Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 30



Một lát sau Lại Hoa Cương mới gật đầu nói: “Xác suất Linh Chiến Sĩ Hoa Hạ biến dị rất là thấp, bởi vì gen người của chúng tôi không nhạy cảm với những thay đổi môi trường như thần thú. Cho nên Linh Chiến S trở lên với chúng tôi mà nói đã được quốc gia bảo vệ. Hoa Cương ở cấp SS đương nhiên được đăng ký báo vệ. Cho nên cái chết của nó được coi là chấn động lúc đó.”

Vậy thì không cần phải nói quốc gia đương nhiên sẽ điều tra.

Đan Kỳ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lại Hoa Cường nói: “Sau đó, bảy ngày sau, đối thủ của nó, một thiếu niên tộc thú, đột nhiên chết trong quá trình điều tra.”

Đan Kỳ rất là thất vọng, như vậy manh mối đã bị chặt đứt.

Lại Hoa Cường lại nói tiếp: “Chuyện kia cũng mang lại phiền toái rất lớn cho Hoa Hạ chúng tôi, bởi vì thiếu niên tộc thú kia bị chết khi Hoa Hạ đón người đi điều tra, cho nên Hoa Hạ không thoát khỏi liên quan. Thậm chí có người nói, Hoa Hạ vì thù riêng, giết chết tên thiếu niên kia. Tuy rằng sự thật chứng minh tên thiếu niên kia chết là do linh lực tăng quá cao dẫn tới vỡ linh hạch.”

Lại là tộc thú, Đan Kỳ nhíu mày, nói như vậy chuyện này phải điều tra từ phía tộc thú.

Đan Kỳ hỏi: “Ngài biết tên thiếu niên tộc thú kia là loài thú nào không?”

Lại Hoa Cường đáp: “Loài rắn.”

Lúc này Đan Kỳ cũng đã có phương hướng, bởi vì mẹ của Đông Phương Y chính là loài rắn! Như vậy cậu có thể điều tra loài rắn trong linh vực, có lẽ có thể tìm được dấu vết để lại.

Đan Kỳ cảm ơn Lại Hoa Cường, Lại Hoa Cường hỏi thêm một câu: “Đại thần, ngài cũng bị loại Linh Chiến Sĩ cắn thuốc hại thành như vậy sao?”

Chuyện của Đông Phương Kỳ toàn bộ tinh tế đều biết. Một người có triển vọng bị ngã xuống, làm cho tất cả mọi người đều phải thổn thức. Nói cậu không có một câu oán hận, sao có thể? Cũng may sau khi cậu rời đi, khuôn mặt đáng ghét của Đông Phương Y rất ít xuất hiện, cũng coi như được yên tĩnh.

Đan Kỳ cười cười với Lại Hoa Cường nói: “Cảm ơn ông đã nói với tôi những chuyện này.” Nói xong cậu liền rời khỏi vườn gieo trồng, tính toán đi điều tra một ít thông tin liên quan về tộc rắn của tộc thú.

Mà lúc này, trong vương cung tộc Thú, Đông Phương Y lại ném vỡ đồ đạc.

Mẹ của y, cũng chính là kẻ thứ ba lên ngôi, Luyện Thu cả mặt toàn là đau lòng, vội vàng thương tiếc mở miệng an ủi: “Tiểu Y, con đừng tức giận, chỗ mẹ có chút tiền, con nói con muốn gì, mẹ đi mua cho con.”

Ánh mắt Đông Phương Y đầy khinh miệt, rít gào nói: “Mua cho con sao? Mẹ kêu lão già kia lấy tiền ra đây, mua cho con một bộ giáp cao cấp nhất! Một năm thu vào của cả một tinh cầu chúng ta, cũng không bằng Kình Trạch tự mình đánh một trận!”

Trên mặt Luyện Thu lộ ra một chút xấu hổ, khóe mắt quyến rũ toàn là bất đắc dĩ nói: “Bảo bảo nói rất đúng, nhưng mà chúng ta có cách nào sao? Vị trí của tộc Thú chúng ta xa xôi, cũng chỉ có thể tiết kiệm một chút…. thế nhưng con yên tâm! Mẹ đã chuẩn bị cho con rồi! Tên tộc trưởng tộc Chim kia mấy ngày nay vẫn thường xuyên liên hệ với mẹ, nói muốn hợp tác với chúng ta. Con cũng biết hiện giờ tinh tế còn chưa hoàn toàn ổn định. Ai cũng muốn canh giữ địa bàn của mình, dựa vào cái gì mà Hoa Hạ và gia tộc Kình Thiên chiếm được vị trí tốt? Còn những con sâu dơ bẩn đó, một tinh cầu lớn như vậy, thật là có lợi cho bọn họ.”

Nói tới đây trên mặt Đông Phương Y rốt cuộc lộ ra ý cười, y ngừng động tác đập đồ nói: “Thực tốt, giúp con liên hệ với tộc trưởng tộc Chim, con muốn gặp ông ta.”

Tộc Lân đã bị phế, tuy rằng tộc Chim không có hứng với tinh cầu của tộc Lân, Đông Phương Y lại cảm thấy hứng thú. Y không chỉ muốn ăn tộc Lân vào bụng, còn muốn khống chế tộc Lân. Tộc Chim thật ngu xuẩn, có đối tượng nô dịch tốt như vậy, vì sao lại không cần chứ? Dưới cái nhìn của y, trong trận chiến cuối cùng tộc Lân đã không có sức phản kháng. Nếu không phải vì Chung Cực Chi Chiến, toàn bộ tinh tế cần phải ngừng chiến, y thậm chí sẽ không cho tộc Lân có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức.

Cười âm trầm hai tiếng, Đông Phương Y còn nói thêm: “Hai ngày trước con còn nghe nói Đông Phương Kỳ làm người bán rau dưa gì đó?”

Luyện Thu hừ một tiếng nói: “Đều là một chút chuyện mà người thường hay chơi, hiện giờ nó cũng đã không gây hại được gì cho chúng ta. Nghe nói nó mang thai, Kình Trạch kia đối với nó khá tốt.”

Nhắc tới cái này Đông Phương Y liền tức giận, thế nhưng cũng là bình thường. Anh ta là linh chiến sĩ cấp SSS, sau khi biến đổi có thể chất 4 cấp ưu ++ cũng là bình thường. Thể chất tốt như thế, được yêu thương cũng đúng. Thế nhưng không sao cả, dù sao y cũng đã đạt được mục đích. Trước đây anh ta khinh miệt mình như thế nào, hiện giờ nên có bấy nhiêu hối hận.

Đông Phương Y cười lạnh hai tiếng nói: “Con đây nên chúc anh ta sinh thêm mấy đứa con!” Linh Chiến Sĩ của gia tộc Kình Thiên, đủ cho anh ta chịu.

Hai ngày này nghỉ ngơi dưỡng sức Đan Kỳ đạt được không ít thu hoạch, cậu thông qua Duệ Khôn, tiếp xúc được với một tộc thú loài rắn. Thiên tính của loài rắn thích lạnh, tâm cơ và lòng dạ của bọn họ so với những loài thú khác thì cao hơn một chút. Cho nên khi Duệ Khôn tiếp xúc với loài rắn thái độ vẫn luôn cẩn thận.

Duệ Khôn lăn lộn nhiều năm ở thế giới giả thuyết như vậy, đương nhiên là có đường riêng của ông ta, cho nên khi Đan Kỳ tìm ông ta giúp đỡ, ông ta không nói hai lời bắt đầu tìm kiếm các loại con đường cho nam thần.

Vừa liên hệ với tên thú rắn kia, Duệ Khôn vừa nói chuyện với Đan Kỳ: “Ở chợ đen loài rắn là nhiều nhất, sau đó là trùng tộc. Tôi là tộc Lân, thế nhưng mẹ tôi tái giá tới Hoa Hạ, cho nên hiện giờ tôi sống ở Hoa Hạ. Tổ quốc của tôi đang đánh giặc,…a, những con chim đáng chết đó. Xin lỗi nam thần, tôi nói hơi nhiều. Hôm  nay chúng ta phải đi chợ đen một chuyến, đến lúc đó ngài không cần phải xen vào bất cứ chuyện gì, tất cả nghe theo người kia là được.”

Đan Kỳ gật đầu hỏi: “Đối phương nói như thế nào?”

Duệ Khôn nói: “Không sao, tôi cũng không định lập tức tìm ra, chỉ cần có manh mối, vậy thì đã đáng giá điều tra một chút.” Nữ nhân Luyện Thu này không có khả năng khiến cho con trai cô ta dễ dàng bại lộ, hơn nữa có thể khiến cho một Linh Chiến Sĩ cấp A nháy mắt tăng lên cấp SSS, còn không bị hủy linh hạch, nhất định là có thuốc điều hòa. Vật như vậy nếu có thể dễ dàng lấy ra, nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn, bọn họ lại không ngốc.

Sau khi hiểu rõ ý tưởng của Đan Kỳ, Duệ Khôn nhanh chóng đồng ý lời mời kêu gọi của người kia.

Chợ đen trong thế giới giả thuyết so với tưởng tượng của Đan Kỳ không giống nhau, hoàn cảnh cũng không hề âm u, thậm chí xung quanh cũng tương đối xinh đẹp. Đan Kỳ rất muốn nói thầm, có thể làm hoàn cảnh ở chợ đen bình thường một chút được không? Nhìn những lâu đài huy hoàng tráng lệ, quả thực nhìn rất giống những lâu đài cổ ở trong truyện cổ tích.

Người rắn kia đã chờ sẵn ở đó, trên người mặc một thân quần áo đen, tên người rắn kia bọc bản thân kín mít. Đan Kỳ và Duệ Khôn đều ngụy trang bản thân, căn bản không ai nhận ra ai. Làm giao dịch ở thế giới giả thuyết, mọi người đều thực cẩn thận.

Sau khi đi vào lâu đài cổ, Đan Kỳ mới hiểu được cái gì gọi là chợ đen.

Dòng người trong chợ đen chen chúc xô đẩy, quả thực so với thị trường bình thường còn náo nhiệt hơn.

Đan Kỳ và Duệ Khôn đi theo người cung cấp thông tin, đi tới một góc xa nhất trong chợ đen. Người cung cấp thông tin dừng chân lại, chỉ vào phòng nhỏ kia nói: “Nơi này là nơi có khả năng sẽ có loại thuốc mà các người nói, tôi chỉ có thể mang hai người tới nơi này, còn lại thì hai người tự mình nghĩ cách đi!”

Duệ Khôn biết quy củ, liền giao cho người nọ một vạn điểm tín dụng. Chờ người nọ rời đi, Duệ Khôn và Đan Kỳ mới đi vào phòng nhỏ. Những loại cảnh tượng giả thiết này đều là làm mô phỏng. Chợ đen có quy củ của chợ đen, nếu không có địa chỉ thật, thì chợ đen cũng không thể đăng ký quầy hàng. Cho nên khi đi vào phòng nhỏ, Đan Kỳ liền nhíu mày, nơi này thật áp lực. Cậu suy đoán, chắc là địa bàn của tộc rắn.

Bởi vì chỉ có xào huyệt của tộc Rắn, mới có loại áp lực và cảm giác ẩm thấp như vậy.

Duệ Khôn nói khẽ với Đan Kỳ: “Tôi biết manh mối người nọ nói là cái gì, nơi này hẳn là con đường bí mật thông với tộc Rắn.”

Đan Kỳ cũng đã ý thực được điều này, cậu và Duệ Khôn lặng lẽ đi vào, một lão tộc Rắn dắt bọn họ đi tới tầng cuối cùng. Lão tộc rắn yên lặng hành lễ với bọn họ, sau đó liền lui ra ngoài. Trước khi lui ra ngoài, liền chỉ vào một lỗ thông gió cho bọn họ.

Đan Kỳ nhìn thoáng qua cái lỗ thông gió kia, liền cùng Duệ Khôn đi tới chỗ thông gió kia, nhìn vào bên trong.

Vừa nhìn vào liền nhìn thấy thứ không nên nhìn. Một nữ nhân rất quen thuộc đang trần truồng dây dưa với một thanh niên tộc rắn.

Đôi mắt Đan Kỳ trừng lớn, đây không phải là…. Luyện Thu sao? Hiện tại bà ta là tộc trưởng phu nhân giới thú, thế mà lại dám cùng nam nhân khác yêu đương vụng trộm sao?

Hình ảnh này quá mức hạn chế người xem, Đan Kỳ lập tức xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn lén. Nhưng thanh âm dâm mĩ bên trong, lại xuyên qua lỗ thông gió, liên tục truyền vào tai Đan Kỳ.

Không biết lão thú vương nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ cảm thấy như thế nào, cậu thậm chí còn nghi ngờ Đông Phương Y không biết có phải là con ruột của lão thú vương hay không? Trên đầu đội một cái nón xanh thật lớn, còn mọc rễ nảy mầm trên đầu ông ta, Đan Kỳ yên lặng chảy nước mắt thay lão thú vương.

Con trai ưu tú bị con trai phế vật hủy hoại, tiểu tam lên làm vợ lại đội cho mình một cái nón xanh.

Đan Kỳ ngẩng đầu nhìn bên cạnh, lại phát hiện Duệ Khôn đang lặng lẽ ghi hình. Cảnh tượng thực tế ảo ở nơi này hẳn là do người của tộc Rắn thiết lập, cho nên người ở thế giới giả thuyết, có thể thông qua cameras, ghi lại những cảnh tượng ở nơi đây.

Đan Kỳ cực kỳ bất đắc dĩ, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Đừng ghi lại, coi chừng bị phát hiện.”

Duệ Khôn cũng ghi lại được tương đối, ông ta im lặng lấy ra đoạn ghi hình kia xong, định cùng Đan Kỳ rời khỏi nơi này. Vào lúc này hai người định rời khỏi chỗ thông gió. Tên thanh niên tộc rắn kia toàn thân vẫn trần trụi, hai công cụ gây án còn chưa rũ xuống hoàn toàn, hiện giờ anh ta đang nhíu mày nhìn lỗ thông gió, bống nhiên nắm tay hướng tới lỗ thông gió tức giận nói: “Ai đó?”

Nháy mắt quanh thân Đan Kỳ vang lên cảnh báo.

Duệ Khôn tóm lấy Đan Kỳ la lớn: “Đi mau! Có võng cảnh tới!” Trong chợ đen ảo này việc quay chụp rõ ràng là bị cấm.

Đan Kỳ đi theo Duệ Khôn muốn rời khỏi hiện trường, nhưng mà võng cảnh tới quá nhanh, thanh âm còi cảnh sát đã vang lên bên tai cậu. Điều này chứng minh, võng cảnh đã phá hủy ID ngụy trang của bọn họ, rất nhanh võng cảnh có thể tìm ra vị trí của bọn họ.

Đúng lúc này, trước mặt Đan Kỳ bỗng nhiên xuất hiện một hệ số liệu cưỡng chế truyền tống. Trước mặt cậu xuất hiện một bức tường cao chót vót, hai người bị ngăn cách trong một căn phòng. Một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu, đối phương hít sâu một hơi, nhìn mồ hôi trên trán cậu hỏi: “Đan Kỳ, em không sao chứ?”

Đan Kỳ mơ màng nhìn nam nhân trước mắt, ngoài ý muốn nói: “Sao anh….. lại xuất hiện ở chỗ này?”

Kình Trạch  không trả lời vấn đề của cậu, chỉ nhìn vào đôi mắt của cậu, nghiêm túc nói: “Chuyện này giao cho tôi, được không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.