Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc

Chương 37: Thế giới hai người



Toàn Minh lại ở nhà thêm một ngày, mãi đến tối Chung Chấp mới đưa cô quay về trường, về đến ký túc xá, cô thấy Lý Hòa Hòa và Phó Trừng đều đã về nhà, chỉ có Bạch Sơ Ý ở lại trường học.

Toàn Minh thu dọn giường, đặt những đồ dùng lớn nhỏ trên bàn, kéo vali, trước khi rời đi còn nhìn về phía Bạch Sơ Ý đang vừa ăn vặt vừa xem ti vi, hỏi: “Sơ Ý, cậu vẫn chưa về à?"

"Mình còn đợi Đẳng Nhất Đổng, bọn họ còn chưa được nghỉ."

"Cậu chờ cậu ta làm gì?"

"Bọn mình sẽ cùng nhau đi du lịch một tuần rồi mới về nhà."

“Cũng tốt.” Toàn Minh có chút đăm chiêu gật đầu, nam nữ yêu đương dù sao cũng có chút khác nhau, liền dặn dò nói: “Mình cũng về nhà đây, mấy ngày nghỉ cậu ở lại đây một mình phải chú ý an toàn.”

"Ừm, các cậu đi đường cẩn thận." Bạch Sơ Ý cười xấu hổ.

Từ lối vào ký túc xá, băng qua khuôn viên trường rồi cho đến lúc trước khi lên xe, Toàn Minh vẫn luôn giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể, cho dù có Chung Chấp ở bên cạnh, cô vẫn trước sau như một chào hỏi mấy bạn học tình cờ gặp trên đường.

Nhưng trong lòng sớm đã hưng phấn tới mức máu sôi trào, tim đập thình thịch trong lồng ngực, suýt chút nữa thì trái tim nhỏ bé của cô đã bật ra ngoài.

Chỉ còn mười phút nữa là xe chạy về tới nhà nhưng cô vẫn không thể nào bình tĩnh lại. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến chuyện được nghỉ ở nhà, cô sẽ có thời gian được ở chung với Chung Chấp, không giống khi còn ở trường, chỉ có thể gặp anh một vài lần.

Chỉ cần ở nhà, cô sẽ có thời gian một tháng cùng anh trải qua thế giới hai người.

Nghĩ đến đây, Toàn Minh không khỏi lén lút liếc nhìn Chung Chấp đang lái xe bên trái. Ngược lại vẻ mặt đối phương vô cùng bình tĩnh, vẫn luôn nhìn về phía trước, ống tay áo tùy ý xắn lên để lộ cổ tay, xếp thành nếp gấp nhiều đường, ngón tay thon dài khớp ngón tay rõ ràng cầm vô lăng, bất cứ lúc nào cũng có thể kịp thời xử lý tình huống xảy ra trên đường, có vẻ như buổi tối lái xe anh chăm chú hơn bình thường.

Đương nhiên cũng đẹp hơn so với bình thường.

Cũng may, Toàn Minh quay đầu lại, nhìn kỹ dáng vẻ của Chung Chấp, ánh đèn đường màu vàng nhanh chóng lướt qua trên đỉnh đầu theo chuyển động nhanh của xe, ánh sáng giống như một luồng lửa, rơi vào trên hàng mi rung động của cô. Bầu trời đen thẫm, đêm đen và những ngọn đèn đường bụi vàng hòa quyện vào nhau tạo thành một thế giới đẹp đẽ và đầy màu sắc.

Chung Chấp nhận thấy ánh mắt trực tiếp của cô, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái đầy ẩn ý, trên môi nở nụ cười như có như không tiếp tục lái xe.

Không khí trong xe dường như bỗng trở nên tẻ nhạt.

Như thể anh đã nhìn thấu những bí mật ẩn giấu trong lòng cô, Toàn Minh bối rối quay đầu lại lục tìm trong balo, như muốn che giấu nội tâm bất an của mình, kết quả lại chỉ tìm thấy mấy gói thạch.

Dường như cuối cùng cũng tìm được lý do để nói chuyện, Toàn Minh giả bộ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vừa thản nhiên hỏi anh vừa lấy thạch từ trong túi ra: “Ồ, con không ngờ trong đây còn có thạch, ba có muốn ăn không?"

"Con ăn đi, ba đang lái xe."

“Không sao đâu, con đút cho ba ăn là được mà.” Cô dường như không nghe thấy sự không vui từ câu trả lời của Chung Chấp, tự tay bóc thạch ra, không quan tâm nước thạch có dính vào ngón tay hay không. Toàn Minh nghiêng người chủ động đưa đến bên miệng anh, trong mắt không che giấu được sự chờ mong.

Chung Chấp cụp mắt liếc nhìn khối thạch đột nhiên xuất hiện, sau đó quay đầu nhìn về phía Toàn Minh, vẫn đang há miệng ngậm lấy, sau đó còn xem như không có chuyện gì mà liếm vào đầu ngón tay của cô.

Trong nháy mắt một luồng điện tê dại từ đầu ngón tay nhảy ra khắp người, hơi nóng không thể giải thích được cũng từ lòng bàn chân lan tràn ra. Khoảnh khắc khi đầu ngón tay mẫn cảm được bao quanh bởi khuôn miệng ấm áp của anh, dường như trái tim cũng được lấp đầy, rồi sau đó là trống rỗng cực độ.

“Rất ngon.” Khi nói lời này, Chung Chấp cố ý nghiêng đầu nhìn Toàn Minh, ngay cả ánh mắt và giọng điệu cũng có chút mơ hồ.

Trong không gian nhỏ hẹp dường như lại có dòng điện ngầm, Toàn Minh bị ánh mắt của anh thiêu đốt cả người khô nóng, như ngồi trên đống than, khi xe dừng lại chờ đèn đỏ, cô nhếch miệng nhìn Chung Chấp, xấu xa liếc nhìn xuống phía dưới của đối phương, không ngừng liếc qua liếc lại, hết nhìn khuôn mặt rồi lại nhìn xuống phía bên dưới, sau đó vươn móng vuốt ra, xòe năm ngón tay nở nụ cười dâm đãng, trực tiếp nắm lấy đũng quần của Chung Chấp.

“Khụ khụ… Con định làm gì vậy?” Bị hành động đột ngột của cô làm cho hoảng sợ, Chung Chấp nghẹn ngào vài tiếng, sau đó quở trách: “Bỏ tay ra, ba đang lái xe.”

“Cũng không có ai nhìn thấy.” Toàn Minh giống như một tên trộm cười cười nói, còn cố ý xoa xoa phía dưới đũng quần của anh.

“Sao lại không có ai nhìn thấy?” Chung Chấp nhướng mày, ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn lên, “Có camera.”

Vừa nghe thấy có camera, Toàn Minh bất an nhìn ra ngoài, phát hiện Chung Chấp đang nói về camera bên cạnh đèn tín hiệu phía trên.

Nhưng như có một cái gai đâm vào tim, cô bẹt miệng rồi rụt tay lại. Mặc dù bị Chung Chấp dạy dỗ, nhưng xao động trong lòng chưa phút nào bình tĩnh lại.

Trạng thái này kéo dài đến khi tắt đèn đi ngủ.

Nhưng đêm nay, Chung Chấp dường như không còn ham muốn gì nữa, anh lại trở về bộ dạng lãnh đạm thường ngày, ôm cô, thật lòng anh chỉ muốn ôm cô mà thôi.

Ngay khi đang buồn ngủ, người con gái trong lòng đột nhiên dùng ngón tay vẽ loạn trong ngực anh, Chung Chấp sững sờ một lúc, sau đó dường như cảm nhận được phản ứng của anh, Toàn Minh nhỏ giọng nói: "Ba..."

Sau đó lại mổ lên môi anh một cái. Khóe miệng Chung Chấp khẽ giật, anh biết cô muốn làm gì, dừng một chút rồi mỉm cười, "Sáng mai ba phải dậy sớm."

Trên thực tế, Chung Chấp luôn đi sớm về muộn, nếu như anh đã cố ý nhấn mạnh việc sáng mai phải dậy, vậy thì có nghĩa là thời gian ngày mai cô được ở cùng anh càng ngắn. Như nắm bắt cơ hội cuối cùng, Toàn Minh vội vàng xoay người đè lên người anh, hơi thở tinh tế phun vào vành tai anh, đôi mắt trong bóng tối trở nên sinh động; "Thầy Chung..."

Tim Chung Chấp giống như bị hung hăng gõ mạng vài cái, không hiểu sao mỗi lần anh nghe thấy cách xưng hô này, mỗi lần nghe Toàn Minh gọi mình như vậy, trong lòng giống như có hàng ngàn hàng vạn con nhện bắt đầu giăng tơ, lặn qua lộn lại vài lần, tất cả cảm xúc đều vì cô mà trào ra, lần này cũng vậy, như có một cái chốt khóa chặt dục vọng trong lòng, nhưng một khi cô đã lên tiếng, mọi phòng tuyến trong lòng từ từ sụp xuống, cho dù cô nói gì cũng đều nguyện ý đáp ứng.

Chung Chấp cũng không biết tại sao.

Hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn vài phần, Toàn Minh thấy vậy khóe miệng khẽ cong lên, quả nhiên, xưng hô như vậy lần nào cũng thành công.

Cô lại nhếch mép cười tinh quái: "Thầy Chung..." Còn chưa kịp nói hết câu, Chung Chấp đã véo eo cô, cắn vào bờ vai tròn trịa và mịn màng của cô, nóng lòng muốn cởi bỏ quần áo rồi đi dọc theo những đường cong tinh tế của cơ thể cô xóa bỏ mọi rào cản, như dỡ xuống thân phận của hai người, rồi khoác lên mình một lớp bản sắc gợi tình khó tả trong bóng tối, cùng cô nhập vai chơi trò chơi tình dục.

Đây là một bí mật mà chỉ có hai người họ biết.

Toàn Minh dụi dụi chóp mũi vào anh, sau đó xoa lỗ tai cùng thái dương, trao cho nhau nụ hôn say đắm, hai chân cũng không chịu an phận. Khi Chung Chấp vuốt ve cắn lên đầu v* của cô, Toàn Minh ôm lấy đầu anh, dạng chân ra.

Chung Chấp không để ý đến thủ đoạn vụng về của cô, tàn phá bộ ngực trắng nõn non nớt của cô vài lần, ngón tay len vào trêu chọc, ngón tay tiến vào bên trong vách thịt mẫn cảm.

Chung Chấp nâng mông của cô lên, dang rộng đôi chân thon thả, lộ ra mật địa trắng mịn đã sớm ướt đẫm, dịch lỏng còn men theo bắp đùi chảy xuống dưới, rồi sau đó cúi xuống vùi vào nơi mê người này, đầu lưỡi tham lam liếm sạch.

Khi tiến vào trong cơ thể của cô, vật thô lớn nhanh chóng tiến vào bên trong âm đ*o chật hẹp, cảm giác ngứa ngáy cùng lúc tràn ngập, Toàn Minh nhắm mắt lại thoải mái rên rỉ. Khi mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là vòng eo săn chắc của Chung Chấp. Do sống kỷ luật, cho nên khi cởi trần, đường cong trên cơ thể của anh vô cùng hoàn hảo, dáng vẻ khi anh không ngừng tiến vào bên trong cơ thể cô hiển nhiên là gợi cảm tới cực điểm.

Bình thường vào giờ phút này Chung Chấp rất ít khi nói chuyện, chỉ có Toàn Minh không ngừng kêu lên, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại vừa quyến rũ.

Chung Chấp cũng không cảm thấy phiền, ngược lại cảm thấy mỗi lần cô rên rỉ, sự miễn cưỡng và nỗi nhớ trong lòng lại tăng lên một chút, sau đó nhiệt độ cơ thể không ngừng sôi trào, nhịn không được muốn hung hăng hôn lên môi cô, sau đó cắn cô.

Cho đến khi Toàn Minh mãn nguyện cuộn mình trong vòng tay anh, vết sẹo liền lành, quên đi cơn đau, hít hà hơi thở quen thuộc trên người anh rồi chìm vào giấc ngủ.

Chung Chấp bây giờ lại không thể ngủ được, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Toàn Minh, suy nghĩ dần bay bổng, chỉ có thể siết chặt eo cô, hôn vào giữa hai hàng lông mày.

Chỉ là cảm giác vừa ngứa ngáy vừa ấm áp lại trào lên trong lồng ngực, như thể tâm trạng bình lặng lại bị khuấy động. Cảm giác tội lỗi khó tránh khỏi và sự chinh phục khó tả của đàn ông cũng ập vào lồng ngực nóng bỏng, ngứa ran.

Đối với anh mà nói, đó là một đêm không ngủ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.