Gương mặt Lý Tài Đô áp sát cô, từng tiếng hít vào thở ra cô có thể nghe rõ mồn một.
Cô chống tay lên ngực anh duy trì khoảng cách, muốn đẩy anh ra, thế nhưng thân thể cường tráng của anh giờ đây cứng cáp khó tả. Anh vững im không suy suyển, hai mắt nhìn cô, khóe môi cong lên tạo thành nụ cười mê người.
Say đắm và uyển chuyển.
Tư Mẫn Văn đột nhiên thấy nóng, còn chưa kịp đợi cô làm gì, lúc này Lý Tài Đô đã cưỡng hôn cô một cách bất ngờ. Làn môi mỏng của anh chạm vào môi cô, mềm ẩm, ấm nóng, mang theo mùi rượu nồng nàn.
Lý Tài Đô mút nhẹ một cái, trong mơ hồ, cảm thấy đôi môi này vừa mềm vừa ngọt, không nhịn được nhấm nháp thêm.
Tư Mẫn Văn mở to mắt, môi của cô là kẹo hay sao mà Lý Tài Đô dám làm như vậy?
Hành động này đối với cô là quá mức thân mật, cô vẫn là một trinh nữ, còn chưa gả chồng mà đã mất nụ hôn đầu...
Một tay Tư Mẫn Văn dồn sức đẩy anh, một tay đưa lên tát bốp vào mặt anh. Cái tát không mạnh lắm, nhưng đủ khiến anh giật mình tỉnh lại.
Lý Tài Đô dứt khoát giả ngây: "Em sờ ngực anh mà còn tát anh?"
Chớp mắt đã có thể bắt tội cô không hề biết ngại, mặt anh thì đỏ vì rượu, nhưng mặt Tư Mẫn Văn thì đỏ vì xấu hổ.
Cô mấp máy thanh minh, rõ ràng anh đang say rượu làm loạn mà.
Lý Tài Đô liếm khóe môi, trực tiếp ôm cô dậy, ôm chặt chẽ, không một kẽ hở. Tư Mẫn Văn quá sốc, bị hơi thở nóng rực ập đến tấn công muốn đổ mồ hôi.
Anh tiếp tục vờ như say rượu không biết gì, bắt đầu đòi hỏi: "Mẫn Văn, anh thích em lắm! Thực sự anh rất thích em... Đồng ý làm bạn gái của anh đi!"
"Không, kệ anh!"
Tư Mẫn Văn bất lực thở hổn hển, có chút nhức đầu, tự dưng cô lôi thân đến đây làm gì không biết. Mà cô cũng đâu ngờ người đàn ông này khi say rượu lại có thể nhõng nhẽo tới vậy, không đứng đắn như bình thường chút nào, chỉ có da mặt là dày hơn thôi.
Lý Tài Đô cọ xát má cô, khoảng chừng vài giây, không muốn gây khó chịu cho cô, nhưng vẫn không từ bỏ mà lải nhải một lần nữa.
Nằm trong lòng anh, Tư Mẫn Văn nhẫn nhịn hết nổi, đành buông cờ trắng đầu hàng. Trên mặt là sự bất đắc dĩ, cô gật đầu lia lịa: "Được, được, tôi đồng ý, anh mau thả tôi ra!"
"Bạn gái Mẫn Văn..."
Sau khi đạt được ý nguyện, Lý Tài Đô hài lòng thả lỏng bắp tay, lẩm nhẩm rồi "bất tỉnh" hẳn. Thực ra, tâm trí anh vốn đang bị rượu càn quấy, vừa rồi tỉnh táo cũng không được lâu, bây giờ lại tiếp tục ngủ.
Vui quá, đúng là trong mơ cũng cười!
Mọi người trong nhà đi ra vừa hay thấy được cảnh này, Tư Mẫn Văn còn đang chật vật bò ra khỏi người Lý Tài Đô, kế tiếp hung hăng đánh nhẹ lên bả vai anh một cái.
Ông cụ giật mình, ngạc nhiên đến muốn tiền đình, ban ngày ban mặt, cháu của ông đang làm gì với một cô gái thế này!
Bà Phương Lan cùng với ông Lý Tình thu lại sự sửng sốt nhất thời, nhanh chóng đi đến xem tình hình cụ thể thế nào.
Hai vành tai Tư Mẫn Văn còn đỏ, cô quay đầu nhìn, thấy bà Phương Lan cúi xuống nhìn Lý Tài Đô.
Cô vội đứng qua một bên rồi nói: "Mọi người dìu anh ấy vào trong nhà đi ạ, ở đây dễ cảm lạnh lắm."
Quản gia Lý đã báo cáo sơ cho bà nghe về cô, lúc sau lại thấy Lý Vân Phúc hớt hải vào gọi cả nhà ra. Bà bình tĩnh nhìn cô, không tỏ ra khinh thường dù chỉ một chút: "Cô cũng vào trong nhà cho ấm, cóng hết cả lên đây này!"
Bà Phương Lan hiền thục nhặt áo khoác lên rồi nhắc cô mặc vào ngay. Cảm quan đầu tiên, bà thấy cô gái này muốn dáng dấp có dáng dấp, muốn tính cách có tính cách, thực sự là không tồi.
Bà vuốt lại mái tóc dài hơi rối của cô, Tư Mẫn Văn khựng lại giây lát, ngại không thôi.
Lý Tài Đô được Lý Tình cùng với một người khác nâng vào trong phòng, đắp chăn ngủ sung sướng.
Tư Mẫn Văn ngồi giữa phòng khách, Lý Vân Phúc ngồi bên cạnh, dáng vẻ ngoan ngoãn, điệu bộ có chút giống nhau. Hai tay vặn lại, đặt trên đùi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Bà Phương Lan liếc mấy lần, liên tục mời cô uống trà cho nóng.
Tư Mẫn Văn khách sáo nhận lấy, uống cho bà vui là chính chứ bản thân cô vốn không thích trà. Gặp được người đẻ ra Lý Tài Đô rồi cô mới phải thầm công nhận, đúng là gen nhà này đỉnh từ "gốc tới ngọn", bà Phương Lan, ông Lý Tình có lẽ tuổi cũng đã ngoài tứ tuần nhưng trông vẫn cứ trẻ măng. Khuôn mặt như điêu khắc, nét nào rõ ràng nét ấy, môi đỏ, răng trắng, mi dài, mày rậm. Quả nhiên là càng nhìn càng thấy gia đình họ giống nhau như đúc.
Qua một lát, bà Phương Lan mới khéo léo bắt chuyện: "Thế năm nay cô bao tuổi rồi?"
"Dạ, cháu... 20 ạ."
Vẫn cứ tính tuổi ở thời đại này, còn tuổi cũ kia... qua tháng vừa rồi là tròn 18.
Người ta thường nói con gái 18 xinh mơn mởn, dạo này, da dẻ Tư Mẫn Văn hồng hào phát sáng, căng bóng, làn da này khối người mơ ước mà không có.
"Trẻ nhỉ?"
Bà Phương Lan cảm thán, đột nhiên, ông Lý Tình nheo mắt nghiêm túc: "Ta thấy Vân Phúc có vẻ quấn cô, không biết cô chăm sóc cậu bé được bao lâu rồi?"
"Cũng tầm hơn hai tháng ạ."
Hơn hai tháng mà khiến Lý Vân Phúc bám cô như sam, bản lĩnh của cô gái này không tồi.
Không ai hỏi nữa, xung quanh lại im ắng, còn ông cụ từ đầu chí cuối vẫn âm thầm quan sát từng biểu cảm của cô. Tư Mẫn Văn bị nhìn đến nỗi cảm giác mình bị chọc thủng một lỗ, nhưng vẫn có gan đối mắt với ông.
Hoàng đế cô còn dám nhìn, một ánh mắt của ông cụ tất nhiên sẽ không làm khó được cô. Nhưng bị nhìn mãi như thế, ai mà chẳng phải nhấp nhổm.
Thấy giờ giấc cũng đã khá muộn, Tư Mẫn Văn liền tỏ ý muốn đi về.
Bà Phương Lan lập tức sốt ruột giữ cô ở lại: "Đừng vội về như thế, Tài Đô còn chưa tỉnh mà."
"Cháu đến đây tìm Vân Phúc thôi, giờ cháu phải về ạ."
"Cô không lo, tôi đã dặn dò tài xế về từ trước rồi. Nếu cô muốn về thì e rằng lúc này không dễ bắt xe."
"..."
Tư Mẫn Văn thừa nhận nội tâm mình đang hỗn loạn, mẹ của Lý Tài Đô cũng nhanh thật. Bà hài hước ghê, còn bảo cô không lo nữa.
Làm sao mà không lo được? Cô lo ngày mai mình sẽ đối mặt với Lý Tài Đô kiểu gì, lo anh có nhớ những hành động làm lúc say không, lo anh có nhớ rằng bản thân đã cướp đi nụ hôn đầu đời thuần khiết của cô hay không?