"Bảo bối, hôm nay em muốn ăn gì?" Ninh Khang từ phòng tắm đi ra, nhìn người đang nằm trên giường, thanh âm cực kì gợi cảm.
Dịch Huyên rời mắt khỏi diện thoại, vừa mới ngước mắt, trong ổ chăn liền chui ra một "đầu quả dưa". Nhất Nhất nỗ lực tự đứng lên, cô sợ bé té liền vội ném điện thoại để đỡ con.
Nhất Nhất đứng vững xong liền vui tươi hớn hở nói "Papa, bé muốn ăn McDonald."
Ninh Khang nhàn nhạt nhìn con mình, không chút khách khí mà nói, "Papa đang hỏi mama, không phải hỏi bé."
Nhất Nhất liền bĩu môi, thầm nói nhỏ "Nhưng hôm nay sinh nhật bé mà."
Ninh Khang liền đi đến phía bên giường, ôm vợ vào lòng, giáo huấn Nhất Nhất "Hôm nay là ngày mama chịu khổ sinh bé ra, lúc trước mama mang bầu bé, bé có biết mama tội nghiệp đến mức nào không."
Nhớ tới tình cảnh năm đó, Ninh Khang vẫn còn đau lòng.
Nói thật, anh cũng không nghĩ mình lợi hại như vậy, một phát liền trúng. Tuy rằng tối đó nói "Nếu trúng thì đẻ luôn cũng được" nhưng trên thực tế anh vẫn không mong có con sớm.
Anh cũng không hiểu nổi, mình thủ thân như ngọc 28 năm, vất vả mới ăn được thịt, ai ngờ mới có một tháng liền lại phải ăn chay lại đâu.
Anh làm sao nỡ khiến cô khó chịu chứ, từ lần đầu bị nghén, cô cứ như vậy 6 tháng liền. Mỗi lần ăn đều nôn, nôn ra nhưng vẫn kiên trì ăn. Bởi vì vậy mà cô không tăng được kí lô nào, may mắn là Nhất Nhất trong bụng phát triển bình thường.
Thời gian Dịch Huyên mang thai, Ninh Khang cũng chịu khổ.
Bác sĩ nói rằng 3 tháng đầu không thích hợp sinh hoạt vợ chồng, thật khó khăn mới đợi tới kì giữa, nhưng cả ngày Dịch Huyên đều ôm thùng rác nôn mửa, anh làm sao có thể vô cảm giải quyết nhu cầu sinh lý chứ. Đợi đến Dịch Huyên hết nôn nghén thì lại tới thời kỳ không thể sinh hoạt được nữa.
Cho nên, Ninh giáo sư vừa mới thả lồng được 20 ngày liền phải quay lại ăn chay gần một năm, cũng là nhờ Nhất Nhất ban tặng.
Nhưng nhân sinh cũng cần phải có kiên nhẫn như vậy, trước khổ sau ngọt cũng không phải tệ lắm. Nhưng Dịch Huyên lâm bồn, tiểu gia hỏa Ninh Nhất lại vô cùng đáng ghét, làm cô đau tới 24 tiếng mới ra.
Cho nên lúc bé con cất tiếng khóc chào đời, cả hai bên nội ngoại đều chạy tới xem cháu, chỉ riêng Ninh giáo sư ôm con mà vừa tức vừa mừng.
Ngay cả hộ sĩ hỏi Ninh Khang có muốn tham dự cắt cuống rốn cho có cảm giác nghi thức không, anh cũng từ chối.
Dịch Huyên đành bất lực đưa bảo bối đến trước mặt anh, sau đó thì nhận được một câu xanh rờn "Sao thằng nhóc này xấu vậy, thật sự là con chúng ta sao?"
Nhất Nhất lúc mới sinh thật ra cũng giống mấy đứa trẻ khác, nhăn nheo như khỉ con. Nhưng sau giai đoạn này thì càng lớn càng đáng yêu, linh động, ai gặp cũng khen.
Nhưng Ninh Khang thì đối với Ninh Nhất trước sau như một ghét bỏ, xét tới cùng, chính là thằng nhóc này đã tranh giành vợ với anh.
Thậm chí còn đòi ngủ với cô, không chịu ngủ phòng nhi đồng nữa chứ!!!!
Mắt thấy hai cha con đang chuẩn bị cãi nhau, Dịch Huyên liền ôm Nhất Nhất vào lòng "Nhất Nhất nói cho mama biết, bé muốn ăn gì, mama sẽ mua cho."
Nhất Nhất liền cười thật tươi, được mỗi khúc này là giống mẹ nó thôi, giọng thơm mùi sữa nói "Hôm nay bé đều nghe mama, mama thích ăn gì bé ăn đó."
Dịch Huyên trong lòng mềm nhũn, liền hôn lên trán bé một cái "Bảo bối ngoan quá, hôm nay ăn McDonald ha."
"Cảm ơn mama." Ninh Nhất quay người lại, hôn má phải cô một cái, lại hôn má trái một cái nữa.
"Chụt" xong, Ninh Mộ còn đắc ý mà nhìn papa mình.
Ninh Khang tức giận tới mức muốn đánh người, nhưng Nhất Nhất lại chui vào lòng Dịch Huyên làm nũng "Mama, Nhất Nhất yêu mama nhất."
Nhìn hai người tương thân tương ái như vậy, Ninh Khang khẽ hừ một tiếng, buông vợ ra, buồn rầu đi thay quần áo.
Dịch Huyên nhìn chồng mình đi tranh sủng với con nít, liền sờ đầu dưa của Ninh Nhất "Nhất Nhất tới phòng mình lấy bộ quần áo mình thích rồi mang sang đây mama thay cho nhé."
"Vâng ạ."
Nhất Nhất cuối cùng cũng rời giường, lạch bạch chạy về phòng.
Chờ đến lúc bé con biến mất nơi cánh cửa, Dịch Huyên mới lại ôm Ninh Khang, dán mặt ở vùng lưng rắn chắc của anh nói "Sao lại tức giận thế chứ."
Ninh giáo sư kiêu ngạo không muốn quay đầu lại, cao lãnh nói "Em đi ôm con là được rồi, sao lại ôm anh."
Dịch Huyên bị bộ dạng này của anh làm cho bật cười, trực tiếp đi đến trước mặt, ôm lấy cổ anh "Anh lại đi ăn giấm nhóc con nhà mình."
Cô ngửa đầu, khóe môi mỉm cười, đôi mắt sáng như sao, chỉ cần nhìn thế thôi đã khiến cơn giận của Ninh Khang vơi đi phân nửa. Anh cúi xuống hôn cô một cái.
"Lạch bạch lạch bạch" tiếng bước chân càng ngày càng gần, Dịch Huyên nhận ra điều này liền dùng sức mà đẩy Ninh Khang.
Nhưng Ninh Khang làm như không biết vẫn hôn lấy cô, tay cố định trên eo, làm cô muốn thoát cũng không được.
"Ồ... Ngượng ngùng quá, papa mama đang thân thân nè."
Nhất Nhất lấy tay che mắt, lớn tiếng nói to.
Bị giữ cho không nhúc nhích được, Dịch Huyên vừa xấu hổ vừa nóng nảy, dù không phải là lần đầu tiên hôn nhau bị con nhìn thấy, nhưng đây là lần Ninh Khang không chịu buông cô ra nhất.
Dưới tình thế cấp bách, cô đành giậm chân anh, Ninh Khang kêu lên một tiếng, cuối cùng bỏ cô ra.
Dịch Huyên thở gấp, trừng mắt nhìn anh, tuy rằng cô cũng thấy hơi xót chồng, nhưng giờ này không rảnh lo cho anh.
Cô vội đi đến bên Ninh Nhất, duỗi tay che lại mắt nhỏ của bé, đỏ mặt giải thích "Nhất Nhất, đừng ngượng ngùng a. Mama nói với bé rồi, hôn môi là vì bé thích một người nên bé mới làm vậy, papa thích mama, mama cũng thích papa, thế là chúng ta mới có thể hôn môi. Tựa như Nhất Nhất thích mama, sẽ thân thân mama như vậy luôn."
Ninh Mộ mở to mắt hỏi "Bé cũng có thể hôn môi mama như papa sao?"
Nói xong liền chu môi ra, nhưng Dịch Huyên chưa kịp phản ứng gì thì bé đã bị nhấc lên.
Ninh Khang bế Ninh Nhất sang một bên nói "Bé sao còn không thay quần áo, đợi lát nữa papa mama bỏ bé lại bây giờ."
Nhìn hai người "tình thương mến thương" mà Dịch Huyên thở dài, chọn lấy váy màu trắng chuẩn bị đi thay, nhưng lại bị Ninh Khang gọi lại "Hôm nay em mặc váy màu xanh đi."
"Vì sao vậy?" Màu xanh vừa mới mặc hôm qua, hôm nay Dịch Huyên muốn mặc màu trắng.
Ninh Khang chỉ lên áo xanh của mình, nói "Bởi vì hôm nay anh mặc màu xanh a."
"Oki a." Dịch Huyên không nhịn được cong môi.
Chờ một nhà ba người ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị ra cửa thì Du Nhàn điện thoại tới bảo họ về nhà đưa cả Tiểu Thạch (con gái của Ninh Hạ Thiên) cùng đi.
Ninh Khang đồng ý, trở về khu nhà giáo viên một chuyến.
Du Nhàn đưa Tiểu Thạch cho Dịch Huyên, dặn dò "Hôm nay ăn cơm ở Sơn Hồ Cư, chúc mừng sinh nhật Nhất Nhất, các con đừng quên đó."
"Bà nội, bà nội yên tâm, Nhất Nhất không quên đâu." Ninh Nhất giành trước một bước trả lời, đêm nay bé là vương tử mà, sao bé quên được.
"Nhất Nhất nhớ giỏi quá, mọi người chơi vui nhé." Du Nhàn cười tủm tỉm, sau đó chào tạm biệt bọn họ.
"Tiểu Thạch tí nữa ăn phần nhi đồng của McDonald giống anh không?" Tuy rằng Tiểu Thạch lớn hơn Nhất Nhất mấy tháng, nhưng Nhất Nhất lại cao hơn cô bé cả cái đầu.
"Ăn." Tiểu Thạch bảo đảm gật đầu, còn nói "Đợi lát nữa em ăn xong liền đem quà tặng kèm cho anh, xem như là quà sinh nhật nhé."
Hai anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dù không ít lần tranh giành đồ chơi đến xảy ra chiến tranh lạnh, nhưng chung quy thì vẫn hòa thuận.
"Tiểu Thạch, mẹ cháu hôm nay tới tiệm trà sữa sao?" Dịch Huyên hỏi.
Sau khi Ninh Hạ Thiên sinh Tiểu Thạch thì đột nhiên bị Du Nhàn phát hiện, thế là mọi chuyện đều lộ tẩy.
Nhưng ba mẹ cô rất sớm đã ly hôn, ba đã lập gia đình mới, mẹ kế quản rất chặt, thậm chí còn không để cho ông gặp cô. Mẹ thì tái giá mang theo cô đi nước ngoài, sau khi về nước cô không thể nào quấy rầy gia đình mới của mẹ được.
Thường xuyên qua lại với nhau, Du Nhàn không đành lòng thấy cháu mình như thế, liền gắng sức chiếu cố cô.
Vì thế, trong bối cảnh Tiểu Thạch sắp đi mẫu giáo, Ninh Hạ Thiên cũng kiếm được kha khá từ quán trà sữa, Du Nhàn liền muốn tìm bạn trai mới cho cô.
"Không phải, bà nói hôm nay muốn giới thiệu bạn trai cho mẹ, hôm nay mẹ ăn mặc xinh đẹp ra ngoài rồi." Tiểu Thạch có chút không vui.
Dịch Huyên từ trước đến nay đều rất đau lòng gia đình đơn thân này, vì thế ôm Tiểu Thạch, nhẹ giọng hỏi "Cháu không thích mẹ có bạn trai sao?'
Tiểu Thạch cúi đầu "Cháu cũng không biết nữa."
Không khí có chút đình trệ, nhưng rất nhanh liền tới trung tâm thương mại.
Nhưng không may lại bị tắc, Ninh Khang ở trong bãi đỗ xe vòng một vòng lớn cũng không tìm được chỗ đậu. Dịch Huyên nhìn khung cảnh trước mắt, hỏi "Khi nào NK triển khai bãi đỗ xe thông minh hả anh."
Trước đó hai tháng, công ty của Ninh Khang đã đăng kí làm bãi đỗ xe thông minh, trung tâm thương mại này là nơi đầu tiên muốn cùng anh hợp tác.
"Tháng sau sẽ bắt đầu." Ninh Khang đem xe dừng trước cửa ra vào, để Dịch Huyên và hai đứa nhỏ đi xuống trước, còn mình đi tìm chỗ đậu.
McDonald hôm nay cũng rất đong, Dịch Huyên nắm tay Tiểu Thạch, Nhất Nhất đi bên cạnh nói "Mama, mama đi gọi món đi, bọn bé sẽ ngồi ngoan ở chỗ này."
"Ừ, đừng chạy loạn nhé" Dịch Huyên cười nói, chỗ này lúc đi gọi món thì cô vẫn nhìn thấy hai đứa được, vì thế khá là yên tâm.
"Tiểu Thạch, có phải em sợ rằng mẹ em có bạn trai rồi kết hôn không?" Tuy rằng đều là mấy nhóc tì hơn ba tuổi, nhưng kì thật bọn chúng rất hiểu chuyện.
Tiểu Thạch thở dài một tiếng, nói "Thật ra em cũng muốn có ba, bởi vậy mẹ cũng không phải vất vả như thế nữa, Nhất Nhất, em hâm mộ anh lắm đó."
Nhất Nhất bĩu môi lắc đầu "Tiểu Thạch, anh mới hâm mộ em, anh mới không muốn có papa đâu."
Vừa dứt lời, Nhất Nhất liền nghe thấy tiếng gió thét gào từ đằng xa "Ninh.Nhất.Nhất"