Thủy hành trên Đại Dương mênh mông, tốc độ của Bá Hạ không thể tính là nhanh, ngược lại càng bởi vì toàn bộ dòng hải lưu của tứ thánh vực bị Thập Uyên Chúa Tể nghịch chuyển đánh hết vào bờ, cho nên tốc độ của Bá Hạ là phi phường chậm, chậm thua cả Quân Chủ sinh vật, vừa chậm lại vừa rung lắc, nhấp nhô dữ dội, giống như say sóng vậy.
May mắn là Mục Ninh Tuyết đã tính đến trường hợp này trước đó, nàng cùng giáo sư Stein một mực nghiên cứu, sớm bố trí vô số phong võng trận pháp, hỗn độn trận pháp giăng lắp chung quanh Huyền Môn Quan. Dạng này mới có thể đem gió lớn lưu thông trải đều các mặt tòa tháp, hạn chế đến tột cùng các loại quán tính và hải dương pháp tắc. Căn bản mặc dù tốc độ chạy nhanh hơn nữa thì gió thổi tới Bá Hạ trên thân cũng lập tức trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Mặt khác, phía sau đuôi Bá Hạ lại là cổng tán gió, gió lưu thông thả ra phía sau, này đồng dạng giúp cho tốc độ Huyền Quy Bá Hạ cũng được cải thiện, chí ít không tệ hơn một vài đầu siêu cấp Quân Chủ.
Ngăn cách bởi eo biển Hoa Đông, phía bên kia quốc gia, có một ít khu trục đài quan sát của Nhật Bản, Triều Tiên vẫn đang âm thầm theo dõi tình hình diễn biến của Hải Yêu thiên tai bên này, mà chủ yếu chính là động thái đối phó Hải Yêu của Phàm Tuyết Thành pháp sư.
"Hoát! ! ! ! ! ! ! ! !"
Một tiếng đinh tai nhức óc rít gào, ngay tại rời xa duyên hải vùng biển Phúc Châu được hơn 150 hải lý, nhưng bọn hắn không nhìn thấy eo biển, nhào vào mí mắt chính là một toà siêu cấp chiến hạm tích hợp bãi phóng tên lửa dựng đứng lên trời, tựa như Huyền Quy Sơn vác kiếm di động vậy.
Trong đêm không nhận biết nổi màu sắc, hoặc nếu có, cũng chỉ thấy mỗi một màu tinh hồng thê lương từ Nguyệt Thực trên trời vẫy xuống. Bất quá, bọn hắn hay là vẫn ước lượng đoán chừng được diện tích cái siêu cấp tàu chiến kia sẽ không kém hơn một thành thị cấp trung ương, đâu đó gần 1200 km2. Phải biết, diện tích móng của Ninh Bàn Tháp cũng chỉ hơn một vạn mét vuông, này quả thật không sai chính là Phong Thần Kiếm cắm vào hòn đảo.
Ào ào ào ào ào ~~~~~~~~~~~~~~~!
Huyền Quy Bá Hạ mạnh mẽ vô song cưỡi sóng va về phía thung lũng biển Hải Yêu, bốn chân khổng lồ tựa định hải thần châm, mỗi lần hạ thủy liền phăng hất lên mấy chục ngàn đầu Hải Yêu quanh quẩn. Muốn giả định Đồ Đằng Bá Hạ là một toà siêu cấp chiến hạm loại kia, như vậy thì lít nhít chỗ Hải Yêu phía dưới này, cao lắm cũng chỉ có thể là một cái thuyền bè đánh cá, thậm chí là những máng tre đơn sơ được buộc lại một cách yếu ớt. Những này va chạm với tàu chiến khổng lồ thời điểm, tất cả chỉ có nát tan hất tung một mảnh, toàn bộ thân thể càng bị mạnh mẽ đạp bay ra xa, sống chết có thể không cần phải nói.
Đã 150 hải lý rời xa đất liền, nhưng như cũ vẫn chưa có Đế Vương xuất hiện. Các tiểu binh đoàn pháp sư đứng trên tàu chiến Bá Hạ, luân phiên canh gác Hải Yêu từ các góc độ khác nhau có thể lén lút trèo lên người Bá Hạ.
Mạc Phàm hạ lệnh xuống, không cho phép đám người này tùy tiện sử dụng ma pháp ném xuống biển, chỉ có yên lặng đứng đó ngưng thần, đợi cho Hải Yêu nỗ lực từ mặt biển trèo lên hơn 600 mét đến trên người Bá Hạ thì mới được sử dụng ma pháp đẩy lui chúng xuống.
Rời xa đất liền chính là không còn đường nào để chạy, do đó vấn đề ma năng càng trở nên quan trọng. Từ mặt ý nghĩa nào đó đến nói, ma năng bây giờ chính là lương thực, hết quân lương trên biển, chắc chắn sẽ chết.
“Mạc Phàm, Nguyệt Thực của ngươi đang bắt đầu giảm đi tác dụng thấy rõ".
Đứng ở hoa viên trên thân Bá Hạ, Mục Bạch nhìn về phía bầu trời đêm, nhìn thấy hơi nước từ biển cả bốc lên vậy mà đóng kết thành đàn thành đàn, giống như một tấm chăn xám tro che đậy toàn bộ Thái Bình Dương vậy, hoàn toàn không quan tâm mọi sự tình thiên văn diễn ra trên bầu trời cao cao kia, bao quát Mặt Trăng Máu.
Mạc Phàm đồng dạng một trận đau răng, muốn cười khổ cũng chẳng có động lực đi cười. Hắn đoán chừng còn muốn lợi dụng tà vực của Tà Miếu để dẫn đường Bá Hạ, đồng thời loại bỏ bớt Yêu Ma chấp sự cản đường để dễ dàng thẳng tới công phá căn cứ Hải Yêu liên minh. Nào ngờ được biển cả quả nhiên luôn luôn có pháp tắc thuộc về mình. Bởi vì biển cả chiếm 70% diện tích ma pháp vị diện, lĩnh vực Hải Dương thậm chí có thể che khuất Tà Miếu, ngăn cách thiên địa giao tiếp.
“Ngươi có hay không cảm thấy gió biển còn sởn gai óc hơn cả Địa Ngục tế đàn?" Mạc Phàm nhắc nhở Mục Bạch một câu.
Vù, vù vù, viu ~~~
Không còn Nguyệt Thực soi chiếu nữa, thánh vực biển Hoa Đông bây giờ ảm đạm y hệt cõi Âm gian. Phong vũ trở nên mãnh liệt, lạnh lẽo nổi cả da gà không nói, còn mang theo nồng độ muối cực kỳ cao, cao đến mốc người, làm cho người ta có cảm giác khô khát phát điên.
Rất nhanh, trên bầu trời đã có không ít đầu Á Long bất thình lình sùi bọt mép rơi xuống biển, rơi xuống Huyền Môn Quan.
Mà mỗi một lần gió biển vù vù thổi qua, da thịt tiểu pháp sư sơ giai, trung giai, cao giai, thậm chí cường đại cỡ siêu giai pháp sư đều không tránh khỏi nổi mẩn đỏ, tản mát phát ban ngứa ngáy, da khô rát chịu không nổi, chỉ muốn cào mặt, cào người cho rướm máu, không bao lâu thì có triệu chứng sốt rét nặng, cuối cùng liền buồn nôn và đột quỵ ngã xuống, tử vong.
Ở trong Ninh Bàn Tháp có kết giới lĩnh vực, Lãnh Linh Linh vội vàng phát loa thông báo, yêu cầu tất cả các pháp sư dưới cấm chú phải nhanh chóng tiền vào Ninh Bàn Tháp ổn định lại, không được ra ngoài cho đến khi triều tịch đi qua. Ngay cả đội ngũ Tuần Long của Eileen cũng phải quay về không gian tầng hầm Long Cốc ở trên đỉnh Ninh Bàn Tháp, tuyệt đối không được phép tiếp tục bay lượn.
Bên trong Ninh Bàn Tháp có hơn 3000 tâm linh hệ pháp sư cùng thực vật hệ pháp sư của người Maya đã được điều động bố trí sẵn. Bọn hắn nghe theo Tương Thiểu Nhứ chỉ huy, sắp xếp thành mấy cái tiểu đội phụ cận đứng chung quanh lễ đài tổng đàn của Ninh Bàn Tháp, chăm chăm hoàn thành trận pháp, đọc Thánh Ngữ cầu an của Parthenon Thần Miếu.
Đương nhiên, khỏi phải nói cũng biết đây là pháp môn Diệp Tâm Hạ giao cho Tương Thiểu Nhứ. Mục đích Thánh Ngữ này là trải rộng bạch quang xoa dịu toàn bộ Ninh Bàn Tháp, nó cũng không phải là chúc phúc năng lực hay chữa trị năng lực gì cả, vẻn vẹn là một loại trấn an tâm linh, để cho những pháp sư đang ngứa ngáy khắp người cùng thần kinh căng thẳng kia dần dần buông lỏng, nhẹ nhàng nằm ngủ một giấc, tựa hồ một liều thuốc an thần vậy.
Chiến tranh đến, tâm lý là yếu tố rất phức tạp, suốt cả tháng trôi qua cho đến tận bây giờ, vai trò của 3000 pháp sư người Maya càng đặc biệt rõ rệt hơn bao giờ hết.
Phía ngoài Hoa Viên, Tiêu Viện Trưởng hất tay một cái, dựng ra cầu tròn kết giới nho nhỏ để che chắn gió biển, chính hắn cùng mấy người Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên, Mục Bạch, Ngải Giang Đồ đang bàn luận.
“Này gọi là Diêm Thủy (nước mặn) Triều Tịch, lĩnh vực thường thấy ở vùng biển Carbie”. Một vị kia là đội trưởng Atlantic quân đoàn, cho dù những người Atlantic ngày nay đã sống ở Hải Lâu Sahara, nhưng dĩ nhiên vẫn là phải đọc qua ghi chép của tổ tiên để lại.
Ngải Giang Đồ nhướng mày, thắc mắc một ý: “Cái gì gọi là Diêm Thủy Triều Tịch?”
“Phát tán gió biển. Mang theo đại lượng muối siêu mặn, mặn đến độ có thể gây hoại tử bất kì sinh vật sống nào tiếp xúc, bao quát thực vật. Mặn đến mất vị giác, mất khứu giác... ài, mất tất cả các giác quan rồi lăn ra chết”. Tiêu Viện Trưởng nói, chỉ cần vị tướng Atlantic kia nhắc đến đây, hắn cũng định hình nhớ đến một chút tài liệu đã từng đọc qua.
Đứng một bên nghe phổ cập kiến thức, gương mặt Triệu Mãn Duyên càng bày biện ra sinh động, thắp lên mười phần nhăn nhó không ổn, khó chịu vuốt vuốt cánh mũi, lập tức phát ngôn: “Lĩnh vực còn có thể khủng bố như vậy, này có khác gì đầu độc tập thể đâu”.
“Xác thực cùng độc hệ lĩnh vực khá tương tự”. Đội trưởng người Atlantic nói rằng.
“Có cách nào phá giải hay không?” Mạc Phàm tằng hắng như thường lệ, trực tiếp bỏ qua quá trình, đi thẳng đến muốn nghe kết quả.
Chỉ thấy vị đội trưởng Atlantic lắc đầu, cực kỳ ngao ngán nói: “Đây là yêu thuật đặc thù. Muốn phá hủy pháp thuật này, bắt buộc phải đánh trúng trung ương ma pháp, đánh đến kẻ đã gây ra nó”.
“Là kẻ nào? Chúng ta nhanh chóng xử lý trước khi ngay cả Bá Hạ cũng bị muối mặn đả thương”. Triệu Mãn Duyên lo sợ tình hình này kéo dài, liền Bá Hạ cũng không tốt chịu ảnh hưởng.
Mạc Phàm vốn là có một loại cảm giác ngờ ngợ gì đó linh cảm, giống như ám mạch mách bảo vậy, bất tri bất giác hắn mở miệng nói: “Là Thập Uyên Chúa Tể”.
Triệu Mãn Duyên lập tức câm miệng, sống lưng thẳng đứng, cả người cứng ngắc như cây cột.
Mà những người khác đầu tiên phản ứng lại đồng dạng cũng không tốt hơn Triệu Mãn Duyên bao nhiêu, thần sắc tương đối bất an.
Quả nhiên, ngay sau đó thì Tiêu Viện Trưởng cũng gật đầu xác nhận. Hắn rất khẳng định nói: “Là yêu thuật khét tiếng của Hải Mị Yêu Hoàng. Chúng ta rất có thể muốn va chạm nó”.