Nhìn xem nàng nghi ngờ mình biểu lộ, Mạc Phàm nguýt một cái cực kỳ miễn cưỡng nói ra: “Xin lỗi nói sai”.
“Kì thật chó của ta mới là mới là thiên binh vạn mã. Ta có chút càng giống vô thượng Thần Vương”.
Khóe miệng Đông Vy co quắp, động tác cắn môi một cái, không biết nên nói gì hơn.
Đang nói chuyện, đột nhiên nghe hưu lên một tiếng.
Từ Đông Hải lóe sáng lên ngân quang, không trung bất thình lình bị đâm thủng một cái lỗ hổng không gian mở ra, ngân quang bàng bạc chiếu xuống bên cạnh Đông Vy.
Nhìn thấy nàng bị giật mình sợ hãi, Mạc Phàm cười cười trấn an: “Đừng lo, kiếm của ta, tiểu Hồng Ma vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về”.
“Hưu~”
Âm thanh rung chấn lại thêm một tiếng nữa. Nhìn thấy một thanh mỹ diệu Tà Huyết Thẫm Kiếm từ mảnh không gian kia vọt đi ra, thậm chí phía sau thắt dây quỷ dị kéo theo một cái đầu lâu kinh thế hãi tục ném xuống đất.
Vừa lưu ý đến cái đầu lâu này, Đông Vy hay là có ấn tượng cực kỳ sâu sắc, nàng nhận ra nó chính là kẻ đã đánh bại Hồng Mãng Tà Long cái kia yêu quái.
Thiết Nha Bối Hải Sư !
Vậy mà lại chết, bị chém đứt đầu rồi ! ! !
Chết ở đâu, chết như thế nào đều không có người biết, nhưng dựa vào hơi thở, mùi vị đến xem, đây nhất định là Thiết Nha Bối Hải Sư không thể sai được.
Chẳng lẽ nói, cái Tà Kiếm kia đã vô tung vô ảnh đi lấy thủ cấp của Đế Vương Hải Yêu sao ? ? ? Tà Kiếm có linh, có thần tính? Không những có thể tự bay, đồng dạng có thể tự đi giết người, dĩ nhiên là tự đi ám sát một đầu Thượng Vị Đại Đế trọng thương đang trốn ở đại dương!?
Dù là Thiết Nha Bối Hải Sư đã trọng thương rất nặng, lãnh thêm một đòn cấm chú khủng bố của Hoa Triển Hồng, nhưng nó như cũ vẫn là một cái sinh mệnh khiến người ta khiếp đảm a. Cho dù cử đi một nhóm siêu giai, bán cấm chú đến đánh lén nó, chưa chắc đã tổn hại được, thậm chí có khi bị bốc ngược phải nhặt xác về.
Đông Vy phảng phất bị lật đổ nhận thức, có cảm giác mê man hoài nghi thế giới này. Nàng muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng trong thoáng chốc, lại không biết tốt nên bắt đầu từ đâu.
Ngôn ngữ đều đã bị bay màu.
Chỉ là, trong một vòng của ánh mắt tiếp theo, Đông Vy chú ý đến vô số hải yêu khác liên tục gầm thét lên những tiếng thét thất thanh thê thảm, sau đó liền tất cả thi thể đều trong hư vô biến mất, giống như một lũ ngu xuẩn dám mạo muội xông vào lãnh địa của một vị Thần Minh vậy.
Mà càng là không biết vì sao, hết lần này tới lần khác nhìn thấy bóng lưng người nam nhân trước mặt mình, tại hắn đứng dưới tòa Mặt Trăng Máu treo trên đỉnh đầu, tại Tà Kiếm treo lơ lửng như hình với bóng bên cạnh hắn, nàng luôn có một loại muốn cúi đầu thờ phụng đồng dạng. Hoàn toàn cho rằng vị Thần Minh cái thế vô song kia chính là hắn, đồng thời tin tưởng hắn chính là người có thể mang đến mẫn diệt cho toàn bộ mảnh thế giới nhỏ bé này.
“Này”.
Đông Vy đang ngẩn ngơ hồn phi phách tán ở trên trời, Mạc Phàm cầm cán kiếm gõ gõ đầu nàng vài cái, nhẹ nhàng kéo nàng từ trên cung trăng đi xuống.
“A... có chuyện gì?” Đông Vy tự xoa xoa lấy đầu, trong ánh mắt có chút liếc xéo, u ám hỏi.
“Cũng không có gì, giúp người thì giúp cho trót. Muốn ta báo thù cho lão sư ngươi, vậy thì nói tên hắn đi, ít nhất để ta có thể vì hắn đọc một chút khẩu ngữ trước khi đi săn”. Mạc Phàm nghiêm túc hỏi.
Sau khi nói ra xong, hắn nhận thấy mình có chút cao điệu, lập tức đính chính: “Nghi thức làm việc thôi, không cần để ý”.
Đông Vy sững người ở đó, một đôi mắt thống khổ nhìn qua Mạc Phàm.
Trong chốc lát, nàng thực sự đã tín ngưỡng hắn.
Thế giới này không có Thần Minh, nhưng tại thời khắc tuyệt vọng nhất, hắn ngay tại trước mặt nàng, chính là Thần Minh.
Đáng tiếc, Mạc Phàm cũng không phải là loại kia phổ độ chúng sinh gì cả, hắn bất quá là ưa thích báo thù một điểm, thẩm phán sát phạt, ác ma thay trời hành đạo, này là hắn Tà Thần một loại tiêu dao đi.
“Lão sư ta... Bàng... Bàng Lai”. Đông Vy ngập ngừng nói.
Kết thúc hai chữ ‘Bàng Lai’ thời điểm, đột nhiên bầu không khí vậy mà trầm mặc hẳn.
Mạc Phàm con mắt lập tức nheo lại, hắn không có nói gì thêm, chỉ đi ghi nhớ kĩ khuôn mặt này của Đông Vy.
Mặt khác, Đông Vy bị thần sắc như ác ma bộc phát của hắn làm cho hoảng sợ, nàng dự định nói thêm gì đó, nhưng Mạc Phàm đã xoay người rời đi chỗ khác, chỉ thấy một cái bàng bạc ngân quang bào trùm người nàng lại.
Chưa đầy nửa giây sau, Đông Vy bất động thanh sắc xuất hiện ngay ở trong phòng hồi sức Ninh Bàn Tháp, thậm chí là xuất hiện kế bên Giang Dục, để cho Giang Dục giật nảy cả mình.
“Quỷ, ngươi từ khi nào xuất quỷ nhập thần, có không gian ma pháp thế kia?” Giang Dục nháy nháy ánh mắt nói ra.
Hắn vừa băng bó xong xuôi vết thương, đã khâu lại cánh tay bị hải yêu đoạn mất.
“Giang Dục, mau mau nói cho Thành Chủ, có một cái tóc hồng nam nhân đang đi cùng với Băng Thần Minh Lang đến Hải Môn Môn Quan, hắn dự định một mình chống lại Hải Yêu”. Đông Vy cũng là tỉnh ngộ nhanh chóng, nàng trước tiên nghĩ đến cứu người.
“A, ngươi đang nói Mạc Phàm?” Giang Dục dĩ nhiên là biết Mạc Phàm đã xuất hiện rồi.
Chẳng qua là sự thản nhiên trong lời lẽ của hắn, lập tức giống như sét đánh ngang tai uỳnh thiên vào màng nhĩ Đông Vy.
Nàng sửng sốt quá đỗi, có chút không dám tin hỏi lại: “Mạc Phàm? Ngươi nói cái người tóc hồng kia, đi cùng Băng Thần Minh Lang chính là Mạc Phàm? Ma Đô Hộ Pháp Thần Long Mạc Phàm?"
Giang Dục xòe ra hai tay, đồng dạng không giấu đôi ba xấu hổ đáp: “Băng Thần Minh Lang là triệu hoán thứ nguyên thú của hắn... Hắn chính là đồng bạn của ta, Mạc Phàm”.
Phải, người ta không có chủ tu triệu hoán, thế nhưng người ta sơ giai triệu hoán thứ nguyên thú, giống như bàn đạp sỉ nhục toàn bộ thế giới triệu hoán pháp sư vậy.
Vẻ mặt Giang Dục tương đối đặc sắc, dùng cách nói của hắn hay đáp ứng với Mạc Phàm thì liền Giang Dục cũng rất khó khăn đi tiếp nhận loại tinh thần tra tấn này, quá mức để người ta hoài nghi nhân sinh.
Chỉ là kì thật Giang Dục cũng không có lưu ý đến, Đông Vy ngược lại chẳng quan tâm Băng Thần Minh Lang, chẳng quan tâm triệu hoán ma pháp hơn thua cái gì cả.
Nàng vừa nghe Giang Dục xác nhận người kia là Mạc Phàm xong, lập tức có một cỗ khó mà hình dung bi ý xông lên đầu, Đông Vy lúc này mới đột nhiên ý thức được, ở trước mặt mình cuối cùng chính là người đó.
Không biết vì sao, tâm tư của Đông Vy đi vòng vòng, tại trong phòng hồi sức cũng không phải chỉ có mình nàng và Giang Dục, vẫn còn thêm nhiều người nữa. Nhưng nàng vẫn là vô thanh vô tức lệ tuôn trào ra, khóc thành dòng, khóc như một đứa trẻ.
. . . . . . .
. . . . . . .
Ninh Bàn Tháp.
“Ninh Tuyết tỷ tỷ, đừng lo lắng, chúng ta sẽ không thua”. Linh Linh bíu vai của Mục Ninh Tuyết, miệng nhỏ không chút lung lay nói ra.
Mà lúc này, Mục Ninh Tuyết gật đầu, mở miệng nói: “Hải Yêu số lượng so với chúng ta tưởng tượng càng là rất nhiều rất nhiều, mà lại thực lực chỉnh thể cũng đều mạnh dần lên sau mỗi lần công kích”.
Linh Linh đáp: “Ân, nhưng chúng ta lợi thế sân nhà, có chiến địa, chúng ta có Thánh Đồ Đằng, Huyền Quy Bá Hạ có thể để cho Ninh Bàn Tháp vĩnh viễn không cách nào chìm xuống Đại Dương, mà lại, Hải Yêu muốn trèo lên lưng Bá Hạ, căn bản không phải chuyện dễ dàng gì, cho dù có trèo lên được, vậy thì cũng còn chúng ta. Hơn nữa, Bá Hạ cùng kết giới Ninh Bàn Tháp kiến trúc cùng một chỗ, tự nhiên là pháo đài bất khả xâm phạm, chúng ta có thể ra khơi”.
Dứt lời nói, Linh Linh lườm lườm vẻ mặt cao điệu đang ngồi khôi phục sau một trận làm mưa của Triệu Mãn Duyên.
Triệu Mãn Duyên cũng rất là miễn cưỡng cười khổ, không đề cập gì thêm vấn đề này.
Huyền Quy Bá Hạ trận pháp là tại mấy năm nay sử dụng vô số đồ đằng linh tụ trận cùng pháp môn do giáo sư Stein cùng đội ngũ nghiên cứu đi ra. Sau khi gắn kết cùng có lợi, Bá Hạ mai rùa giống như nổi lên khối u vậy, trở thành một bộ phận của cơ thể đồng dạng.
Bá Hạ đi đến đâu, Ninh Bàn Tháp sẽ đi tới đó !
Dĩ nhiên, Triệu Mãn Duyên trước đó đã tuyệt đối hai tay hai chân tán thành phương pháp này. Bá Hạ không thể nào cứ giữ mãi trong Đồ Đằng Châu được, không có linh khí, tự nhiên sẽ làm tu vi tăng tiến bị tụt lại. Ngược lại, nếu thả Bá Hạ về Thái Bình Dương sào huyệt, căn bản chính là một con đường chết. Bá Hạ không có đế quốc, không có hộ thuẫn quân đội bảo vệ, như vậy thì Hải Yêu Đế Vương nhất định sẽ không tha cho nó. Sau Ma Đô hạo kiếp, Bá Hạ liền một mực bị Hải Dương Thần Tộc săn lùng khắp biển cả, cái này là không thể chối cãi quá mức nguy hiểm.
Mặt khác, bởi vì thân hình quá khổ, càng ngày càng to xác đi ra khiến cho Bá Hạ không thể được như Huyền Xà. Huyền Xà có thể ở trong thành thị nhân loại làm vị thánh hộ mệnh, mỗi ngày ngủ bên dưới Tây Hồ ở Hàng Châu, có thể được các nhân viên bảo an chăm sóc, tắm nắng, tín ngưỡng, hít thở khí trời một cách an toàn nhất. Rất dễ hiểu là bởi vì kích thước của nó không tới mức quá khổ, không phải hòn đảo khổng lồ chỉ có thể nắm đặt ở trên biển như Bá Hạ.
Cuối cùng gắn kết tụ trận chính là giải pháp vẹn toàn nhất, để cho Huyền Quy Bá Hạ cùng Ninh Bàn Tháp thống nhất, bảo vệ lẫn nhau, yên ổn có nơi an cư nghỉ dưỡng.