Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Chương 35: Nhất Nhất và Papa



Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường

Do not reup

Một ngày ngâm mình ở Aqua Kingdom, gặp được rất nhiều bạn sinh vật đáng yêu, Nhất Nhất chơi quên mình luôn. Nếu không phải Dịch Huyên còn phải dẫn đội về thành phố Ngọc Lan, khẳng định cả ba người bọn họ sẽ qua đêm ở đây.

Chơi xong một ngày, Dịch Huyên kiểm tra xong đủ số người, Nhất Nhất đã mệt nằm trong ngực Ninh Khang rồi.

Dịch Huyên xoa trán bé, nhẹ giọng nói với chồng "Hay anh để em ôm cho."

"Anh ôm được rồi, lỡ nó lại quậy em." Ngồi xe ba tiếng lận đó, anh sợ cô sẽ bị tê tay.

Dịch Huyên đột nhiên bật cười.

"Em cười gì vậy?"

"Anh thật sự rất yêu Nhất Nhất!" Dịch Huyên cao hứng nói.

Ninh Khang liếc đứa nhóc trong lòng mình một cái "Nó dám giành giật vợ anh với anh, anh không thèm yêu nó."

"Thật là..." Dịch Huyên liếc anh một cái.

Ninh Khang nhìn về phía bả vai mình nói "Em ngủ một lát đi."

"Hai mẹ con em mà cùng nằm lên tay anh, anh sẽ tê rần luôn đó." Dịch Huyên tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn gối lên.

Cô vừa mới nhắm mắt lại, hơi thở quen thuộc đã ngày càng gần, cô mở to mắt, môi anh cũng đã dán lên.

Sắc trời dần tối, ngoài xe đèn neon không ngừng bất sáng, Dịch Huyên lẳng lặng hưởng thụ cảm giác thân mật với chồng mình.

Đi Aqua Kingdom lần này, Nhất Nhất và Ninh Khang đã kéo lại khoảng cách hơn rất nhiều, Nhất Nhất càng ngày càng dính anh rồi.

Ngày hôm sau rời giường, Nhất Nhất ngày thường vẫn luôn làm nũng đòi mẹ ôm ôm, rửa mặt, mặc quần áo cho hôm nay lại quấn lấy ba.

Ngày thường mà cô có bận, Ninh Khang làm thay cô thì bé nhất định không chịu, luôn miệng nói "Bé muốn mama cơ!!"

Sau khi xuống nhà trẻ, bé còn quay lại hôn Dịch Huyên một cái, hôn Ninh Khang một cái, cái này là loại đãi ngộ mà ngày thường hiếm thấy đó nha.

"Papa mama nhớ đón bé nha!" Nhất Nhất vẫy tay nhỏ, sau đó đi vào lớp.

Dịch Huyên đối với biểu hiện của hai cha con hôm nay thì rất hài lòng, "Xem ra Nhất Nhất cũng thích papa."

Ninh Khang ghét bỏ lau nước miếng trên mặt mình "Anh chỉ cần em thích anh thôi là được."

"... Khẩu thị tâm phi."

Sau khi đưa Dịch Huyên về công ty, Ninh Khang liền trở về NK.

NK thật ra làm việc khá thoải mái, không câu nệ lễ tiết, sau khi Vương Triều đi vào thì ngồi ngay xuống trước mặt Ninh Khang nói "Lão đại, em muốn nói một chút chuyện với anh."

"Nói đi."

"Hạng mục AI trong nhà được đấu thầu gần đây ở Hối Long Loan cũng có rất nhiều sản nghiệp khác cạnh tranh."

Hối Long Loan là một trong mười địa điểm chế tạo cao cấp nhất Ngọc Lan, công ty nào mà xía được một phần ở đây cũng có thể tăng độ nhận diện lên rất nhiều trong cả nước.

"Hạng mục AI trong nhà này đương nhiên sẽ có rất nhiều người cạnh tranh rồi, cũng bình thường thôi." Ninh Khang nói.

"Em biết, nhưng hôm qua có một người muốn hối lộ em, muốn công ty chúng ta rút lui, còn trả ta giá gấp đôi nữa." Vương Triều có chút nghiêm trọng nói.

Ninh Khang khẽ cau mày "Là ai vậy? Cậu trả lời như thế nào?"

"Hắn ta tên Tô Hữu Hằng, khả năng anh chưa nghe qua tên của hắn, nhưng công ty Nhạc Viên thì anh cũng nghe qua chứ, hắn ta là con rể của Nhạc Viên. Hai năm gần đây bắt đầu lấn sân sang ngành này, hắn ta là bạn học cũ của em, cũng học ở học viện Người Máy Lan Công."

Ninh Khang nghe xong nói "Ninh viện trưởng dạy người sao lạ quá, ngay cả đạo đức cũng không có."

Vương Triều không hiểu sếp mình "Lão đại... Anh có phải trật luôn trọng điểm không? Hôm qua em có nói với hắn sẽ về suy tính tiếp, anh nhanh nghĩ kế cho em, để em còn đi lừa hắn nữa."

Ninh Khang ngả người ra phía sau, tay để sau đầu nói "Vậy phải cùng hắn ra điều kiện, làm sao cho hắn thấy bên mình là bên bất lợi, nhưng cũng không thể rớt giá quá thảm hại được. Nói chung là cậu phải cho hắn thấy cậu muốn cấu kết cùng hắn làm chuyện xấu, cuối cùng ra một đòn trí mạng."

Vương Triều khó xử "Em tốt nghiệp học viện Người Máy chứ không phải là học viện điện ảnh à nha."

Ninh Khang nói "Thời buổi này hỗn loạn, mỗi thứ nên biết một ít."

Vương Triều: "..." Cũng không biết nói gì hơn.

Sau khi Vương Triều rời đi, Ninh Khang liền nhắn cho Dịch Huyên, bảo cô giờ ăn trưa đến công ty anh.

Dịch Huyên: Không đi đâu, mỗi lần cùng anh ăn xong cơm trưa, em ra về lúc nào đồng nghiệp cũng chê cười hết.

Ninh Khang có kịch bản gì chẳng lẽ Dịch Huyên không biết. Mỗi lần ăn cơm đều là nguỵ trang, lừa gạt cô xong lúc ra về không phải là môi sưng đỏ thì cũng là trên cổ có mấy vết đỏ. Hại cô là một phụ nữ đã kết hôn còn bị tụi nhỏ cười trộm."

Ninh Khang: Em không tới đừng hối hận đó nhé, chuyện này có liên quan tới bạn trai cũ của bạn thân em, cái tên gì mà Tô Hữu Hắng đó.

Dịch Huyên: Chờ em nha, em nhất định phải đến. Còn có, sao anh dám gọi anh ta là bạn trai cũ chứ, phải là tên khốn nghe chưa.

Giữa trưa 12 giờ, Dịch Huyên dũng cảm vượt qua n lời chọc ghẹo từ đồng nghiệp, đến với vòng tay của chồng yêu.

Cô vừa vào cửa NK thì gặp phải Kevin.

Kevin vừa nhìn thấy cô giống như thấy được cọng rơm cứu mạng, vội kéo cô lại một góc "Vợ sếp à, hôm nay em nhất định phải nghe tôi nói chuyện về chồng của em."

"Sao lại thế này?" Tốt xấu gì người ta cũng gọi mình là "vợ sếp" rồi, phải làm bộ làm tịch nghe cấp dưới ý kiến chứ.

"Em cũng biết rồi đó, tôi lớn hơn Tiểu Thỏ 12 năm, vất vả lắm mới cưới được về, tôi chỉ muốn sủng vợ lên tận trời thôi. Nhưng tôi mỗi ngày không phải đang tăng ca thì cũng là tăng ca, đem vợ nhỏ để ở nhà một mình, ai mà nỡ cơ chứ!!"

"Còn có, Tiểu Thỏ trẻ hơn tôi quá nhiều, nếu như ngày nào cũng như này, tôi chỉ còn là một ông cụ đầu trọc lóc, sau ra đường người ta sẽ nhận tôi thành papa của Tiểu Thỏ mất."

Tiểu Thỏ đúng là khá loli, Dịch Huyên tưởng tượng một chút cảnh Kevin đầu trọc đứng cạnh cô thì như nào, cuối cùng không nhịn được cười lớn.

"Này em đừng có mà cười, em phải thì thầm to nhỏ với chồng em. Em thấy một người đáng thương như tôi, đã tới tuổi quá già để có con, hiếm khi Tiểu Thỏ mới 20 tuổi đã nguyện ý vì tôi sinh em bé, tôi còn không có thời gian sáng tạo em bé hic."

Dịch Huyên vất vả mới nhịn được cười "Được rồi, tí nữa em nói cho."

Nghe được câu bảo đảm chắc nịch như thế, Kevin mới chịu ra ngoài ăn cơm.

Dịch Huyên tới văn phòng Ninh Khang thì trên bàn đã bày vài hộp cơm họp rồi.

Sau khi lên tiếng vì chính nghĩa cho Kevin xong cô mới hỏi chồng "Anh muốn cùng em nói chuyện gì về tên khốn nạn kia."

Ninh Khang đem chuyện của Tô Hữu Hằng kể lại một lần.

Dịch Huyên nghe xong liền tức giận "Thật đê tiện, lúc trước Tiểu Vân mắt mù mới để ý đến hắn. Đúng rồi, anh tính toán như nào."

"Dù sao anh có rất nhiều biện pháp để xử lí, làm hắn ăn không hết còn phải gói mang đi." Ninh Khang nói xong liền đưa hộp cơm sang cho Dịch Huyên "Anh muốn ăn thịt bò của em.:

Nhà này làm thịt bò đúng là rất ngon, Dịch Huyên thì không ăn nhiều cho lắm, thế là cô liền gắp sang cho anh.

"Hương vị không tồi, nhưng anh vẫn còn muốn ăn."

"Sao anh không nói sớm, em ăn hết mất rồi."

"Không sao."

Vừa nói xong anh liền duỗi tay kéo vợ vào trong lòng, cúi đầu liền hôn xuống.

Rồi cũng có khác gì đâu, Dịch Huyên về công ty vẫn bị chọc ghẹo.

Buổi chiều, Kevin tìm Ninh Khang, sau khi nói xong chuyện chính thì liền dò hòi "Trưa nay Dịch Huyên có nói chuyện... đặc biệt với ông không?"

Ninh Khang à một tiếng "Có, vợ tui nói cậu tăng ca nhiều đến nỗi không có thời gian tạo người."

Kevin thấy sắc mặt anh đang tốt liền thuận thế đưa ra yêu cầu "Tui có thể xin không tăng ca buổi tối kể từ hôm nay được không?"

Ninh Khang không tỏ ý kiến "Nếu như ông cảm thấy khối lượng công việc quá lớn, tui có thể đem hạng mục này phân bố cho những người khác. Nhưng suy nghĩ cho kĩ, điều này sẽ ảnh hưởng đến tiền lương của ông đấy."

Kevin đương nhiên biết ở NK càng chăm cày cuốc thì sẽ càng nhiều tiền, nhưng vì đời sau nên đành phải như vậy thôi "Được."

"Được, tui sẽ cùng làm 2 hạng mục kia với ông." Ninh Khang đáp ứng.

Kevin vui mừng, cũng không thèm để ý quan hệ cấp trên cấp dưới, giống như là bạn bè cùng đi làm về chung nói "Lão Ninh, sau tui sẽ mời ông đi quán bar Mãn Nguyệt." Từ khi biết được rằng Ninh Khang chỉ thích mỗi Dịch Huyên gọi mình là "Khang", Kevin cũng đổi xưng hô luôn.

Ninh Khang gật đầu, sau đó dò hỏi "Ông kết hôn cũng đã mấy tháng rồi, tuy nói công việc nhiều deadline, nhưng sinh hoạt vợ chồng phải luôn có chứ, đúng không?"

"Đương nhiên, tui là người đàn ông bình thường tràn trề sinh lực mà." Bị anh nghi ngờ năng lực, Kevin tự động thẳng lưng.

"Ồ, sao kì vậy ta. Tui khuyến nghị ông đi khám nam khoa, thời gian cũng đâu có ngắn, vậy mà mãi không có em bé, rất có khả năng jj của ông có vấn đề." Ninh Khang chân thành khuyên nhủ.

Kevin vừa nghe thì nổi nóng "Lão Ninh, cậu có ý kiến gì cơ chứ, làm sao trên đời này một lần liền trúng."

Ninh Khang nhàn nhạt cười "Tui á... Ngay từ lần đầu tiên, Dịch Huyên đã mang thai rồi."

Kevin trực tiếp chạy đi, anh không tin aaaa.

Chạng vạng lúc tan tầm, Ninh Khang và Dịch Huyên cùng nhau về khu giảng viên đón Nhất Nhất.

Nhất Nhất vừa lên xe liền muốn cho ba mẹ coi bức tranh của mình, tuy rằng tay nghề chưa tới, nhưng có thể thấy rằng, giữa một đống cá bảy sắc cầu vòng, có một nhà ba người ở giữa.

Tuy không phải là lần đầu vẽ một nhà ba người, nhưng Nhất Nhất đã thay đổi a. Lúc trước là Dịch Huyên đứng giữa nắm tay Nhất Nhất và Ninh Khang, bây giờ thì là Nhất Nhất đứng giữa, nắm tay papa mama.

Dịch Huyên nhìn bức tranh này, Tiểu Nhất Nhất càng ngày càng thích papa rồi.

Nhưng Ninh Khang phản ứng chính là "Sao con vẽ mama xấu vậy?'

"Xấu sao ạ?"

"Đương nhiên, mama xinh đẹp hơn cả tiên nữ, vậy mà bé vẽ như vậy đó." Ninh Khang vừa nói vừa nhìn Dịch Huyên, được chồng khen ngợi như vậy, cô cũng có chút thẹn thùng.

"Đừng nói bậy, Nhất Nhất vẽ như thế là đã đẹp lắm rồi." Dịch Huyên hờn dỗi nói.

Nhất Nhất lại nghiêm túc kiểm điểm bản thân, "Papa nói đúng, Nhất Nhất sẽ vẽ đẹp hơn nữa."

Dịch Huyên:...

Ba người về đến nhà, ăn cơm cùng với rửa chén xong thì cùng chơi với nhau.

Nhất Nhất cầm mô hình xe lửa trong tay, chạy đến bên cạnh Ninh Khang, ôm chân ba nói "Papa, đêm nay con muốn giúp papa rửa chân cho mama, nhưng con không bê được thùng nước, papa giúp con đi."

"Nhất Nhất không cần đâu, mama tắm rửa kì cọ chân thiệt sạch là xong mà." Dịch Huyên vội vàng từ chối, con trai bảo bối của cô sao lại đáng yêu thế chứ.

Nhất Nhất có chút buồn nói "Nhưng hôm nay con cùng với ông nội bà nội đọc sách, trên sách nói papa mama đi làm vất vả, các em nhỏ cần giúp ba mẹ rửa chân."

Con mình có hiếu như vậy, Dịch Huyên cũng không làm bé thất vọng nói "Mama thường xuyên phải gõ phím, bả vai rất mỏi, Nhất Nhất có thể giúp mama xoa bóp bả vai không?"

"Đương nhiên rồi ạ!" Nhất Nhất vội vàng kéo Dịch Huyên ngồi xuống, sau đó ra sức mà bóp vai.

"Mama, có cần thêm lực không ạ?"

"Không cần đâu."

"Thoải mái không mama?"

"Rất thoải mái."

Nhất Nhất giúp Dịch Huyên xoa bóp xong thì chạy tới chỗ Ninh Khang, chuẩn bị giúp anh giảm đau thì lại bị cự tuyệt.

Dịch Huyên lập tức trừng mắt nhìn Ninh Khang, Ninh Khang lập tức sửa lại lời nói "Nhất Nhất có thể giúp papa đáp ứng một thỉnh cầu khác không?"

Đang hăng hái nên bé liên tục gật đầu "Đương nhiên rồi ạ."

Ninh Khang khụ một tiếng, nghiêm túc nói "Nhất Nhất, mama buổi tối ngủ cùng bé rất mệt, con đá chăn ra mama còn phải giúp con đắp chăn lại, đêm nay bé có thể không ngủ với mama không?"

"Được ạ." Nhất Nhất sảng khoái đáp ứng, sau đó chạy lại ôm cổ Ninh Khang nói "Đêm nay con ngủ chung với papa."

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Nhất Nhất lúc học cao trung thích bạn ngồi cùng bàn của mình, bắt đầu nhiệt liệt theo đuổi cô.

Hai tháng sau.

Nhất Nhất: Tớ theo đuổi cậu lâu như vậy, cậu khi nào đồng ý tớ đây?

Bạn cùng bàn: Cậu theo đuổi tớ?

Nhất Nhất: Đương nhiên.

Bạn cùng bàn: Tại sao tớ lại không biết?

Nhất Nhất: Tớ giảng bài cho cậu, sửa bài cho cậu, còn không phải là đang theo đuổi cậu ư?

Bạn cùng bàn:... Được học bá theo đuổi thật bi thảm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.