Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 657: Combo



. . . . .

“Phi!”

Dứt lời, Hồng Ma Hữu Kiếm bị Mạc Phàm mạnh mẽ phóng tới trên trời Phượng Vĩ Uyên Ưng, trọng kiếm nguy nga nhìn giống như một đầu Thánh Thổ Thương Long vậy, thẳng tắp xuyên vào một mảnh vũng bùn trường không thế giới, chọc lên tận đỉnh cao nhất vân không bầu trời.

Hồng Ma Hữu Kiếm rút trích thổ hệ vật chất từ tận hồng hải bên dưới tuyến địa mạch, tiếp nhận toàn bộ sa chi quốc của Sphinx để lại, càng vắt cạn Mạc Phàm thổ hệ ma năng, thứ mà vốn dĩ hắn vừa thông qua cướp đoạt từ Hư Vô Đảo tiêu hao, mang về không ít hồi phục.

Mấy chục dặm sa lãng quấn quanh, Hồng Ma Hữu Kiếm thiên thổ ngọc chủng lần nữa phát sáng, hóa thành Diệu Nham Địa Kiếm, mang theo vô tận phế tích tro tàn lực lượng dồn vào một kiếm này.

Thân kiếm mấy chục dặm thẳng tắp như là một tòa ma thiên thái sơn bình địa mà lên, trời đất run rẩy, liệt sa rộng mở bao phủ, bốn phương tám hướng bị áp lực kiếm uy đẩy ra, có thể nhìn thấy sóng trùng kích màu vàng cao mấy vạn mét kia dường như bão cát quét ngang vậy, thôn phệ vô số tà linh, vong linh thực địa.

“Oanh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Một trận thủy triều sa lãng phủ kín toàn bộ mấy trăm dặm Hư Vô Đảo phía bên trên bầu trời. Đòn đánh này dĩ nhiên để mảnh khu vực Minh Giới hành lang trở thành một mảnh thổ tinh thế giới, một làn sóng xung kích phô trương lan tràn. Rất nhiều quốc gia vong linh ở phụ cận, bọn chúng tại ngẩng đầu lên trời nhìn, chỉ thấy bầu trời của chúng nó đã hoàn toàn hóa thành một đống bụi bặm rải rác ở nơi đó, khắp nơi lác đác tro tàn.

Đúng lúc này.

Mạc Phàm cũng không có chờ đợi Phượng Vĩ Uyên Ưng cùng Hồng Ma Hữu Kiếm va chạm kết quả.

Cơ hội trống trải không thể tốt hơn.



Hắn muốn tìm đường chạy, liền là nhân lúc Phượng Vĩ Uyên Ưng mất đi tầm khống chế này, chính mình ít nhất phải đả thương được một trong hai gia hỏa còn lại.

Đương nhiên, khỏi cần phải nghĩ, Kim Bích Điểu Vương bên kia chính là có khả năng lớn nhất có thể dễ dàng hơn một chút đem treo đánh.

“Vù vù ~~~~~~~~~~~~~~”

Không có mẫu hậu Quân Vương chằm chằm chứng kiến, Mạc Phàm thế nào lại sợ Kim Bích Điểu Vương đâu. Nhất là thời điểm hiện tại hắn đều thành thục tốt nghiệp bộ môn ứng dụng vũ trang hạng nặng, cảm giác chính mình liền là một cái vô thượng thần đế được sinh ra để cai quản chư giới. Hồng Hải hư vô đảo cái gì đó mặc kệ, phàm là sinh linh bên trong mảnh hoang thổ mục nát này, vậy thì chính là con rệp.

Con rệp, ân, phải giẫm.

Hôn Lê Chi Sí lần nữa rung lắc một cái, để cho Mạc Phàm giống như một đầu nhạn đen khổng lồ đang trong quá trình chuyển động như vậy, tại trên con đường mình chạy kia, càng có gia tăng thêm một loại hiệu quả u linh hình ảnh, điều này làm cho quỹ đạo bay của hắn trở nên cực kỳ có bạo phát, tựa hồ tia chớp hắc quang dịch chuyển vậy, lại nhìn qua vô cùng quỷ dị.

Trong nháy mắt đã xuất hiện ở Kim Bích Điểu Vương trước mặt. Mà trong lúc Kim Bích Điểu Vương đồng tử còn chưa kịp định hình cái gì, đã thấy một cái Ám Tinh Thủ Sáo Long Quyền phóng tới, phảng phất thực sự có một cái đầu ảnh Vong Linh Chân Long điên cuồng nhe ra răng nanh gặm tới Kim Bích Điểu Vương đầu lâu.

“Oanh Oanh ~~~~~~~~~~~”

Oanh thiên một đấm giữa mặt, y hệt Hắc Long loại kia trực tiếp từ bàn tay Mạc Phàm cắn xuống, khuôn mặt Kim Bích Điểu Vương suýt chút nữa nát ra. Mà ngay thời điểm đó, Mạc Phàm lại tiếp một đòn ác ma long quyền móc lên xương cằm Kim Bích Điểu Vương.

Tà Long kình thiên hất lên, đem động năng quán tính thay vì đem Kim Bích Điểu Vương hất ra ngoài mấy chục ngàn thước, lại chuyển hướng quỹ đạo văng tít lên trời.



Nhưng Mạc Phàm đang ở vào liên kích trạng thái, nào muốn vậy bỏ lỡ cơ hội khống chế để đối phương văng khỏi tầm đánh.

Còn chưa kịp văng đi, Kim Bích Điểu Vương chỉ mơ hồ phiêu du bay cao một chút, đột nhiên trên tay Mạc Phàm có lít nhít dây leo bạch ngân vọt lên, nhanh như chớp quấn lấy cổ Kim Bích Điểu Vương, lại giật mạnh xuống, kéo trở lại bên người Mạc Phàm.

Kim Bích Điểu Vương phản ứng thất sắc kinh hãi, còn chưa đọc được đòn đánh đối phương, đã thấy một bàn long thủ sáo túm lấy đầu mình, đây là Mạc Phàm tay phải, cánh tay hắn có khuyếch tán long văn ma diễm, tràn đầy uy lực nhấn đầu to lớn Kím Bích Điểu Vương xuống, mặc cho nó vung hai cánh trăm mét giãy dụa quạt quạt.

Đồng thời lực tay nhấn xuống, đầu gối phải Mạc Phàm không do dự vút lên, như là ác ma tề thiên, gia cố Thần Long Ngoa vũ trang vậy, cùng một chỗ vỗ một lần lên giữa mặt Kim Bích Điểu Vương, nhìn thấy từ cái ót kim sắc lông vũ của Kim Bích Điểu Vương phía sau có chi lực tám phương bốn hướng bay ra, rõ ràng là một đạo hắc quang gợn sóng vọt thẳng lên trời cao, đồng thời âm thanh phá toái run rẩy rền vang cả thiên phương mấy mươi dặm.

Đây chính là gọi là cái gì chân chính ác ma cuồng hóa, Hắc Long thể phách cùng một chỗ táng lực, Kim Bích Điểu Vương cả cơ thể giống như bị xốc lên đồng dạng, thống khổ không kể xiết, máu tươi từ cuống họng phun mạnh ra, phun lên đầy mặt. Miệng nó kim bích sắc, thoang thoảng dấu hiệu đã bị nứt mẻ một vệt dài mấy mét.

“Chiếp ~~~~~~~~~”

Gáy lên một tiếng đắng chát, dù sao cũng là cường độ kim bích thân thể rất cao, cấp bậc vững chắc ở Đại Đế cảnh giới, cứ việc chưa tới mức bị đánh vỡ ra khung xương mặt cứng cáp kia, nhưng Kim Bích Điểu Vương xác thực có một loại từ xưa đến nay chưa từng bị hành hung qua.

Rõ ràng đều là hắc ám vong linh, càng là địa bàn của mình, nhưng vì sao đối phương lại có gia tăng thực lực kinh khủng vô cùng, tựa như Ma thần dưới vực sâu vừa thức tỉnh, hắn hiện tại linh hoạt hơn cả mình, ở trong không gian đen tối không rõ từng động tác, hoàn toàn áp chế lấy Kim Bích Điểu Vương.

Kim Bích Điểu Vương choáng váng, ngẩng đầu nhìn lên toàn bộ là máu, máu tung tóe, để cho nội tâm sợ hãi đến cực điểm, cúi đầu nhìn xuống, phảng phất chỉ thấy vực sâu hun hút, trong vực sâu có một đôi cánh màu đen, ân, không phải cánh của mình.

“Soạt soạt soạt ~~~~~~~~~~”



Mạc Phàm xác thực là liên kích combo, hắn đem ám tinh hắc long cửu trảo phát huy vai trò, một tay chẹn cổ Điểu Vương, Hôn Lê Chi Sí che khuất Điểu Vương tầm mắt, tay còn lại liền hung hăng liên tiếp đâm mấy trăm nhát như điên vào giữa bụng Kim Bích Điểu Vương. Kinh khủng rọc ra một vệt thủng rõ sâu, nhễ nhại kim huyết từ thân thể nó tràn ra ngoài.

“Chiếp chiếp chiếp ~~~~~~~~~~~~~~”

Còn đang chưa hoàn toàn tỉnh táo trở lại, Kim Bích Điểu Vương lần nữa bị thương, nó gào to, đau đớn không thể gọi là thông thường nữa rồi, trong đầu quay cuồng, nhưng càng quay cuồng, nó lại càng điên tiết phẫn nộ, rốt cuộc đã phát điên đến đỉnh điểm, chỉ muốn đem cái nhân loại trước mắt cho tru hồn diệt thể.

Nhìn thấy cả người Kim Bích Điểu Vương tựa hồ có mấy trăm đợt sóng thủy triều màu vàng nổi lên, sóng lần lượt nhấp nhô tụ về một chỗ, là Điểu Dực mấy trăm mét hai bên; cặp Điểu Dực của nó lúc này bùng phát mang theo vô tận kim bích sắc lực lượng, huy hoàng mà sáng chói.

Giống như hai thanh Hiên Viên Triều Cự Đao bày biện giữa trời vậy.

Dồn hết sức bình sinh, Kim Bích Điểu Vương vung lên đôi cánh của mình, phản kích đem song hợp Hiên Viên Triều Cự Đao đâm nhanh về phía Mạc Phàm giữa ngực, một kích này xuyên thấu, cũng là Kim Bích Điểu Vương cực hạn dốc toàn lực đơn sát mục tiêu, nó thậm chí tin chắc rằng, nếu là Hắc Long Đại Đế trúng một chiêu này, chắc chắn sẽ thủng một lỗ xuyên người, tử vong liền phải chờ xem thời gian rồi.

Chỉ là...

. . . . .

Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.