Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 674: Khế ước của pháp thần triệu hoán



. . . . . .

Hai luồng ánh sáng chanh sắc nhàn nhạt rớt xuống Nhật Ánh bên người.

Từ sau lưng hắn, một đầu nho nhỏ sủng thú chầm chậm trôi nổi bò trên không trung, bò chậm lắm, tốc độ bò của nó làm cho người ta cảm giác có một loại bẩm sinh thù hằn với thời gian vậy, nỗ lực cách mấy đều không thể một lần nhích người vượt quá nửa ngón tay út.

Xõa, đó là nỗ lực đến nói, nó thậm chí còn không nỗ lực.

Mạc Phàm híp mắt đánh giá đầu sủng thú nhỏ bé này, tâm tư đi lòng vòng không thể tin được.

Yến Quy ! ! !

Khế ước của đệ nhất Triệu Hoán pháp sư dĩ nhiên là một đầu vô hại nhất Phỉ Thúy Yến Quy.

Lúc còn ngồi trong buồng giam Thánh Thành thời điểm, Saga từng hữu tâm đưa cho Mạc Phàm một quyển mục lục chi thư về đa dạng thế giới sinh vật để chờ đọc trong lúc nhàm chán.

Mục lục chi thư cũng không có đề cập đến cảnh giới phân loại, mà nó giảng cứu đến tập tính cùng tính khí chủng tộc. Chẳng hạn tổng quát vô số danh mục thú yêu, tinh yêu, thực vật yêu, trùng yêu, vong linh, anh linh, oán linh, tinh linh, thánh linh, ma linh, hung thú, thánh thú đủ chủng tộc phân chia dài dằng dặc kể hoài cũng không hết.

Mạc Phàm như mong đợi không có đọc, hắn chủ yếu là lướt nhanh một lần xem hình vẽ. Nhưng trong số hàng vạn vạn chủng loài mà hắn lướt sơ đi qua kia, dĩ nhiên có một vài đầu đặc biệt để lại rất lớn ấn tượng.

Yến Quy liền là trong số đó.

Thang đo sinh vật, Yến Quy phải xếp vào thiên hạ vô địch lành tính cùng vô hại. Nó là một đầu hiếm có tinh yêu biến hình, dĩ nhiên hệ thực vật, dĩ nhiên không có khả năng chiến đấu, không có sức phòng ngự, đều tốc độ lẫn phản xạ chậm đến thương hại giữa vô số chủng loài sinh vật, thậm chí cái kia phỉ thúy mai rùa, chẳng qua cũng chỉ là vác cho đẹp trên thân, không mang hàm ý bảo vệ.

Đáng nói là Yến Quy không sai lắm có thể đột phá cảnh giới, nhưng cảnh giới đồng dạng rất hạn chế, coi như trước mặt là Đại Quân Chủ cấp, Yến Quy vẫn là đứng đầu sinh vật vô hại, nếu không tính khí tức trên người tỏa ra, chỉ sợ một đầu nô bộc huyết lang cũng có thể đem chính mình dày vò một trận.

Mạc Phàm giương ánh mắt hoài nghi nhìn xem Phỉ Thúy Yến Quy chầm chậm bò ra phía trước, lại thấy một đầu Bạch Vành Khuyên kích cỡ khoảng chừng bàn tay người trưởng thành núp ở phía sau Yến Quy tung cánh bay lên, đậu ở Nhật Ánh trên vai; ân, như cũ vô hại.

Nhận thức của hắn lần nữa bị hung hăng đánh đổ, tựa hồ trong lòng tại không thể hiểu nổi cái gì.



Có thể xưng là Pháp thần chí tôn, thế giới này mạnh nhất Triệu Hoán ma pháp, ai lại nghĩ tới người này vậy mà thực sự ký kết đệ nhất khế ước là Phỉ Thúy Yến Quy, đệ nhị khế ước Bạch Vành Khuyên.

Bạch Vành Khuyên thậm chí chỉ là tiến giai thống lĩnh sinh vật, đồng dạng thuộc về lành tính thú yêu, không có kĩ năng chiến đấu.

Đừng nói Mạc Phàm dạng này một cái siêu cấp mục sủng sư, cho dù tùy tiện bốc ngẫu nhiên một vị nào đó sở hữu chiến đấu khế ước tới nói, cơ hồ là rất dễ dàng nắm hai đầu sủng thú của pháp thần triệu hoán nhúng xuống hắc ám bùn lầy. Tất nhiên phải cân nhắc điều kiện là dám hay không đánh quân chủ cái đã.

Nhật Ánh nhìn xem Mạc Phàm bày biện ánh mắt mấy phần thất vọng, một trái tim đã đi nửa chặng cuộc đời ôn hòa lặng xuống, tổ chức ngôn ngữ nói ra: “Nuôi sủng thú rất tốn kém tài nguyên. Cho dù ta thời trẻ đã từng là trọng điểm bồi dưỡng của quốc gia đi chăng nữa, được phân lượng tài nguyên gấp nhiều lần những người khác, nhưng như cũ phần này khế ước vẫn là sẽ vô vọng tăng trưởng. Huống chi, tuổi thọ của ta có hạn, ta ưa thích được nhìn bọn chúng chậm rãi lớn lên, không dùng biện pháp kích thích tăng trưởng quá nhiều”.

"Quy luật tạo hóa, tuổi thọ nhân loại cùng sủng thú là không ngang nhau, ma pháp văn minh rất lợi hại, có thể trong thời gian ngắn hạn 30 năm, thậm chí 20 năm tích cực trau dồi là đủ để thúc đẩy tài nghệ của một ma pháp sư đi đến trình độ siêu việt 96% sinh vật còn lại trên thế giới này. Còn sủng thú thì sao, bọn chúng đa phần thuộc vào các nhóm yêu chủng cùng tinh linh chủng trong giới triệu hoán thú, tương tự tuyệt đại đa số sinh vật khác".

"Ma pháp văn minh không giảng cứu huyết mạch, mà là giảng cứu cảm ngộ, giảng cứu tư chất, những thứ có thể bằng nỗ lực cùng nhiệt huyết đến khấu trừ. Nhưng thế giới triệu hoán thú kia, liền là huyết mạch cùng tiên thiên đến quyết định. Hệ thống tu luyện của bọn chúng nằm ở trong linh hồn, luyện tập ở trong linh hồn đạt đến ngưỡng nhất định, tự nhiên sẽ thăng giai, nhanh thì trăm năm, chậm thì ngàn năm, vạn năm".

"Dù sao nếu lết được đến quân chủ, bọn chúng bình quân tuổi thọ sẽ có ngàn năm lâu thậm chí càng dài. Còn một khi vướng vào hạn chế huyết mạch, nếu không phải thu được nghịch thiên vận khí, vĩnh viễn sẽ không cách nào tăng trưởng được nữa. Mà cho dù có may mắn bước đến đỉnh cao chuỗi thức ăn đứng đi chăng, sủng thú Đế Vương thì làm sao, Đế Vương chính là tôn giả tồn tại, một lúc nào đó cái kia thuần chủng tâm trí sẽ không còn nữa, khế ước thiếu ổn định có thể lập tức bị Đế Vương xé bỏ, phản phệ lại triệu hoán pháp sư”.

Nói lời nói này, Nhật Ánh nhìn chằm chằm Tiểu Viêm Cơ, nhìn chằm chằm Tiểu Kỳ Lan cùng Thương Văn U Lang một cái.

Mạc Phàm lập tức hiểu cái nhìn này ý tứ.

‘Nghịch thiên’ mà đi, thu hoạch vận khí.

Chẳng trách Nhật Ánh gọi Mạc Phàm là Mục Sủng Sư.

Trên phương diện chăn nuôi sủng thú, Mạc Phàm là đệ nhất nhân, là thế gian tự cổ chí kim vô đối, là thiên hà vũ trụ bên trên vô thượng lão tổ.

Bồi dưỡng sủng thú có bao nhiêu khó, bao nhiêu gian nan, hắn hơn ai hết thấm nhuần rất kĩ lý luận này.


Bàng Lai, không, liền ngay cả Giang Dục, không thể nói bọn hắn có tu vi triệu hoán hệ thấp hơn Mạc Phàm được. Chẳng qua là so với bọn hắn, Mạc Phàm có vận khí nuôi sủng thú tốt một chút, kinh lịch đặc sắc hơn một chút.

Tiểu Kỳ Lan, Apase, có thể là Tiểu Mei nữa, không thể chối cãi là phúc trạch trời cao tặng cho Mạc Phàm. Tiểu Viêm Cơ, Thương Văn U Lang là cùng Mạc Phàm lịch luyện kinh niên, đột phá hết cửa sinh này đến cửa tử khác, thu hoạch tài nguyên, tích góp công đức khí vận, cuối cùng nghịch thiên đột phá.

Tiểu Viêm Cơ sủng nhi cuối cùng của tinh linh hỏa chủng, một lần cải tử luân hồi nhờ vào Thần Hồn phục sinh, thúc đẩy mệnh cách lên một cảnh giới mới. Một lần nữa nhờ vào Thần Phú niết bàn của Mạc Phàm, rốt cuộc trở thành Thánh Linh yêu sủng.

Lão lang... con hàng này thì không cần phải bàn. Cố gắng về cố gắng, nỗ lực về nỗ lực, vận khí chính là thứ mà Mạc Phàm rất khó phủ nhận.

Hắn có thể bác bỏ bằng một câu nói cũ: chỉ có nhiệt huyết xông pha vào tử đạo, hành trình hung hiểm đến cuối đường hầm thì mới tìm thấy hi vọng, mới lóe lên vận khí. Nhưng vẻn vẹn một câu như vậy là quá yếu ớt để biện hộ.

Lỡ như mình thực sự chết, thì làm sao bây giờ? Này nói rõ ngay từ đầu, vận khí chính mình quá phồn thịnh, thường mỉm cười cho mình đường sống rồi.

Mạc Phàm bây giờ không còn ở độ tuổi nhiệt huyết kia nữa. Hắn trên thân dù muốn dù không, cũng đã gồng gánh lên sức nặng của thiên phụ Chaos, hắn sẽ không thể không cân nhắc bất cứ một lần nào nữa tiến vào hung hiểm tử đạo.

Một vị đứng ở đỉnh phong ma pháp nhân loại, có thể hô mưa gọi gió trong mấy chục năm, tương đương với khế ước của hắn có chừng ấy năm vẫy vùng. Hết đoạn thời gian đó, khế ước có hay không tiếp tục đứng về phe nhân loại, khế ước đi về đâu, cái này liền là cực kỳ nhức nhối vấn đề.

Tài nguyên, vận khí, thanh xuân, lịch niên, hết thảy mấy thứ này cộng lại để gồng gánh một khế ước, liệu có đáng hay không?

Nếu có thể chọn được cho mình đã trưởng thành quân chủ khế ước là tốt nhất, đi đường tắt ăn cắt công đoạn rất nhiều, giống như Apase như vậy. Nhưng Apase đến với Mạc Phàm, loại sự kiện hi hữu này sẽ không bao giờ có xác suất quá 1% để bàn luận. Đây là đỉnh cấp vận khí.

Tô Lộc cùng Đế Vương Hắc Long thì chính là chiêu trò, chiêu trò dĩ nhiên rất nhanh sẽ bị phá tan khế ước yếu ớt.

Tỉ dụ nhân loại có thể ngang tuổi thọ với khế ước sủng thú, vận khí khẳng định sẽ thay đổi rất nhiều, gần như khế ước sẽ là bất di bất dịch tối cường quan trọng.

Nhưng hoa mỹ mong ước như vậy, làm gì có thật.

Tuổi thọ chênh lệch, sau khi triệu hoán pháp sư mất, khế ước của bọn hắn phải làm thế nào xử lý đâu, câu hỏi này ngày xưa Mạc Phàm cũng từng hỏi qua Đường Nguyệt lão sư.



Câu trả lời nàng phản hồi cho hắn chính là gói gọn hai chữ: phóng sinh.

Trả nó về nơi mà nó nên thuộc về.

Thủ pháp nhân đạo này rất dễ lý giải, pháp sư chủ động giải trừ khế ước, nắm sủng thú phóng sinh đến môi trường tốt nhất mà nó mong muốn, ban ân huệ cho một cái kết cục đẫm nước mắt, để bọn chúng có thể tại khu vực đó sinh hoạt. Đương nhiên, để cho an toàn, thường thường vẫn là phóng sinh đến triệu hoán vị diện.

Bàng Lai nhanh 70 tuổi bạc phơ tóc mái. Lão đã sớm mười năm trước phóng sinh hai khế ước quân chủ cấp của mình. Phải nói Khế ước của Bàng Lai không phải là một mình hắn nuôi dưỡng, càng là toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ cùng phân bổ tài nguyên dài hạn của Hoa Hạ cao tầng đến nuôi dưỡng, đây là hai đầu có thực lực quân chủ, rất nhiều chuyện khi quốc gia cần đều có thể tốt hơn điều động một nhánh siêu giai pháp sư đến giải quyết.

Phóng sinh đi, rất đáng tiếc, nhưng không có cách nào khác. Cũng không phải Bàng Lai không muốn tặng lại sủng thú quân chủ của mình cho duy nhất học trò Giang Dục, mà vấn đề nằm ở sủng thú, thường thường triệu hoán thú đã trưởng thành thời điểm, linh hồn phảng phất chỉ muốn cả đời hiệu trung với duy nhất một chủ nhân, sẵn sàng vì bọn hắn mà nỗ lực. Cho dù là thế hệ thứ hai dòng dõi chủ nhân cũng vô dụng, sủng thú chỉ yêu thích, chứ không nói đến hiệu trung lần nữa.

Xa xôi hơn, Quang Minh Kim Long Thánh Thành.

Quang Minh Kim Long là khế ước của thiên phụ Chaos phóng sinh. Kim Long không quá ưa chuộng Remiel, nó làm thế, bởi vì thiên phụ quyền năng muốn nó làm thế. Mấu chốt chính là, cường đại như Chaos mới được. Kì thật Remiel cái tên này không bao giờ có tư cách ký một bản hoàn chỉnh khế ước với Quang Minh Kim Long. Cho nên so với bảo vệ tính mạng Remiel, Kim Long nhiều thời điểm sẽ không do dự bảo vệ an nguy Thánh Thành nhiều hơn.

“Thông suốt, minh bạch được ngươi đạo lý”. Mạc Phàm cười tâm đắc, kiến thức này thực sự bổ ích.

Triệu hoán ma pháp lý luận chính là ma pháp. Khế ước là một dạng ma pháp, bất quá, nó chỉ là tiểu ma pháp, phản ánh năng lực ý chí nuôi thú sủng của ma pháp sư nhiều hơn, không phải đại diện cho chân thực toàn bộ lực lượng triệu hoán văn minh.

Nhật Ánh nói: “Người trẻ, ngươi đối với bồi dưỡng sủng thú cách làm khiến ta vô cùng thưởng thức, nó làm ta cảm thấy tuế nguyệt dằng dặc kia trôi qua thật đẹp. Ta không nói có thể xứng làm người chỉ điểm cho ngươi, nhưng là, ngươi có muốn hay không nghe ta một chút thuyết giảng con đường?”

“A, kì thật ta có chút công việc cần gấp gáp xử lý, nhưng có vẻ cân nhắc đến các loại lợi ích thu hoạch, thời gian cũng có thể thoáng mở ra đôi chút. Ta triệu hoán hệ con đường, trông cậy vào ngươi thuyết giảng rồi”. Mạc Phàm không do dự trả lời.

. . . . . . .

Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.