Ai mà biết được kẻ đó liệu có máu điên trong người hay không? Lỡ hắn hứng lên, tổn hại tính mạng Tư Mẫn Văn...
Lý Tài Đô không cho phép bản thân nghĩ đến những chuyện xui rủi, bây giờ chuyện cấp bách là phải tìm cách giải quyết, không phải ở đây lo lắng, sốt ruột, phỏng đoán hành vi của kẻ bắt cóc.
Ở ngoài biệt thự cũng lắp camera, nhưng lúc Lý Tài Đô xem thì màn hình chỉ nhiễu và đen sì, cho thấy đã bị đối phương làm hỏng. Hẳn đó là một người rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn có chuẩn bị mà tới. Nếu vậy, mục đích chắc chắn không đơn giản chỉ là nhằm vào tài sản.
Lý Tài Đô day mi tâm, sắc mặt căng thẳng, vô hình trung, bầu không khí cũng căng thẳng theo.
Lúc này, ai nấy đều hiểu rõ không nên báo cảnh sát. Thật lâu, Giang Thệ Huy cất tiếng: "Nếu đối phương đã nhằm vào tôi thì không lâu nữa sẽ đến thôi."
Báo cảnh sát có thể kinh động tới kẻ xấu, bứt dây động rừng, do đó, cách tốt nhất bây giờ là chờ đợi.
Nhưng Lý Tài Đô không chờ được, anh gần như lo lắng đến nín thở. Anh muốn liên hệ với bên trên để xin sự trợ giúp, đặc quyền của anh chỉ dừng ở lĩnh vực kinh tế, không có một chút dính dáng gì đến an ninh, quốc phòng. Có điều với danh tiếng của anh, cộng thêm các mối quan hệ, đó cũng không phải là chuyện khó khăn.
Lý Tài Đô đột nhiên đứng bật dậy, anh rút điện thoại ra.
Sau khi nói chuyện ổn thỏa, Lý Tài Đô cùng với Giang Thệ Huy ra khỏi phòng giám sát. Trên đường đi, Giang Thệ Huy bày tỏ mình muốn giúp đỡ.
"Được rồi, tôi đã xin chỉ thị điều động quân, nội trong đêm nay họ sẽ tới."
Giang Thệ Huy không khỏi nghi ngờ: "Bên đó thật sự đồng ý sao?"
Lý Tài Đô gật đầu: "Ừ, nhưng cả tôi và họ đều không thể vươn tay tới nước S, hơn nữa, lịch trình của tôi là lịch trình kín. Nếu lộ ra ngoài sẽ rất nguy hiểm."
Nghe vậy, Giang Thệ Huy có chút áy náy, cũng vì chuyện của anh ta mà Lý Tài Đô mới phải đích thân bay sang. Bây giờ người của anh lại gặp chuyện ngay trên địa bàn của anh ta, Giang Thệ Huy tự trách.
"Vậy tôi giúp gì được cho cậu?"
Ánh mắt Lý Tài Đô tràn ngập vẻ cương quyết, bên trong là mãnh thú đã nổi giận. Anh quay đầu nhìn Giang Thệ Huy, trầm giọng: "Tôi cần cậu phối hợp diễn với tôi một vở kịch."
...
Sáng hôm sau, dù nắng đã lên nhưng những mảng tuyết vẫn cố chấp bám trụ trên tán cây cùng với mái nhà. Mặt đất cũng không tránh khỏi cảnh bị tuyết bao phủ trắng xóa.
Con đường mòn dẫn ra phía sau vườn đã được người làm dọn dẹp sạch sẽ.
Lý Tài Đô đi đến cuối con đường thì dừng bước, suốt một đêm không ngủ chỉ vì canh cánh trong lòng sự an nguy của Tư Mẫn Văn.
Lý Vân Phúc được anh bảo vệ kĩ càng, cậu bé không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, bấy giờ vừa mới thức dậy, đang chuyên tâm đọc sách trên lầu. Anh lừa cậu bé rằng Tư Mẫn Văn rời đi có việc, vài ngày sau cô sẽ về.
Điện thoại trong túi ong ong rung lên, mở ra xem, đầu mày người đàn ông thoáng giãn ra.
Người đã tới, hành động được rồi!
Lý Tài Đô lơ đễnh nhìn về một phía, vài giờ sau, đám người từ Đế Đô phái đi tập kết sau sân, bọn họ vận thường phục, đang tập trung chuẩn bị nghe Thống đốc nói.
Bất ngờ cửa mở ra, Giang Thệ Huy say rượu làm loạn, chân nam đá chân chiêu đi vào. Anh ta chỉ tay vào đám người: "Bắt, bắt hết lũ xấu xa đó cho tôi! Phu nhân Thống đốc vậy mà chúng cũng dám động, thật là không biết trời cao đất dày!"
Lập tức, đám đông phản ứng mãnh liệt, nhưng nguyên tắc không cho phép bọn họ mở miệng bàn luận, tất cả đều chỉ dám nghĩ trong lòng.
Lúc nhận được mệnh lệnh chỉ biết đó là người quan trọng, hiện đang gặp nguy cần được giải cứu, ai ngờ hóa ra lại là Phu nhân Thống đốc. Thế nhưng bọn họ không biết Thống đốc Lý Tài Đô kết hôn khi nào?
Thắc mắc đều giữ lại hết, bọn họ không khỏi nghiêm chỉnh hơn nhìn Lý Tài Đô.
Giang Thệ Huy vẫn chưa chịu thôi: "Rốt cuộc lần này các người có bao nhiêu người? Mà bao nhiêu cũng chẳng quan trọng, tối nay càn quét hang ổ của chúng cho tôi!"
Giang Thệ Huy khua cánh tay, liếc Lý Tài Đô.
Lý Tài Đô quát lên một tiếng: "Đưa cậu ấy xuống, đừng để cậu ấy làm lộ kế hoạch!"
Hai người đầu hàng không rõ thân phận của Giang Thệ Huy, lại nghe Thống đốc nói vậy liền e sợ mà cắn răng. Bọn họ nhanh như chớp tiến lên khóa Giang Thệ Huy lại đưa ra ngoài.
Giang Thệ Huy lườm lườm, nói thêm: "Một lũ gian mà cũng dám đấu với sức mạnh quân đội, không biết tự lượng sức mình!"
Giang Thệ Huy mượn cớ say rượu, mở miệng phun bừa, trúng ai thì trúng.
Lý Tài Đô hội ý với đám người một hồi rồi tản ra, anh đi vào trong nhà, đứng lâu ngoài trời cho nên bàn tay lạnh ngắt, vừa vào liền được sưởi ấm bằng một luồng hơi dễ chịu.
...
Trên sườn núi, gió thổi lồng lộng, nhưng không sao xâm nhập được vào trong căn nhà cổ kính. Cửa đảng kín mít ngỡ như là không có người.
Trong căn phòng tối, Tư Mẫn Văn bị tùy ý ném vào một góc, tay chân bị dây thừng trói chặt, miệng còn nhét giẻ. Không rõ đã trôi qua bao lâu, khi tỉnh dậy, cô chỉ thấy đầu óc choáng váng, thân thể lạnh lẽo.
Xung quanh hình như có tiếng người đang nói chuyện, Tư Mẫn Văn run run nhắm mắt, không dám thở mạnh.
"Chết tiệt, cô gái mà Uông Hỉ Nô bắt về lại là Phu nhân Thống đốc! Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!"
"Uông Hỉ Nô đâu? Gọi hắn tới đây!"
Im lặng khoảng 5 phút, dường như người tên Uông Hỉ Nô đã tới. Tư Mẫn Văn có thể cảm nhận khoảng cách giữa cô với mấy người đó rất gần. Tuy không hiểu chuyện gì nhưng cô vẫn gắng gượng giả vờ chưa tỉnh.
Uông Hỉ Nô biếng nhác hỏi người phụ nữ trước mặt: "Có vấn đề gì sao?"
"Cậu còn hỏi? Cậu có biết đây là ai không?"
Người phụ nữ đã không còn trẻ trung gì cho cam, sắc mặt bà ta âm trầm, dày dặn.
Uông Hỉ Nô chẳng thèm để ý: "Chẳng qua chỉ là một người làm trong nhà Giang Thệ Huy thôi, giết là xong."
"Giết? Vậy cậu có giỏi thì hãy cầm con dao này đâm vào Phu nhân Thống đốc nước Hoa Hạ!"
"Anna Ngụy!"
"Sao?"
"Đừng nói với tôi Phu nhân Thống đốc nước Hoa Hạ là cô ta?"
Anna Ngụy cười lạnh: "Phải rồi, chính là cô ta."
Uông Hỉ Nô tiến tới gần Tư Mẫn Văn, đột nhiên nâng cầm cô, xem xét qua lại cuối cùng mới bỏ ra. Chắc chắn phải có chuyện gì thì Anna Ngụy mới gấp gáp như thế, xưa nay bọn họ ra tay không nhìn thân phận, một Phu nhân Thống đốc có thể làm gì được.
Tư Mẫn Văn kiềm chế không run lên.
Chuyện gì vậy?
Phu nhân Thống đốc... bọn họ đang nói cô sao?
Anna Ngụy bước vòng qua Uông Hỉ Nô: "Tôi điều tra rồi, Thống đốc Lý Tài Đô rất có tiếng nói, bây giờ thậm chí quân đội Hoa Hạ cũng đã ra mặt giúp anh ta, chúng ta không thể đối đầu trực diện."
Không nghĩ tới Giang Thệ Huy còn có quan hệ với Thống đốc nước Hoa Hạ.
"Nhưng..."
Thấy Uông Hỉ Nô định phản bác, Anna Ngụy nhỏ giọng chặn đứng suy nghĩ của anh ta: "Cậu phải biết Hàn Ái đã rời tổ chức, con át chủ bài đã mất, thế lực của chúng ta suy giảm, không thể liều lĩnh được nữa."
"Anna Ngụy, tôi không muốn khuất phục! Điều động quân đội đâu phải là dễ, nếu đối phương lừa chúng ta..."
"Cậu còn muốn tìm Hàn Ái không? Nếu muốn, chúng ta buộc phải dừng lại chuyện này tại đây! Chỉ là một cô gái xuất hiện ngoài ý muốn, không đáng."
Anna Ngụy dứt khoát đánh vào điểm yếu của Uông Hỉ Nô. Lần này, bọn họ đã phối hợp hành sự vô cùng cẩn thận. Chỉ là đột nhiên nhảy ra một Phu nhân Thống đốc khiến cho kế hoạch bị đảo lộn, không những không thu thập được thông tin hữu ích mà còn bị phát hiện hành tung. Sau này bọn họ muốn làm gì sẽ rất khó khăn.
"Được." Uông Hỉ Nô thỏa hiệp, nhưng ánh mắt nhìn Tư Mẫn Văn đầy vẻ hung ác: "Anna Ngụy, tôi có một phép thử."