Trans : xSnowballx
Câu nói này đúng là hữu hiệu với Apase , Apase vội vàng ra ngoài, xoay một vòng tại chỗ .
Mạc Phàm vốn chỉ là thuận miệng nói, mà Apase tựa hồ thấy vòng eo của mình thật sự thêm một ít thịt không hoàn mỹ , lại sợ hãi hét ầm lên như nữ sinh thấy nhện bò lên người vậy.
Apase cố ý vén áo lên , nghiêm túc kiểm tra cẩn thận.
Eo nhỏ kia như sứ trắng bóng loáng , rõ ràng da mỏng gợi cảm , không chút tỳ vết , hoàn mỹ để cho những cô gái khác sinh lòng đố kỵ, đàn ông si mê không ngớt, nhưng trong mắt Apase lại là tồn tại tỳ vết to lớn.
" Khụ khụ , chúng ta còn có chính sự " Mạc Phàm nhìn , trong đầu bắt đầu loé qua những suy nghĩ không đúng đắn, vội vàng ngăn Apase lại .
Apase lấy lại tinh thần , cũng quyết tâm không ngủ đông nữa, muốn đi ra ngoài hoạt động nhiều một chút.
Có Apase thì yêu dị nữ chu kia không chỉ đàng hoàng kể ra những gì mình thấy, còn chỉ huy những tri chu phân bố trong ngoài cổ thành Minh Vũ giúp Mạc Phàm tìm cổ điêu cùng những cô gái kia .
Những tinh hồng vân nhãn tiểu tri chu kia đều là cơ sở ngầm của yêu dị nữ chu, sở trường nhất là tìm đồ.
"Ngươi không cần phải đi theo bọn ta , để tiểu tri chu của ngươi dẫn đường cho bọn ta là được " Apase ghét bỏ nói với yêu dị nữ chu.
" Tê tê ".
" Đúng rồi , để tiểu tri chu của ngươi để ý một con hải sư cho ta ".
....
Tinh hồng vân nhãn tiểu tri chu phân bố rất rộng ở vùng này, Mạc Phàm cùng Apase tới rừng dừa biển , thỉnh thoảng có vài tiểu tri chu phát ra ánh sáng màu đỏ nhô ra , tiếp tục chỉ hướng cho Mạc Phàm cùng Apase.
" Bọn họ mang theo cổ điêu , lại mang theo những cô nương kia , sao tốc độ hành động lại nhanh như vậy, chẳng lẽ...." Mạc Phàm càng có cảm giác không đúng .
.....
Đi mấy chục cây số , vẫn còn có những tiểu tri chu, Mạc Phàm không thể không bội phục phạm vi nghiệp vụ rộng rãi của nữ yêu thủ vệ.
" Ngươi cảm thấy chính là mấy người kia sao?" Ánh mắt Apase tốt hơn, từ xa thấy một đám người đứng trên vách đá cheo leo như lưỡi kéo dài tới ngoài biển .
"Hẳn là như vậy " .
Mạc Phàm cùng Apase tăng tốc tới chỗ vách đá dài kia , mà những người trên hải nhai thấy Mạc Phàm cũng dồn dập lộ ra địch ý .
" Quả nhiên ....".
Nhìn đoàn người này, khuôn mặt Mạc Phàm cũng trở nên lạnh lẽo mấy phần .
Là những cô nương kia , chị Nguyễn , Nhạc Nam , Thư Tiểu Hoạ, chị Anh, Đỗ Mi, Phổ Lăng ....bọn họ đều ở đó , cứ việc có khăn đội đầu truyền thống , che mặt lại, nhưng Mạc Phàm rất dễ dàng nhận ra bọn họ.
Rất nhiều lúc Mạc Phàm suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt từ tận đáy lòng .
Vì thế khi tới hải nhai thì Mạc Phàm cũng hi vọng những cô nương này bị trói, bị cưỡng bức , như vậy thì mình mới nhanh chóng xử lý những kẻ xấu bắt nạt bọn họ, giải cứu bọn họ , đưa cổ điêu về , để cổ thành Minh Vũ khôi phục lại trạng thái yên tĩnh nguyên bản, thân mật như vậy để mình có thể tới hà tự thần bí tìm đồ đằng , đi linh địa tu luyện.
Đáng tiếc mọi chuyện lại không như mong muốn.
Từng người bọn họ đều bình yên vô sự, bên người không có hung thần ác sát nào muốn mưu đồ gây rối, mà lại có thêm hai người gần giống bọn họ, nhưng chỉ khác toàn thân đều mặc màu xanh sẫm cùng màu lam mực.
Mũ màu xanh sẫm , khăn đội đầu màu xanh sẫm, áo quần màu xanh sẫm, bao gồm trang sức trước ngực cùng eo đều là xanh sẫm.
Người còn lại màu lam mực cũng như thế, lãnh tuấn nghiêm túc , lộ ra trán , sống mũi , cằm đều hiện ra dấu vết năm tháng.
" Hắn là ai " trưởng bối xanh sẫm chất vấn , ngữ khí rất nghiêm khắc .
" Là ....là thợ săn mà tụi con thuê ".
" Không phải là đã nói với mấy đứa rồi sao, đừng tiếp xúc với người ngoài " trưởng bối xanh sẫm nhìn qua rất nghiêm khắc , những người trẻ tuổi đồng lứa đều rất sợ nữ trưởng bối này.
" Chúng ta mau chóng rời đi , đừng gây chuyện" trưởng bối màu lam mực nói.
Nói xong thì nữ trưởng bối lam mực hướng về biển cả sóng lớn phát ra âm thanh ngâm nga như tiếng ca , bên trong mây đen dày đặc có một thể thống nhất hùng ảnh đan xen , mang theo cuồng phong cùng lôi ngấn lấp loé xoay quanh phía trên những cô gái.
Mạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trên không trung có một thân hình màu đen xoay quanh đang hạ xuống , hải đông thanh thần , đầu cùng đuôi trắng như tuyết ,điểm làm người ta rất chú ý tới không phải là tạo hình hùng mãnh bao nhiêu, lại uy vũ như nào, mà trên người nó không ngừng có điện quan thoán quá ngân xiềng xích . Những xiềng xích bạc này phảng phất là hấp thu nguyên tố lôi trong trời đất , một ánh hào quang xẹt qua thì sẽ sinh ra một chùm chớp giật kịch liệt, đánh vào đá xung quanh, những tảng đá kiên cố cạnh biển bị sóng biển hung mãnh tôi luyện qua không biết bao nhiêu năm lại trực tiếp hoá thành bột phấn .
Ngân liên lâm lang , ngân quang điện mang trong suốt chói mắt càng tôn hải đông thanh thần càng thần thánh uy nghiêm, xoay quanh trên đỉnh đầu mang tới khí tức vương giả làm cho người ta có cảm giác thấp kém cùng sợ hãi nằm sấp xuống mặt đất .
Sắc mặt Apase có chút kém ,da dẻ trắng xám không có chút hồng hào như trước đó .
Apase không tự chủ được mà ôm lấy cánh tay của Mạc Phàm, như một cô bé trốn sau Mạc Phàm .
Mạc Phàm cũng cảm giác được hải đông thanh thần tuyệt đối không phải loài chim bình thường , thậm chí còn có thứ gì đó kiềm chế sức mạnh của nó lại, như mãnh thú bị nhốt trong lồng .
" Ngươi không phải là đối thủ của nó ? " Mạc Phàm nhỏ giọng hỏi.
Apase lắc đầu , trong đôi mắt thủy tinh sáng ngời lại lộ ra vẻ khiếp đảm .
Mạc Phàm vừa nhìn Apase vừa nhìn hải đông thanh thần.
Rất nhanh Mạc Phàm hiểu ra .
Apase là medusa, nói trắng ra là xà nữ .
Hải đông thanh thần là ưng , sinh vật này là thiên địch mà thiên nhiên đã ban tặng cho medusa.
Hơn nữa hải đông thanh thần không phải ưng bình thường , nó là vạn ưng chi thần , trên thân có khí tức thần thánh cùng lực lượng chớp giật , sẽ sản sinh một phần áp chế đôi với yêu tính cùng tà tính của Apase .
" Ầm ầm ầm ầm ầm ".
Mây dày che kín, gần như muốn xuống mặt biển .
Trước đó không lâu bầu trời vẫn còn quang đãng , không khí lưu thông , nhưng hiện tại tầng mây phủ xuống , khí áp hạ thấp nghiêm trọng, một loại cảm giác nặng nề đè xuống khiến người ta có thở nhanh như nào cũng có cảm giác không đủ dưỡng khí.
" Chúng ta đi thôi " trưởng bối lam mực nói với mấy cô gái .
Mấy cô gái lần lượt nhảy lên lưng hải đông thanh thần , Thư Tiểu Hoạ trên hải nhai không quên quay đầu lại nhìn Mạc Phàm , làm vẻ mặt quỷ nhìn như đáng yêu nói :" Cảm ơn đại cao thủ đã giúp đỡ , cổ điêu mà bị Kim lão đại mang đi một cái thì tụi em không thể hoàn chỉnh mang về hà tự ".
" Vì thế mấy người lại lừa tôi ? " Mạc Phàm nở nụ cười .
" Không có lừa anh nha , chúng em bảo đảm cổ điêu không bị người khác trộm đi, lại không phải bảo chúng em cầm " Thư Tiểu Hoạ tiếp tục nói.
" Còn thiên khiển kia thì sao đây? " Mạc Phàm nói tiếp .
Đưa mắt nhìn tứ phía , đã thấy có từng tia lôi điện tinh tế dày đặc bắt đầu hiện lên ở một vùng thổ địa cùng màn trời màu đen , cứ việc còn yếu ớt , cứ việc là ở xa , nhưng có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ kia sắp gột rửa .
Trời phạt là có thật .
Nguyên tố lôi nồng nặc chưa từng có , giống như ma đầu ác long bị giam cầm dưới vách núi mấy ngàn năm đã thức tỉnh , đang ở trong vùng ngập nước bao la vô ngần này, kéo dài tới mấy trăm cây số .
" Vì thế mà chúng em đang chạy trốn đó ...".
" Pháo đài thành còn rất nhiều người sống " .
" Vậy đại cao thủ lựa chọn quay trở về thông báo cho bọn họ làm tốt biện pháp chống sét , hay truy kích chúng em để lấy lại mặt mũi đây , hihihi ~~~~" tiếng cười của Thư Tiểu Hoạ càng lúc càng xa , cuối cùng là nghe không rõ .
Mạc Phàm nhìn hải đông thanh thần mang khí thế hừng hực bay lên trời .
Tựa hồ vì những dây xích bạc kia mà những chớp giật tùy ý bay lượn không tấn công hải đông thanh thần , bao gồm cả những người trên lưng hải đông thanh thần .
Mạc Phàm không đuổi theo, vì nếu không quay lại pháo đài thành báo lại thì tất cả người nơi đó đều sẽ bị trời phạt gột rửa oanh sát .
Những thùy thiên thiểm điện kia có thể làm Mạc Phàm bị thương , sợ là không có mấy người ở pháo đài thành có thể sống sót.
Những cô nương hà tự này.
Tâm địa như rắn rết .
....
" Tiểu nê thu , ngươi có mỹ vị rồi " Mạc Phàm nói.
Ở hà tự trăm phần trăm là có tồn tại linh địa , Mạc Phàm nhớ cái này.
Như vậy cũng tốt , đi vào tu luyện một hai lần cũng chưa chắc có hiệu quả rõ ràng , không bằng cướp đi luôn cho thoải mái.
Mấy người bất nhân , vậy cũng không thể trách tôi bất nghĩa .