Quý Nguyễn mê mệt dụi vào mặt gà, hôn hai cái. Lúc nghe tiếng gà kêu, Quý Nguyễn ngẩng đầu nhưng không thấy Đỗ Cảnh Hú nói gì, cậu đoán hắn không quen nên dịu dàng sờ đầu hắn, nói: "Anh muốn nói gì cứ nói đi, em hiểu mà."
"Em biết, mới bắt đầu chắc chắn không quen, từ từ thôi."
"Lúc em mới học tiếng người cũng không quen, nhưng anh nhìn em bây giờ đi, sắp thi được chứng chỉ tiếng phổ thông cấp một luôn rồi."
Chứng chỉ tiếng phổ thông cấp một?
Còn giỏi hơn cả Đỗ Cảnh Hú, hắn chỉ có chứng chỉ cấp hai thôi.
Yêu quái bây giờ giỏi đến vậy sao!
Quý Nguyễn lại động viên hắn: "Tiếng gà của bọn mình không có chứng chỉ, nhưng chúng ta rất quan trọng kêu có hay hay không, âm có sáng hay không, anh chắc chắn làm được."
"Nào, lại đây gáy cho em nghe. Tranh thủ không có gà khác ở đây, em chỉ cho anh."
"Em gáy mấy trăm năm rồi, trên thế giới này không có con gà nào gáy hay hơn em đâu."
"Với dung mạo này, em cũng hạng nhất trong giới gà đó, bây giờ em nhường cho anh. Còn tiếng gáy, em sẽ dạy đến khi nào anh được hạng hai thì thôi."
Có lẽ ánh mắt của Quý Nguyễn quá nhiệt huyết, Đỗ Cảnh Hú bỗng muốn thử. Hắn nhìn Quý Nguyễn, Quý Nguyễn gật đầu khẳng định, ra hiệu hắn có thể bắt đầu.
Tiếng kêu không khác gì tiếng cầu chì chập khi bị tàn pháo rơi vào.
Trong ánh mắt trong đợi đó, tiếng kêu đứt gãy tắt lịm.
Quý Nguyễn: "..."
Quý Nguyễn: "Không sao, chúng ta thử lại, anh nghe em làm mẫu này."
Quý Nguyễn ngửa đầu, cổ cong thành đường cung xinh đẹp.
"Ò ó o o ---"
Tiếng kêu có lực vang khắp căn phòng. Không biết có phải thẩm mỹ bị ảnh hưởng sau khi biến thành gà hay không mà tim Đỗ Cảnh Hú lại rộn lên sau khi nghe tiếng gà. Hắn cảm thấy tiếng kêu này vừa mạnh mẽ vừa ngầu, ngập tràn hormone giống đực, làm ánh mắt nhìn Quý Nguyễn cũng ngập tràn sùng bái.
Được gà trong mộng nhìn chăm chú như vậy, Quý Nguyễn ưỡn ngực đầy tự nào, gáy to hơn như muốn phô bày hết kỹ năng.
Quý Nguyễn: "Vậy đó, anh thử lại đi."
Đỗ Cảnh Hú run cánh, giương cổ gà, há miệng: "Cục ó o --"
"Không sao, ổn hơn rồi đó, làm lại nhé?"
"Cục cục o ---"
...
Lần thứ bảy.
"Cục ó..." Lần này đứt gánh giữa đường, không tiếp tục nổi.
Quý Nguyễn trầm mặt, ánh mắt có chút đáng tiếc: Gà đẹp như vậy, tại sao không học được cách gáy cơ chứ?
Nếu là ngày xưa, gà không biết gáy sẽ bị ăn thịt.
Nói thật, cậu hơi mất hứng với gà nam thần rồi.
Cái này có phải là sập phòng mà dân theo đuổi idol hay nói không?
Nhưng đối phương là Đỗ Cảnh Hú, buồn bã chỉ kéo dài một chút, Quý Nguyễn lên dây cót, sờ đầu gà an ủi hắn cũng như an ủi mình: "Không sao, hôm nay mình học đến đây thôi."
Đỗ Cảnh Hú như được thả. Hắn rũ đầu, không ngờ gáy khó học đến vậy, xem ra bình thường xem thường gà quá rồi.
Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu hắn, hình như hắn quên mất chuyện gì đó gì phải. Chân gà vội vàng kéo ống tay áo của Quý Nguyễn, nhỏ giọng hỏi: "Cục cục cục cục cục?"
Anh sẽ không thế này mãi mãi chứ?
Quý Nguyễn: "Không phải, nhưng em không biết khi nào anh sẽ biến về lại. Thập Bát hơn nửa tháng, Nguyễn Đường bảy ngày."
Vậy thì tốt, không phải mãi mãi thì tốt rồi. Lo lắng của Đỗ Cảnh Hú giảm bớt phân nửa.
Nói không chừng mai là biến lại ngay. Thật ra Quý Nguyễn không hy vọng Đỗ Cảnh Hú biến về hình người nhanh như vậy, bởi vì Đỗ Cảnh Hú bây giờ thật sự rất đẹp trai.
Ngoại trừ việc gáy hơi dở.
Quý Nguyễn ngẫm nghĩ, nói: "Em biết tại sao anh không học được cách gáy rồi, mai em dắt anh đi chuồng gà."
"Ngoại ngữ mà, hoàn cảnh quan trọng nhất. Ngày mai đến chuồng gà, biết đâu anh tự học được lúc nào không hay thì sao."
Chuồng gà?!
Đỗ Cảnh Hú trầm mặt, hắn không dám gật đầu đồng ý, mặc dù đã biến thành gà nhưng hắn vẫn sợ khi nghĩ đến chuồng gà. Thậm chí hắn còn không dám nhìn bản thân trong gương.
Nghĩ đến việc ngày mai sẽ bị mấy trăm con gà bao vây, hắn chỉ cảm thấy có tiếng sét đánh đùng đùng trên đỉnh đầu, đời gà vô vọng.
Vô vọng thật, không biết cách gáy, chuồng gà không dám đi, hắn là một con gà không xứng chức.