Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 614: Vệ Thần



. . . . . .

Mạc Phàm quay người đi, không thèm nhìn hắn nửa điểm, hết thảy nhãn lực đều tập trung hướng về khán đài thuyền bay, hắn nói: “Đứng trước câu hỏi về thế hệ lựa chọn, thông thường chúng ta vẫn luôn đặt hết tâm tư về mầm non, lấy chúng ta ước nguyện đặt trọn vẹn trên người bọn hắn, cầu mong bọn hắn có thể làm ra những điều mà chúng ta vĩnh viễn sẽ không làm được. Đây chính là hèn nhét, vừa hèn nhát vừa ngụy biện. Các ngươi pháp môn, các ngươi tài nguyên, các ngươi kiến thức để lại thì có ích đấy, nhưng cái kia để lại cả yêu ma thách thức, để lại cả một thế giới nơi mà nhân loại bị đe dọa mạng sống mỗi một ngày, như vậy gọi là cho tương lai sao?”

“Thánh Thành ghi chép hay cái khác ghi chép ta mặc kệ. Dưới thời đại của ta, chỉ cần ta còn một hơi thở sự sống, ta tuyệt đối sẽ không để lại bất cứ một mối đe dọa nào cho ta nhi tử, hài tử. Nói như vậy cũng không có nghĩa là ta đặt vị trí mình quá cao, mà là ta tin tưởng các ngươi, các ngươi muốn con cháu mình phấn đấu, trước tiên phải cho bọn hắn thấy một tấm gương đã từng như thế nào nhiệt huyết phấn đấu”.

“Hải Lâu Sahara đã yên bình quá lâu rồi, các ngươi nhìn thấy không đế quốc Nga hùng mạnh mỗi năm trôi qua đều bị Bắc Băng Dương hải yêu xâm thực, nhìn thấy không Ma Đô hạo kiếp, liền liền ngay cả mạnh nhất nước Mỹ cũng hoàn toàn phải nhượng lại Alaska cùng Hawaii đảo lục. Hết thảy hết thảy bọn hắn thất thủ thời điểm, sẽ đến Hải Lâu Sahara thôi, mà các ngươi cái gì cũng không cố gắng, đến cả kho tàng đều là đóng cửa đến mạng nhện mục nát khắp nơi, đừng nói là giữ gìn tương lai, các ngươi chết hết chính là không còn tương lai rồi”.

Giữ gìn thế cân bằng, sử dụng phương án chiến tranh lạnh, cuối cùng sẽ bị chiến tranh lạnh trở lại ám hại, làm cho suy yếu đến thoái hóa, rơi vào tiến thoái lưỡng nan trường hợp.

Hình thiên sứ Farl từng đánh giá dự đoán qua, có thể trong vòng 70 năm, 80 năm sau gì đó, Sahara chi chủ sẽ bắt đầu mở ra mạnh mẽ nhất hình thái của mình, nó nhất định một mực muốn xâm lược hết thảy nhân loại đại lục. Nàng gửi gắm đến tương lai những người lãnh tụ, hi vọng bọn hắn vượt qua được phần này kiếp nạn, nhưng mặt khác, đây là thứ khiến Mạc Phàm mãi mãi không thể tán thành được.

Vì sao Sahara chi chủ muốn phát động chiến tranh? Không phải nói rõ, nó đang bắt đầu sợ hãi rồi, nó không dám tiếp tục để Nam Cực Đế Vương tiến hóa, không dám tiếp tục để Bách Mộ bên kia càng cường đại, không dám chờ đến Thiên Phụ trong một kiếp nào đó đạt được Thần vị thành tựu.

Trước đây không biết về chính mình thân phận, không biết về Thiên Phụ Chaos, Mạc Phàm có chút cũng không muốn quá phận đi lo hậu đại nhân thế.

Hiện tại tốt, chính mình là Chaos vĩ đại một kiếp cuối cùng, chính mình không làm gì, đây là để Chaos hi sinh vô ích; mà Chaos hi sinh vô ích, hiểu theo tư bản ý nghĩa, rốt cuộc là hắn nhìn nhầm con người của Mạc Phàm, là hắn thất bại, là hắn đã sai.

Chaos sai về Mạc Phàm, tức Nostha cũng sai về Mạc Phàm, Seiddark cũng vậy, Thanh Long cũng thế, nương tử Vĩ Linh Hoàng như cũ chọn sai con người hắn... Cuối cùng, nhân loại thất bại.

Một lần và mãi mãi, Mạc Phàm sẽ không nhân nhượng nữa.

Linh Vĩ Quốc, Thiên Quốc, Thánh Thành, Parthenon Thần Miếu, Tự Do Thần Điện, ngoài ra còn không ít lực lượng phòng tuyến khác dự trù; có cái nào thế lực không đủ một phương gánh vác Đế Vương tai họa.

Tỉ mỉ đánh giá qua, từ đại thiên sứ Michael song hồn 16 cánh, đại thiên sứ Uriel 16 cánh, Gabriel, Remiel, cho đến đại thánh tể Welbeck, Fred, James, thần nữ Diệp Tâm Hạ, Mục Ninh Tuyết... ân ân, đây đã là nhân loại siêu việt nhất mọi thời đại, là thế hệ hoàng kim, thế hệ mạnh mẽ nhất từng tại lịch sử văn minh ma pháp xuất hiện. Bây giờ, hoặc không bao giờ.

Có thể không phải đánh thừa sống thiếu chết, nhưng ít nhất, Sahara chi chủ sau trận đánh đó, sẽ phải thành thật với bản thân mình hơn rất nhiều.



Toàn trường lần nữa rơi vào trầm tư thật lâu, mọi người nhìn nhau, nuốt sâu một ngụm nước bọt, lại không có ai không thở ra từng luồng khí nóng.

Tân hoàng đế...

Vị này hoàng đế, cái gì không nói, nhưng năng lực truyền lửa, truyền đến động lực cùng niềm tin, lại là thứ mà Linh Vĩ Quốc xưa nay chưa từng có được.

“Hoàng đế bệ hạ, ta sai rồi. Như vậy, ta cũng tán thành, ta nhất định muốn làm tiên phong người, đứng trên quân đoàn tiền tuyến”. Ariceus không dám ngẩng đầu lên trực tiếp nhìn Mạc Phàm, chỉ là mỗi một câu hắn nói ra, xác thực tuyệt đối hiệu trung.

Mạc Phàm cũng rất khó chịu, làm Hoàng Đế chi vị không bao lâu, chính mình đều chưa từng quen trải nghiệm kiểu điều hành nhà nước thế này, thậm chí đã từng nghĩ có thể trắng trợn không kiêng dè ngược đãi bọn hắn một phen, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới diễn biến thành ra dạng này, tự mình trở thành một cái diễn văn giả rất có trình độ.

“Được rồi, tiếp đến, thứ ba vấn đề”.

“Cái này là ban thưởng, phong hầu, đại khái sẽ rất nhanh thôi, cái này ta sẽ không cần biểu quyết hay phải có trách nhiệm giải thích gì cả, là ta cảm thấy tín nhiệm thì ta sẽ làm”.

Mạc Phàm câu nói này vừa nói ra khỏi miệng, toàn bộ mọi người đưa mắt tập trung ở trên người hắn.

“Ta có một cái đồng bạn, gọi là Triệu Mãn Duyên, hắn vừa rồi đại náo toàn trường, một mình xuyên qua hạ gục vô số thần cấm vệ quân binh đoàn, hạ gục hết lần này đến lần khác cường giả tham gia lôi đài chi chiến. Ngay cả Thánh Cung Laura vẫn là không thể chiến thắng được hắn, dựa theo cái kia phần thưởng, ta sẽ đem hắn lên làm Linh Vĩ Quốc đại công thần, là nguyên soái cao nhất tướng lĩnh, ngang với Thánh Cung chức vụ, phong hiệu ‘Vệ Thần’ Triệu Mãn Duyên. Thần Thủ các sẽ là hắn cao nhất chưởng quản. Cái này có ai phản đối ý kiến không?” Mạc Phàm nói.

Triệu Mãn Duyên nghe, lập tức khó tránh khỏi giật mình một cái, hắn đứng đó ngây người thật lâu, nửa ngày trời đều không đóng lại được cái miệng.

Ngang với Thánh Cung...

Vậy tức là cùng nàng có cơ hội a.

Là lão đệ thật tốt biết vuốt mông an ủi lão ca.



Thực ra, Triệu Mãn Duyên rất tốt, tuyệt đại đa số mọi người ở khán đài chứng kiến lấy, đều đã công nhận hắn năng lực rồi. Lần này lại thêm vào là huynh đệ của hoàng đế tình huống, như vậy hắn làm Vệ Thần cái kia danh hiệu, căn bản không có người hoài nghi thiếu cơ sở.

Bất quá, chẳng biết vì sao Triệu Mãn Duyên vừa nhìn thấy Mạc Phàm cái kia lộ ra cực kỳ tiếu dung một nụ cười, trái tim hắn lập tức mách bảo rằng, đây là từ xưa đến nay chưa từng có xuất hiện sai lầm.

Uy uy, lúc nãy hắn vừa nói cái gì nhỉ?

Hình như là cái gì đó Linh Vĩ Quốc trở thành tuyến đầu tham gia chiến tranh, cải mệnh mầm non tương lai. Chính mình hiện tại vừa vặn bị ép trở thành Linh Vĩ Quốc tam thánh đại thần, không phải là cũng muốn đứng ra phơi sào rồi???

“Không phải, tương lai rất quan trọng a, Mạc Phàm, ngươi nói sai, ta phản bác, nếu ta không kịp sinh quý tử, không kịp bồi dưỡng hắn mà đã chết ở sa trường, này đừng nói đến tương lai”. Triệu Mãn Duyên vội vàng hét lên, hắn dự định mượn đám đông ở đó để nói lý lẽ.

Chỉ là, lý lẽ sớm thuộc về kẻ mạnh.

Cường giả âm hệ ở đây, một chữ của Triệu Mãn Duyên cũng hoàn toàn không thể phát ra thành lời, vẻn vẹn chỉ là tồn tại ở trong hắn thùy não.

Triệu Mãn Duyên nhíu mày, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm cùng chửi rủa, tự nhiên cảm thấy tràn trề hối hận trong lòng.

. . . . . . . . . .

Tinh yêu viện.

Thánh tuyền bên trong.

"Khụ khụ, ngươi thân là Hoàng Đế, ở chỗ này vừa ăn vừa ngâm mình tắm spa vừa ngắm gái, chỉ sợ một hồi bọn hắn hoàn thành sắp xếp phân phối công việc trở về tìm kiếm ngươi, xem xét phía dưới ngươi thật đáng mất mặt". Mục Bạch nhắc nhở.

Nhìn xem Mục Bạch vẻ nghiêm nghị cùng chén rượu trong tay, Mạc Phàm không thèm để ý nói: "Phân phối cùng sắp xếp tài nguyên sự tình này cho tới bây giờ đều là dài dằng dặc, bọn hắn phải khảo hạch tuyển chọn theo thực lực đề bạt. Chúng ta có khá lớn thời gian, không phải lo đi. Lại nói, hoàn toàn không người nào dám tự tiện xông vào nơi này. . . ân, trừ sau lưng ta mấy cái ngọc nữ đang mãi xoa bóp".



“Bệ hạ, ngài thấy chúng ta làm tốt sao?” Một vị mặc áo mỏng nữ tử đứng ở Mạc Phàm sau lưng, nửa người của nàng đồng dạng ngâm trong suối nóng, hai tay điêu luyện bóp bóp hắn cái vai.

“Làm tốt, nhưng ta nhắc nhở, ngươi ra ngoài thời điểm không tốt cái miệng, tính mệnh muốn phiền lưu lại rồi”. Mạc Phàm lạnh giọng nói ra.

“Ân, tiểu nữ hiểu chức vụ”. Nàng nói.

Mục Bạch liếc nhìn nàng một cái, sau đó lại liếc sang bên kia Triệu Mãn Duyên.

Thấy được Triệu Mãn Duyên bưng lấy gà quay, hướng mặt khác ăn một mình.

“Lão Triệu, hiếm thấy ngươi đối với nữ nhân đều không hề nhìn một cái”. Mạc Phàm cười cười nói ra.

Triệu Mãn Duyên khí thế bị phá hư, có chút tiết khí nói: “Ngươi cái này cẩu hoàng đế, làm sao đi ngâm suối nước nóng cũng không biết gọi một tiếng Thánh Cung Laura tới”.

Mạc Phàm vận dụng không gian hệ, lúc này mới kéo xuống một cây đùi gà trên mâm của Triệu Mãn Duyên, giải thích nói: "Ở thời điểm này, nàng rất bận a. Bất quá, ta vì ngươi, chuẩn bị tốt cái khác nữ nhân".

Nói xong, hắn bắt đầu ăn gà.

Phía sau lưng hắn, hoàng gia khí chất tôn nữ, công tước Eileen chậm rãi bước vào Thánh Tuyền bên trong.

. . . . .

Mọi người ghé đọc bộ truyện về đấu trí quan trường phong kiến nhé.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.