nhưng mà Phu nhân không biện giải chuyện trinh tiết của Đại tiểu thư, lại không cho các nàng nói có thai?

Đây là… rất có chí khí chạy bộ 50 bước, nhưng không chịu làm bạn cùng một trăm bước sao?

Lão ma ma hung hăng trừng mắt nhìn nha hoàn một cái, làm nha hoàn bên người Lộc U này ra bên ngoài quỳ. Khi quay đầu lại, ma ma thấy Lương phu nhân ủ rũ cụp đuôi, trước mắt sầu bi, thở ngắn than dài.

Ma ma hỏi: “Phu nhân, việc này rất trọng đại, có cần báo cho Lão phu nhân một tiếng, đi tra xem là công tử nhà ai khi dễ tiểu thư nhà chúng ta không?”

Lương thị trừng mắt đối phương một cái.

Lương thị nói: “Tra dĩ nhiên là phải tra, nhưng không thể gióng trống khua chiêng mà tra. Chẳng nhẽ từ bỏ khuê dự của Lộc bảo nhà ta sao?”

Ngừng một chút, Lương thị phân phó: “Hơn nữa việc này không thể làm Lão phu nhân biết. Người biết đến càng ít càng tốt. Chuyện của U U có ta bọc, ai cũng đừng nghĩ cười nhạo nữ nhi của ta, mang nữ nhi rời khỏi ta.”

Nghĩ đến những nữ hài mất trinh thuở niên thiếu đều sẽ có kết cục như thế nào, sẽ bị gia tộc từ bỏ khinh nhục như thế nào,… Lương thị lập tức quyết định giữ bí mật này đến chết, tuyệt không để nữ nhi lưu lạc đến bước đó.

Lương thị phân phó, đều là làm thế nào lấp kín miệng nha hoàn kia của Lộc U, làm thế nào đi tra là ai khi dễ Lộc U.

Ma ma nghĩ thầm làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ, Lương phu nhân thật sự rất yêu chiều Đại tiểu thư.

Nhưng đảo mắt, Lương phu nhân nhớ tới sốt ruột nữ nhi, liền mắng: “U U này, quá không cho người bớt lo! Xảy ra chuyện như vậy, cũng không thương lượng với lão tử nương nàng! U U hư quá rồi!”



Màn đêm buông xuống, ánh trăng bị giấu ở sau màn mây dày đặc, bầu trời không có ánh sáng, khắp nơi đều là một mảnh đen kịt.

Lương phu nhân lo lắng sốt ruột, đi lại trong phòng. Buổi chiều nàng đã buồn bã một hồi, lúc này tâm tình lại càng tệ hơn.

Nữ nhi thất trinh, không phải việc nhỏ. Đến phu quân nàng cũng không dám nói, e sợ nữ nhi bị nhốt bị đánh.

Lương thị phát sầu đi tới sân Đại tiểu thư Lộc gia, bọn nha hoàn nhìn thấy phu nhân tới, vội vàng muốn đi thông báo cho Đại tiểu thư, lại bị Lương thị ngăn lại.

Một nha hoàn nói: “Nhưng mà phu nhân, lúc này, tiểu thư của chúng ta đã ngủ rồi…”

Nghĩ đến nữ nhi đã ngủ, trên mặt Lương thị lộ ra một tia yêu thương, bất đắc dĩ cười.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, U U còn có thể vô tâm không phổi mà ngủ được, nữ nhi của nàng … Thật là đáng yêu.

Lương thị thổn thức nói: “Nhớ năm đó, khi U U vẫn là hài tử, ngày ngày được ta ôm vào trong ngực dỗ, ai cũng không chịu theo. Nhưng mà quy củ trong đại gia tộc, là không cho hài tử quấn lấy cha mẹ… U U cùng ta không gần gũi như vậy nữa. Chỉ chớp mắt, U U đã lớn rồi.”

Trong lòng Lương thị nảy lên tình thương vô hạn.

Sau đó nàng đột phát ý tưởng: “Ta đi xem U U ngủ như thế nào.”

Nha hoàn cản lại: “Nhưng mà…”

Bọn nha hoàn đi theo phía sau Lương phu nhân chặn nha hoàn trong viện của Đại tiểu thư, không cho các nàng đi cản phu nhân.

Đám nha hoàn bất đã bị chắn ở phía sau đắc dĩ nói: “Nhưng mà không chỉ là Đại tiểu thư ngủ…”



“Kẽo kẹt”.

Một tiếng nhẹ nhàng vang lên, Lương thị đẩy cửa gỗ ra, rón ra rón rén vào phòng.

Xuyên qua từng cánh cửa, vào phòng trong, Lương thị thấy màn trướng rũ xuống tới giường, vây quanh khăn trải giường. Mà đệm chăn sau màn hơi phồng lên một chút, có bóng dáng một người đưa lưng về phía nàng, tóc đen nồng đậm phủ kín gối đệm.

Lương thị thấy vậy, tình thương của mẹ trong mắt càng đậm.

Lương thị ngồi ngoài màn, đợi sau khi thích ứng với ánh sáng trong phòng, mới nhẹ nhàng thở dài.

Ngủ ở trong giường dĩ nhiên là nữ nhi bảo bối của nàng.

Lương thị nhìn thấy ở một góc giường dưới màn, một cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài, đè lên trên đệm giường.

Lương thị cười khẽ: “Lớn như vậy, còn không ngủ cho tử tế.”

Nàng xốc màn lên, cầm lấy cánh tay đặt ở trên đệm kia của nữ nhi. Vốn dĩ muốn đặt cánh tay của nữ nhi dưới đệm chăn ấm áp, nhưng mà khi Lương thị nắm lấy cánh tay này, lại nhẹ run lên.

Trong lúc nhất thời, nàng nghĩ đến chuyện nữ nhi thất trinh, đột nhiên buồn bã, vô cùng khổ sở.

Lương thị nắm tay nữ nhi không bỏ, nghẹn ngào: “U U, sao ngươi lại đáng thương như vậy chứ?”

Nàng lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc là kẻ nào đáng chém ngàn đao, dám khi dễ nữ nhi bảo bối của ta. Đợi ta tìm được hắn, nhất định phải thiến hắn, làm tiểu súc sinh kia đoạn tử tuyệt tôn mới được!”

Cánh tay nàng nắm lấy hơi hơi cứng đờ, tựa hồ là tiểu mỹ nhân trong giường bị tiếng lẩm bẩm của Lương phu nhân làm cho giật mình, từ trong mộng dần chuyển tỉnh.

Mà tỉnh lại, mỹ nhân trong giường đưa lưng về phía Lương phu nhân, liền muốn rút tay mình từ trong tay Lương phu nhân về.

Lương phu nhân thấy vậy, kiên quyết không bỏ, nắm chặt tay đối phương: “U U, nương biết ngươi có chút oán nương cùng cha ngươi bất hòa, thời trẻ chỉ lo xử lý chuyện nội trạch không để ý đến ngươi. Nương sai rồi, nhưng mà ngươi không nên gạt nương cả chuyện bị huỷ trong sạch.”

Cánh tay dài nõn nà kia, vô cùng kiên định muốn rút ra khỏi tay Lương phu nhân.

Lương phu nhân cũng vô cùng kiên định mà “Kéo co” cùng cái tay kia, nhưng mà kiên quyết không bỏ.

Tâm sự đã nghẹn rất nhiều năm, làm nước mắt Lương phu nhân rơi như mưa: “Ngươi yên tâm, nương sẽ bảo hộ ngươi, tuyệt không làm người nói ra nói vào ngươi, không cho ngươi trở thành trò cười của Lộc gia. Nương còn muốn vẻ vang gả ngươi ra ngoài, ai cũng không bằng ngươi!”

“U U, ngươi có việc thì phải nói cho nương… U U, vì sao ngươi một hai phải rút tay khỏi tay nương?”

Lương phu nhân hồng hốc mắt, nghẹn ngào với phía sau lưng nhu mỹ của nữ nhi trong giường: “Ngươi bài xích nương đến vậy ư?”

“Kẽo kẹt”.

Lại một tiếng cửa mở.

Tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến.

Lương thị có chút ngạc nhiên, khi đang nắm cánh tay “Kéo co” cùng nàng không bỏ kia, nàng vừa căng thẳng lại phẫn nộ: “Chẳng lẽ là kẻ trộm kia lại đang đêm tới khuê phòng ngươi, khi dễ ngươi? U U yên lòng, nương sẽ không bỏ qua cho hắn!”

Lương thị bỗng nhiên đứng dậy, buông ra cánh tay chính mình mới vừa rồi còn đang nắm chặt.

Nàng phẫn nộ nắm lên đế đèn đặt trên bàn nhỏ phía ngoài màn ở đầu giường, xoay người đối mặt với “Hái hoa tặc” phía sau.

Mà ở phía sau Lương phu nhân, màn bị vội vàng xốc lên, mỹ nhân rũ tóc ngồi, cúi người hướng ra phía ngoài, phát ra một thanh âm như mất tiếng: “Phu nhân chậm đã —”

“Bang —”

Lực hành động của Lương phu nhân không thể nói không quả quyết.

Đế đèn trong tay nàng dồn hết oán khí của nàng đối với người tới, hung hăng ném về người tới ở phía trước.

Cô nương đang trong màn xuống giường, ấn lên cổ tay Lương phu nhân, muốn giảm bớt lực từ giữa.

Nhưng đã không còn kịp nữa.

Đế đèn đập lên người vừa từ phía sau cửa đi vào.

Lộc U phát ra một tiếng hét thảm: “AAA!”

Lộc Trạch bực mà giận: “U U!”

Sau khi mọi người đều nhìn rõ.

Lộc U che lại trán của chính mình, mở to hai mắt, Lộc Trạch tóc dài rối tung đang ôm lấy nàng.

Lương phu nhân mờ mịt mà khiếp sợ.

Lộc U che lại cái trán đang chảy máu.

Nàng kêu lên: “Nương, sao ngươi lại đánh ta!”

Lương thị: “Ta…”

Lộc U cũng chỉ giãy giụa nói được một câu như vậy, đã té xỉu trong lòng ngực Lộc Trạch.

Lương thị: “…”



Cho nên cái tay Lương thị nắm chặt khóc cả buổi là của Lộc Trạch.

Lộc Trạch ngủ ở trên giường nữ nhi của nàng.

Lộc U không biết đi nơi nào.

Lộc U mới trở về, đã bị Lương thị dùng đế đèn đập cho hôn mê.

Còn làm phiền Lộc Trạch ôm Lộc U lên trên giường, Lộc Trạch quỳ gối trên giường băng bó miệng vết thương cho Lộc U.

Lộc Trạch quay đầu nhìn Lương phu nhân còn đang mờ mịt, ánh mắt lạnh băng, cố gắng áp lực: “Phu nhân không mời đại phu sao?”

Lương thị: “A… Đúng.”

Sau khi nha hoàn đi mời đại phu, trong phòng vẫn duy trì trầm mặc quỷ dị.

Đã lâu, Lương thị mới hoảng hốt nói: “Vì sao ngươi lại ngủ ở trên giường nữ nhi của ta?”

Lộc Trạch: “… Chuyện này có nguyên nhân.”

Lương thị xấu hổ: “Vậy ngươi nghe được tất cả những gì ta nói?”

Ánh mắt Lộc Trạch lảng đi một chút, hắn có chút không biết nên ở chung với nhạc mẫu như thế nào. Tuy rằng đây chỉ là nhạc mẫu trong mộng… Nhưng mà theo Lộc U nói, nương trong mộng, và mẹ nàng trong hiện thực, là một kiểu người.

Sau một lúc lâu, Lộc Trạch bình tĩnh nói: “Lúc trước không thuận tiện mở miệng… Ta cũng không dự đoán được phu nhân nói lâu như vậy.”

Nên nói, không nên nói, tất cả Lương phu nhân đều nói.

Không hổ là nương của U U.

Lương phu nhân trầm mặc.

Sau đó nàng xấu hổ hỏi: “Cho nên ngươi biết chuyện nữ nhi của ta không còn trong sạch.”

Lộc Trạch càng xấu hổ: “Vâng.”

Lương phu nhân quỷ dị nhìn Thất tiểu thư ánh mắt mơ hồ này một cái: Ngươi xấu hổ cái rắm à.

Nàng lại cảm động: Thất tiểu thư vì nữ nhi của nàng mà xấu hổ. Khẳng định là tỷ muội tình thâm.

Không nghĩ tới mình hiểu lầm Thất tiểu thư lâu như vậy, Thất tiểu thư là một cô nương tốt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.