Toàn Minh bất mãn rửa mặt về sau đó trở về phòng, cứ thế vô lực ngửa mặt ngã trên giường nhỏ.
Mỗi lần ở riêng với Chung Chấp, cô luôn cảm thấy kinh hồn bạt vía, trong lòng cực kỳ rối rắm, dù ánh mắt cô có bình thường hay nhiệt tình, Chung Chấp cũng là bách độc bất xâm, dùng cách bốn lạng đọ ngàn cân trả lời vấn đề của cô, mỗi lần đều ra giọng người lớn, giữ khoảng cách với cô.
Toàn Minh không biết liệu Chung Chấp có phát hiện ra chút nào không, cho nên điều này khiến cô có cảm giác rất không an toàn.
Nhưng sự dịu dàng xa cách này vẫn khiến cô chìm đắm.
Toàn Minh đang nghĩ ngợi thì có người gõ cửa một tiếng, cô bị dọa sợ tới lập tức xoay người đưa lưng về phía cửa, ra dáng như sắp đi ngủ.
Cánh cửa khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể đi vào. Chung Chấp thấy không có tiếng trả lời mình nên tự ý đi vào, đứng ở cửa khẽ gọi cô: "Toàn Toàn?"
Lúc đẩy cửa, cửa sổ thông gió, làn gió nhẹ phất rèm cửa màu nhạt lên, mờ mờ trong bóng đêm, giống như phủ lên một tầng lụa mỏng trên người cô thiếu nữ.
Toàn Minh cảm giác mép giường mình hơi lún xuống, hơi thở quen thuộc đến gần, sau đó một bàn tay duỗi tới, vén sợi tóc dính vào gò má do mồ hôi rịn ra của cô.
Cô cười tủm tỉm mở mắt ra, vừa nâng mắt đã thấy đường viền cằm góc cạnh của anh, Toàn Minh lanh tay lẹ mắt túm được cổ tay Chung Chấp, mặt tỏ vẻ biết rõ, nói với anh: "Muốn thừa lúc con ngủ làm gì thế?"
Chung Chấp không nhịn được mà bật cười, nhìn tóc cô kịp thời nhận sai: "Đúng, quầy rầy con nghỉ ngơi rồi. Vậy bây giờ ba đi đây."
Toàn Minh làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, cô kéo cổ tay Chung Chấp đến trước mặt mình, kéo anh nằm xuống mặt đối mặt với cô: "Tới cũng tới rồi, ngủ cùng con đi."
Chung Chấp bất ngờ bị cô kéo ngã xuống giường, vẻ mặt anh thoáng kinh ngạc sau đó bình tĩnh lại, gương mặt thiếu nữ sạch sẽ lành lạnh ngay trước mặt, nhưng tay cô lại quá nóng.
Toàn Minh buông cổ tay anh ra, cứ thế ôm lấy eo Chung Chấp, để mặt áp lên khuôn ngực rộng của anh, hít một hơi thật sâu, nói giọng rầu rĩ: "Haizz. Ba... đến khi con đi học rồi, ba đừng tìm mẹ ghẻ cho con nha..."
Trán cô cách môi anh rất gần, tựa như hôn nhưng cũng không phải là hôn. Không phải Chung Chấp chưa từng nghĩ tới việc lập gia đình, nhưng khi anh hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, Toàn Minh đã bảy tuổi, cô gái nào bằng lòng gả cho một người đàn ông mang theo con nhỏ chứ? Đến khi Toàn Minh lớn hơn chút nữa, hiểu chuyện rồi, Chung Chấp lại phát hiện ra, Toàn Minh bắt đầu để ý tới tình trạng hôn nhân của anh. Cứ kéo dài như vậy cho đến bây giờ, thậm chí cô sắp đi học đại học rồi, cô vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này.
Chung Chấp hơi khó xử, muốn đẩy cô ra.
Chẳng qua là trong khoảng cách gần, từng biến hóa nhỏ trên gương mặt anh cũng được Toàn Minh nhận ra hết. Ánh mắt cô có vẻ hiểu rõ, không hề tức giận với chuyện Chung Chấp sốt ruột, mà vô cùng tò mò nhìn anh, giống như một chú chim cô độc, ngoẹo chiếc đầu nhỏ không nhúc nhích đánh giá thế giới này.
Chung Chấp bị cô nhìn chăm chăm đến mức cả người khó chịu, Toàn Minh lại nhân cơ hội nhào vào trong ngực anh, cất giọng từ chỗ nút áo sơ mi đang cài của anh: "Ngủ cùng con hôm nay thôi. Con sợ sau khi khai giảng sẽ rất khó gặp ba."
Thật ra thì còn một tháng nữa mới nhập học, nhưng chỉ cần cô tỏ vẻ nhõng nhẽo, Chung Chấp gần như không còn cách nào nữa.
Quả nhiên, anh lại mềm lòng, mặc dù cử động của Toàn Minh không phù hợp nhưng anh vẫn ngầm cho phép cái ôm thân mật của cô.
Chung Chấp yên lặng, không biết nên làm thế nào để ứng phó với cô, cho đến khi cánh tay hơi tê, anh mới tỏ vẻ cực kỳ mất tự nhiên rút nhẹ tay ra ấn cô vào trong ngực, giọng nói trầm thấp nhưng rất rõ ràng: "Đi học nhớ tự chăm sóc mình cho tốt."
Toàn Minh giống như sắp vào giấc, Chung Chấp chỉ nghe thấy một tiếng "vâng" giống như nói mớ vậy, sau đó không nghe thấy từ nào nữa.
Thật ra Toàn Minh có rất nhiều suy nghĩ riêng không nói cho anh, ví như, chọn đi học trong khu vực, chẳng qua là vì muốn gần anh hơn một chút.
Nữa là ví như, mục đích cô níu Chung Chấp lại không phải vì chỉ đơn giản muốn ôm anh một chút.
Đêm hè cực kỳ yên ắng, ngoài cửa sổ lại là tiếng ve kêu thay nhau vang lên, rất dễ kéo người ta vào giấc ngủ, cũng dễ dàng che giấu tiếng tim đập thình thịch của cô. Hương cỏ xanh xuyên qua cửa sổ bay vào, mùi nhẹ nhàng dễ ngửi giống như trên người anh vậy.
Rất lâu sau, cô đoán rằng Chung Chấp có thể đã ngủ rồi, khẽ thăm dò: "Ba?"
Trong căn phòng trống trải không có ai lên tiếng đáp lại cô.
Toàn Minh tựa như đã lập kế hoạch từ trước, dựa theo kế hoạch, cô bình tĩnh nhẹ nhàng tránh thoát khỏi cái ôm trong ngực của Chung Chấp, nhô đầu ra, ngẩng lên nhìn một lượt từ trên xuống, thưởng thức gương mặt cô nhìn trăm lần vẫn không chán ở khoảng cách gần.
Hơi ẩm và bùn lầy lên men trong căn phòng mờ tối, ở một góc không ai thấy, ánh mắt cô cũng trở nên sâu thẳm, sẫm lại, bắt đầu rướn vào trong cơ thể anh.
Toàn Minh giống như một đóa bách hợp rủ thấp, lúc cánh hoa hôn đất mẹ, cô cũng cúi người áp cánh môi mình lên bờ môi mỏng của Chung Chấp. Cảm xúc mềm mại khiến cô thoáng hoảng hốt, luống cuống.
Cô quá trẻ, không chống lại được cám dỗ, dù cô biết đây là một cạm bẫy cấm kỵ ngọt ngào.
Không kịp suy xét, chỉ có thể lướt qua rồi ngừng.
Nhân lúc Chung Chấp chưa kịp phát hiện ra, Toàn Minh sợ hãi lùi vào trong ngực anh, ánh mắt vẫn lơ đãng, ngẩn ngơ.