Công tác chuẩn bị cho triển lãm tranh rất thuận lợi.
Trước ngày về, Đỗ Cảnh Hú sắp xếp hành lý, bỏ từng thứ một vào vali của mình. Bỗng nhiên hắn nhìn thấy hai bộ đồ lông Quý Nguyễn nhét cho mình hôm tiễn mình ở sân bay. Hắn nhìn ánh mặt trời cháy người bên ngoài, trong căn phòng trống rỗng, Đỗ Cảnh Hú bật cười. Quý Nguyễn.
Hai từ lặng lẽ rời khỏi miệng hắn.
Đỗ Cảnh Hú bấm gọi video.
Hai tháng qua, bọn họ từng gọi video rất nhiều, nhưng đây là lần đầu hắn chủ động gọi cho cậu.
Trước đây đều do Quý Nguyễn chủ động gọi sang, lần nào cũng hỏi hôm nay hắn làm gì, xem gì, hắn có mệt không, tất cả câu hỏi đều là mấy vấn đề nhỏ nhặt, lặt vặt.
Nhưng Quý Nguyễn cứ nằng nặc đòi sang nhà hắn, hắn không biết phải làm sao để cậu bỏ cái ý định đó.
Đầu dây bên kia bắt máy, hắn thấy Quý Nguyễn dụi mắt, giọng khàn khàn, nghe trưởng thành hơn bình thường một chút.
Lúc này Đỗ Cảnh Hú mới nhận ra, bên Quý Nguyễn mới có rạng sáng.
“Xin lỗi, đánh thức cậu.”
Quý Nguyễn: “Có chuyện gì hả?”
Đỗ Cảnh Hú không giống bình thường làm Quý Nguyễn quên luôn cái tật nổi nóng khi mới ngủ dậy.
Đỗ Cảnh Hú im lặng một chốc: “Hai giờ chiều tôi sẽ đến sân bay.”
“Về hả?” Quý Nguyễn kinh nhạc: “Không phải chưa bắt đầu triển lãm ư?”
“Tôi có chút việc riêng, cũng muốn về xem có nơi nào ổn không, ngài Tiền muốn mở phòng trưng bày nghệ thuật đương đại, tôi muốn hợp tác với ông ấy.” Đỗ Cảnh Hú không biết tại sao lại nói mấy chuyện chưa chắc chắn này với Quý Nguyễn.
Hiển nhiên Quý Nguyễn ủng hộ Đỗ Cảnh Hú hai tay hai chân, như vậy sau này trọng tâm công việc của Đỗ Cảnh Hú sẽ ở trong nước rồi.
Còn cậu, thời gian học tiếng Anh sẽ nhiều ra, không cần thức đêm thức hôm để học nữa.
Hai tháng này cậu không chỉ bận công việc không, cậu còn đi học tiếng Anh.
Đúng là phải đụng việc rồi mới thấy tiếc, biết vậy ngày xưa nghe lời anh ngỗng đi thi đại học.
Giờ thì tốt quá, không cần vội, có thể từ từ học.
Quý Nguyễn hiểu rõ thành phố Tấn hơn Đỗ Cảnh Hú, cậu liến thoắng mấy chỗ ổn cho Đỗ Cảnh Hú còn hỏi hắn về mấy ngày.
Đỗ Cảnh Hú bảo lần này sẽ ở lại nhiều nhất một tuần, Quý Nguyễn nghe xong đã bắt đầu dời lại mấy việc có thể dời.
Cuối cùng Đỗ Cảnh Hú nhìn Quý Nguyễn ngáp một cái rồi mới cúp máy.
Tâm trạng Đỗ Cảnh Hú bây giờ giống hệt như ánh nắng ngoài kia. Hắn bỗng muốn ra ngoài, mua cho Quý Nguyễn hai bộ quần áo.
***
Sân bay.
Đỗ Cảnh Hú quay lại, cân nặng vẫn như cũ.
Điều này làm Tùng An rất thất vọng.
Khi nhận quà của Đỗ Cảnh Hú, cậu liếc Quý Nguyễn bên cạnh theo thói quen, quả nhiên ánh mắt của cậu ấy rất cảnh giác, liên tục liếc qua liếc lại hai người bọn họ.
Tâm trạng Tùng An chùng xuống, dứt khoát không thèm quan tâm nữa, cướp lời Đỗ Cảnh Hú: “Cảm ơn, tôi thích lắm, để tôi chở cậu về.”
Nói xong còn muốn đẩy hành lý phụ.
Quý Nguyễn lập tức nhảy vào, đẩy vali chạy mất.
Vừa chạy vừa la lên: “Để tôi chở anh về.”
Tùng An tức giận trừng Đỗ Cảnh Hú.
Đỗ Cảnh Hú: “Cảm ơn ý tốt của ngài Tùng, xem ra tôi chỉ có thể đi xe của Quý Nguyễn.”
Tùng An không thèm giả bộ nữa, cậu lật bài ngửa tại chỗ, chính thức tuyên chiến: “Nếu cậu chỉ muốn chơi đùa với Quý Nguyễn thì buông tay sớm đi, cậu ấy không giống mấy con cá khác của cậu đâu.”
“Cậu ấy đơn thuần, tôi chưa từng thấy cậu ấy để ý ai bằng cậu.”
Đỗ Cảnh Hú ép bực tức của mình xuống, hắn rất muốn biết.
“Nếu cậu ghét tôi đến vậy, tại sao phải tốn nhiều tiền để mời tôi đi ăn như vậy?”