Minh Tiêu thêm Hạ Tang vào một nhóm trò chuyện tên là [Đêm Halloween kinh hoàng], trong nhóm có khoảng mười người, có mấy bức ảnh đại diện quen thuộc, là nhân viên làm việc trong quán, còn có một vài khách hàng hay tới chơi.
Hạ Tang thêm Giả Trăn Trăn và Đoạn Thời Âm vào nhóm.
Sau khi Minh Tiêu thấy người đã đông thì mới nói ——
“Tôi nói trước một số nội dung kịch bản cho hoạt động Halloween của chúng tôi: Vì tạo bầu không khí, mỗi một khách hàng đến quán Tra Án đều phải hóa trang thành quỷ nhé. Trang phục đạo cụ gì đó thì có thể tự chuẩn bị hoặc là có thể dến quán Tra Án lựa chọn.”
“Hoạt động đầu tiên của chúng tôi chính là nồi lẩu nóng hổi, đầu tiên là ăn no nê một bữa, sau khi cơm nước xong xuôi, chúng tôi sẽ mở một mật thất có chủ đề đặc biệt về Halloween cho mọi người chơi.”
“Hiện tại trong nhóm có nhân viên làm NPC, có người chơi. Lần chơi mật thất lần này, nhân viên làm việc và người chơi sẽ hoán đổi thân phận cho chau, người chơi sẽ đóng giả làm quỷ để hù dọa NPC.”
Hạ Tang cảm giác Minh Tiêu không hổ là người phụ trách quán Tra Án, năng lực tổ chức hoạt động đúng là hàng đầu.
Đợt hoạt động Halloween này lập tức khiến đám bạn bè tàu ngầm trong nhóm nhảy bổ ra---
“Hay lắm nha chị Tiêu! Cái này vui ghê đó.”
“Ha ha ha, ai bảo bình thường đám NPC các cậu hay đi hù dọa người ta, ông trời có mắt đó!”
“Nếu như bọn họ có thể hù dọa bọn em, vậy thì bọn em còn muốn lăn lộn trong giới nữa hay không.”
“Nói trước bước không qua, cứ chờ mà xem.”
Minh Tiêu: “Halloween chắc chắn, chắc chắn, chắc chắn sẽ đến. Điểm danh ở bên dưới đi, tôi thống kê số người để mua thức ăn. À đúng rồi, chi phí mỗi người tạm thời là 50 tệ nhé, thừa thì trả lại, thiếu thì bổ sung sau.”
Hạ Tang chuyển chi phí của ba người cho Minh Tiêu, sau đó điểm danh ở trong nhóm——
“9.”
Người trả lời phía sau cô chính là Chu Cầm: “10.”
Lý Quyết: ???
[Lý Quyết đã thu hồi một tin nhắn.]
Ở trong quán Tra Án, Lý Quyết nhấc chân đạp cho Chu Cầm đang ngồi trên ghế chân cao một phát: “Không phải lúc trước anh nói, Halloween anh phải về nhà, không đến được à?”
Chu Cầm đặt quyển sách vừa dày vừa nặng trong tay xuống, nói: “Nể mặt chị Tiêu một chút.”
Minh Tiêu đang kiểm tra sổ sách quý này, nghe vậy thì ngẩng đầu cười khẩy: “Tôi lại cảm ơn cậu quá cơ!”
Đúng lúc này, điện thoại của Chu Cầm hiện lên một tin nhắn.
[Giả Trăn Trăn muốn thêm bạn với bạn.]
“Hello, tôi là bạn của Hạ Tang. ^_^ "
Chu Cầm hờ hững nhìn sang chỗ khác, tiếp tục đọc sách.
...
Năm phút sau , Giả Trăn Trăn gửi tin nhắn vào nhóm bạn thân——
“Killer không đồng ý thêm bạn với tớ! Huhu.”
Bọn họ đặt biệt danh cho Chu Cầm chính là Killer, có nghĩa là sát thủ của các thiếu nữ.
Bởi vì tên của anh… có đôi khi không tiện nhắc tới trong lớp học hoặc là những chỗ khác trong trường học cho lắm, sợ bị người khác cố ý nghe trộm rồi gây rắc rối.
Đoạn Thời Âm: "Cái này quá là bình thường luôn. Tớ dám cá rằng, mỗi ngày điện thoại của cậu ấy phải nhận được không dưới mười tin nhắn thêm bạn, mà tất cả đều là con gái."
Giả Trăn Trăn: "Nhưng tớ nói tớ là bạn của Tiểu Tang mà."
Hạ Tang: "Tớ làm gì có mặt mũi như thế, cảm ơn. =.="
Giả Trăn Trăn: "Không hổ là cậu ấy. Đúng là bông hoa trên núi cao mà."
Đoạn Thời Âm: "Cậu kết bạn với cậu ta làm gì?"
Giả Trăn Trăn: "Rình coi vòng bạn bè của cậu ta một chút, xem có thể ngồi xổm lượm được trai đẹp hay không."
Đoạn Thời Âm: "@Hạ Tang, cậu có ngồi xổm lượm được trai đẹp không, cho xem ké một chút đi?"
Hạ Tang: "Không có, suốt ba tháng cậu ấy chỉ có một bài đăng duy nhất lên vòng bạn bè, là kiểu này này..."
Nói xong, cô gửi một tấm ảnh màu đen nhá nhem, nhìn thoáng qua thì chính là một mảng đen thùi lùi.
Giả Trăn Trăn: "Đây là cái gì thế? Chẳng nhìn thấy cái gì hết."
Hạ Tang: "Không biết, có thể là các thể hiện của một loại hình nghệ thuật cao cấp nào đó."
Rất nhanh sau đó, Đoạn Thời Âm để tung lên một tấm ảnh đã được chỉnh sửa độ sáng. Có hai khuôn mặt to xuất hiện trên tấm hình, bên trái là một con chó mực, bên phải chính là Chu Cầm.
Cho dù là chụp kiểu góc chết làm xấu mặt từ dưới lên thì gương mặt đó cũng là kiểu anh tuấn tự nhiên có sẵn, chân mày nhọn tự nhiên mà không cần chỉnh sửa, mí mắt mỏng cụp xuống.
Nền của bức ảnh là bầu không khí như phủ đầy sương mù, ở nơi bóng tối bao phủ như vậy, mà ánh mắt nhìn vào ống kính của anh… lại dịu dàng đến bất ngờ.
Tựa như xoáy nước, khiến cho người ta khó có thể rút lui an toàn.
Thậm chí Hạ Tang còn bấm vào bức ảnh, không kìm lòng được mà nhìn mất mấy giây vào hình đã phóng to.
Trong đầu lóe lên bốn chữ —— không thể bắt bẻ.
Nhóm chat yên lặng một lúc lâu, Đoạn Thời Âm mới gửi tới mấy chữ: "Đáng ghét! Kiểu trai đẹp 360 độ không góc chết này, tại sao lại để cho tớ nhìn thấy chứ! Nhìn được nhưng không có được! Quãng đời còn lại đã không còn hoàn hảo nữa rồi."
Giả Trăn Trăn: "Tớ đã chết rồi, có việc đốt vàng mã."
...
Halloween vừa hay vào thời gian nghỉ cuối tuần, Hạ Tang cố ý nộp "Đơn xin về muộn" cho Đàm Cận.
Bởi vì dạo này cô ngoan ngoãn nghe lời, vì thế Đàm Cận cũng thoải mái, nhưng vẫn yêu cầu cô, mỗi tiếng phải gửi định vị một lần, đó cũng là báo bình an, còn phải gửi ảnh tự chụp cho bà.
Hạ Tang cũng luôn miệng đồng ý hết.
Buổi chiều, cô lấy một bộ đồng phục học sinh kiểu Nhật Bản đã mua mà vẫn luôn không có cơ hội mặc ra khỏi tủ treo quần áo, giày phối hợp chính là đôi giày Dr. Martens màu đen.
Đàm Cận nhìn đôi chân trần trụi của cô, bất mãn nói: “Chỉ mặc ít như vậy thôi à? Bị cảm lạnh thì sao? Lớp 12 là thời kỳ then chốt để chạy nước rút, sức khỏe chính là tiền vốn.”
“Con đeo tất dày, sẽ không bị lạnh đâu.”
“Vậy cũng không được.”
Dưới sự kiên trì của Đàm Cận, Hạ Tang bị ép lại phải khoác thêm một chiếc áo khoác lông vừa dày vừa nặng, rồi mới được thả ra cửa.
Quán Bảy Đêm Tra Án rất đông vui, có rất nhiều người cũng tới sớm, tự thay quần áo trang điểm cho bản thân.
Minh Tiêu nhìn thấy Hạ Tang hóa trang thành học sinh cấp ba Nhật Bản, đáy mắt lộ ra mấy phần kinh ngạc vì tươi đẹp, kéo cô vào trong phòng thay đồ, cởi tóc đuôi ngựa của cô xuống: “Mặc quần áo như vậy, thì phải phối với kiểu trang điểm như này này.”
Hạ Tang bất đắc dĩ nói: “Em không biết trang điểm cho lắm, vì thế mới tới sớm nè.”
“Được, giao cho chị đi!” Nói xong, Minh Tiêu mang hòm trang điểm tới, lấy bảng màu mắt và cọ đánh phấn ra: “Tiểu Tang, đã định trang điểm như thế nào chưa?”
“Chưa biết ạ.” Trước đây Hạ Tang chưa bao giờ tham gia hoạt động Halloween như thế này. Vì thế, cô hỏi: “Bình thường trang điểm như thế nào ạ?”
“Em chưa chơi Halloween bao giờ à?”
“Chưa ạ.”
Minh Tiêu bật cười: “Bây giờ có nhiều kiểu lắm, ví dụ như kiểu ma cà rồng, kiểu Zombie, kiểu đứa bé xấu xí này, bộ xương khô này, búp bê này…”
Hạ Tang ngẫm nghĩ một lát, nói: “Vậy thì chị Tiêu trang điểm kiểu Zombie cho em đi.”
“Hả? Em chắc chứ?” Minh Tiêu chỉ chỉ vào Lý Quyết ở cách đó không xa: “Tên kia chính là kiểu Zombie đó, thật ra thì rất hủy hoại giá trị nhan sắc đó.”
Hạ Tang nhìn Lý Quyết đang nằm liệt trên ghế sofa, trên mặt hóa trang thành Zombie giống y như thật, miệng há to dữ tợn như chậu máu, nhìn thật đúng là rất dọa người.
“Chị hóa trang cho em thành Harley Quinn nhé.” Minh Tiêu thấy Hạ Tang không có ý kiến gì, thế là đề nghị: “Thật ra thì Harley Quinn rất được các cô gái yêu thích, không chỉ đẹp, mà lại còn thâm tình. Halloween năm ngoái cũng có rất nhiều cô gái hóa trang bản thân thành Harley Quinn.”
“Được ạ.”
Hạ Tang không có ý kiến gì, để mặc cho Minh Tiêu mân mê ở trên mặt mình.
Minh Tiêu trang điểm cho Hạ Tang thành Harley Quinn. Mặc dù không thể nhuộm tóc thành màu đỏ và xanh biển của Harley Quinn, nhưng chị ấy lại đánh phấn mắt màu đỏ lên mắt bên phải và phấn mắt màu xanh nước biển lên mắt trái cho cô, tóc thì buộc hai bên, môi đỏ rực như máu, nhìn lại cũng có mấy phần ngông cồng của Harley Quinn.
Hạ Tang kinh ngạc nhìn bản thân trong gương. Minh Tiêu cũng kinh ngạc nhìn cô: “Tiểu Tang, em xinh thật đấy.”
Kiểu đẹp này không phải chỉ là đường nét trên mặt đẹp, mà là khí chất từ trong ra ngoài, từ một cô gái ngoan ngoãn dịu hiền đến Harley Quinn tự do bừa bãi, cô cũng rất hợp.
Đúng lúc này, ngay cả Lý Quyết vẫn luôn không thích Hạ Tang cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu: “Không tệ đâu! Kiểu trang điểm này rất hợp với cậu đấy!”
Hạ Tang không thèm để ý tới cậu ta.
Lại có mấy cô gái khen ngợi không dứt khi trông thấy kiểu trang điểm của Hạ Tang, bọn họ cũng bảo Minh Tiêu hóa trang giúp mình.
Minh Tiêu đồng ý: "Từ từ từng người một thôi"
"Chị Tiêu ơi, hôm nay Chu Cầm có đến không?"
"Ai hiểu được cậu ấy chứ, nếu rảnh thì có thể sẽ tới."
"Mấy giờ cậu ấy mới tới ạ?"
"Chắc là lúc ăn tối, cậu ấy bận lắm."
"Vậy cậu ấy hóa trang thành cái gì ạ?"
"Cái này thì chị làm sao mà biết được. Hình như năm ngoái cậu ấy hóa trang thành ma cà rồng. Cậu ấy không thích phải hóa trang quá dày."
"Vậy chị cũng làm kiểu nữ ma cà rồng cho em đi."
...
Hạ Tang đi vào trong một căn phòng không có người, thấy trên tường có một tấm gương trang điểm hình cánh quạt, vì vậy cô lấy son môi MAC màu đỏ của lá phong mà mình mang theo người ra, chuẩn bị hoàn thiện lớp trang điểm trên mặt thêm một chút dựa theo kiểu trang điểm của Harley Quinn trong video.
Trước đây cô hiếm có cơ hội để thoa son, mặc dù bản thân cũng mua mấy thỏi khi săn sale trên mạng, nhưng lúc cần dùng đã ít lại càng ít hơn.
Bình thường đi học, cô vốn không thoa son môi, cho dù có thoa thì cũng luôn cảm thấy vướng víu khó chịu. Nhìn các cô gái trong đội cổ vũ thường xuyên trang điểm tinh xảo, có lúc cô cũng thấy rất hâm mộ.
Hạ Tang vặn nắp son ra, nhìn bản thân trong gương, tỉ mỉ thoa son môi.
Trang điểm kiểu Harley Quinn thì cần phải trang điểm rất đậm, hơn nữa còn là kiểu trang điểm lòe loẹt khoa trương đến tột cùng. Cô so sánh với kiểu trang điểm của Harley Quinn trong video, làm vẻ mặt mỉm cười...
Dáng vẻ quái đản ngông cuồng khiến cho chính cô cũng không nhận ra mình.
Có lẽ, đây mới thật sự là cô.
Trả đũa đánh người, nhai kẹo cao su, nói lời thô tục...
Đúng vào lúc này, Hạ Tang nhìn thấy phía sau lưng mình ở trong gương đột nhiên có mấy sợi tóc treo ngược xuống rũ rượi.
Ngay sau đó, cô trông thấy phía sau lưng xuất hiện một ma nữ tóc đen váy trắng, đang treo ngược ở trong gương.
Hạ Tang trợn tròn hai mắt, hô hấp chợt ngừng trệ, hét lên một tiếng sợ hãi chói tai——
"Á!"
Cô bị dọa sợ vội vàng muốn trốn ra ngoài, mà "Ma nữ tóc dài" nhanh nhẹn rơi xuống đất, tiến người lên trước, giơ tay bịt miệng cô lại——
"Suỵt, đừng lên tiếng."
Đầu ngón tay của anh có mùi thuốc lá vị bạc hà, có vết chai dày, giọng trầm thấp có từ tính.
Rốt cuộc Tang đã phản ứng lại.
Toàn bộ quán Tra Án, có lẽ cũng chỉ có một người có thể giả trang thành ma nữ rơi từ trên trần nhà xuống.
"..."
Chu Cầm lấy tóc giả xuống, tiện tay ném sang bên cạnh, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của mình: "Đừng hét, để cho chị Tiêu biết, chắc chắn sẽ đuổi tôi ra ngoài."
Tay anh vẫn còn để ở bên môi Hạ Tang, lòng bàn tay ấm áp.
"Halloween mà." Chu Cầm cởi trang phục áo dài trắng trên người ra, lộ ra áo len màu xám nhạt: "Cũng không phải là chưa từng thấy trang phục này, sợ cái gì."
Hạ Tang nhìn thấy anh treo quần áo của NPC lên móc áo, đồ trang sức trên tóc cũng được sửa sang lại thật cẩn thận tỉ mỉ, sau đó treo lên tường.
Chính là... dáng vẻ chẳng làm sao hết.
Cảm xúc khó hiểu bỗng nhiên trào lên trong lòng cô: "Cậu như vậy rất đáng sợ!"
Ban đầu, Chu Cầm không hề để ý chút nào, anh xoay người lại nhìn cô một cái, thấy khóe mắt của cô gái nhỏ lại đỏ hoe.
Anh hơi giật mình, đi tới trước mặt cô gái nhỏ, đưa tay nâng cằm cô lên, quan sát trong chốc lát.
"Sẽ không bị ông đây dọa cho phát khóc chứ."
Sự chua xót dâng trào trong lòng Hạ Tang, cô trợn mắt nhìn Chu Cầm vô cùng hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng là dọa được tôi rồi!"
Lông mi của cô điểm xuyết một ít nước mắt sáng long lanh, dính vào nhau, gò má cũng là trong trắng lộ hồng, điềm đạm đáng yêu.
Lúc này, Chu Cầm mới ý thức được, có lẽ mình đã đùa quá trớn, kéo tay cô gái nhỏ đi tới ghế dài ở giữa đống trang phục chật hẹp, ấn cô ngồi xuống, xoay người lại, hốt hoảng tìm khăn giấy.
Nhưng không tìm được khăn giấy, anh lại vòng trở lại, cởi áo khoác ra, dùng ống tay áo hơi hơi mềm mại, lau nước mắt trên mặt cho cô: "Tang Tang... Đừng như vậy."
Sao Hạ Tang lại nhát gan như vậy chứ, lần trước ở trong mật thất, cô trông thấy anh hóa trang như này, còn có thể níu lấy tay anh gọi một tiếng lại một tiếng "Chị".
"Không vui à?"
Hạ Tang tức tối trợn mắt lườm anh một cái, dùng tay áo lau sạch nước mắt.
Không biết tại sao, sự kiềm chế và uất ức trong mấy ngày nay lại lập tức trào lên theo đợt cảm xúc đột nhiên tới này
Cô quay người đi, khẽ hít một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc vừa ập đến.
Thật sự là kiềm chế rất lâu rất rất lâu.
Chu Cầm cau mày, nhìn bóng lưng hơi run rẩy của cô gái nhỏ. Mấy giây sau, anh đóng cánh cửa phòng để đồ quần áo đạo cụ lại, ngăn tiếng ồn ào náo nhiệt ở ngoài cửa.
“Cậu có thể giải tỏa cảm xúc ở đây một lát.”
Nước mắt nóng bỏng không ngăn được mà tràn ra khỏi mi, lại bị cô ra sức lau sạch sẽ, phấn mắt màu đỏ và xanh nước biển trên mặt cũng bị cô lau đến nhòe nhoẹt.
Đúng như lời Đàm Cận nói, đường đời của một người dài đăng đẵng đến cỡ nào chứ, lúc này mới đi được bao nhiêu.
Cố gắng kéo đàn violin, cố gắng thi được thành tích đứng đầu, cố gắng trở thành hi vọng trong mắt người khác, cô trở thành kiểu người như vậy…
Nói chung, thanh xuân của cô đáng lẽ phải như thế.
“Tôi trả đũa thì sao.” Cô nói bằng giọng nức nở: “Tôi cứ muốn trả đũa đấy, khăng khăng không chịu nói xin lỗi! Ai bắt nạt tôi, tôi sẽ đánh lại!”
Tim Chu Cầm quặn thắt lại, cảm giác đau đớn tựa như kim khâu vào sợi vải, lợi dụng tất cả mọi dịp để đâm vào thế giới của anh.
“Phải đánh thắng à?” Anh nghiêng đầu hỏi cô.
Hạ Tang dừng một chút, không trả lời, anh lấy bật lửa ra, cạch, bật lửa lên: “Đánh không thắng, thì tới tìm tôi.”
“Đây là trận chiến của tôi.” Hạ Tang cố gắng kiềm chế cảm xúc, không khóc thút thít nữa, chỉ không ngừng lau vết nước mắt ở khóe mắt.
Chu Cầm tựa vào tường, thờ ơ nhìn cô: “Vậy thì dũng cảm lên một chút.”
“Ừ.”
Hạ Tang lấy điện thoại ra, đầu tiên là bật camera lên, quay vào lớp trang điểm trên mặt mình.
Anh xách ống quần ngồi xổm xuống, đưa tay ra muốn chạm vào mặt cô.
Nhưng cô gái nhỏ lại ngửa người ra sau, không cho anh chạm vào.
Chu Cầm nghiêng đầu nhìn cô: “Trước đây cũng có cô gái dùng “chiến thuật khóc thút thít” ở trước mặt tôi.”
“Cái gì gọi là “chiến thuật khóc thút thít”?”
Đáy mắt của Chu Cầm mang theo mấy phần tươi cười: “Cho rằng khóc một chút, thì tôi sẽ đọng lòng.”
Hạ Tang dùng đôi mắt ngấn nước nhìn anh một cái, có chút muốn cười, nhưng vẫn kìm nén được: “Vậy cậu có động lòng không?”
“Chu Cầm có ý chí sắt đá, sao có thể dễ dãi như vậy được.”
Ngoại trừ hiện tại.
Bầu không khí rõ ràng thoải mái hơn chút.
“Kiểu hóa trang này của cậu, khóc xong thì trái lại còn khiến cho hiệu quả trang điểm trở nên càng tốt hơn đấy.” Chu Cầm đánh giá gương mặt long lanh nước mắt của cô gái nhỏ, chân thành nói: “Cậu rất hợp với kiểu Harley Quinn.”
Hạ Tang bĩu môi một cái, không đáp lại anh, vẫn lấy son môi ra.
“Tôi làm giúp cậu một lần.”
Chu Cầm đi tới, quỳ một gối xuống trước mặt cô, cướp lấy son môi trong tay cô, mở nắp, thoa một vệt lên khóe miệng cô.
“Cậu bôi cái gì cho tôi thế?!”
Hạ Tang đang muốn ngăn cản anh, đầu ngón tay thô ráp của Chu Cầm lại ấn lên, quệt son môi ở khóe miệng cô lên chỗ gò má thành một vệt xinh đẹp.