Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1456



“Nguyệt Cát, lại đây!"

Mạc Phàm khụy chân xuống, bồi hồi ôm thiếu niên chất phác gầy gò vào lòng, tay liên tục vỗ vỗ xoa lưng hắn, có chút cảm xúc không biết để đâu mà diễn tả cho ra hết lời.

Người không biết nhìn vào còn tưởng là hai cha con. Người biết, đoán chừng cho rằng đây là bố vợ trú định chăm nom tương lai con rể.

“Cảm giác mang trong mình lực lượng lớn như vậy thấy thế nào?” Mạc Phàm nhẹ nhàng hỏi.

Phong Nguyệt Cát ngẩng đầu nhìn vị anh hùng chí cao vô thượng của toàn bộ Siêu Duy Vị Diện trước mắt này, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, cảm tạ ngài...”

Mạc Phàm vỗ tay vào đầu nó một cái, bình thản mở miệng nói: “Nhân quả cả, không cần khách sáo với ta”.

Thiếu niên nhà nghèo huyện Phúc Lộc xưa nay vẫn luôn cho người ta một cảm giác hiền lành dễ gần cùng rất có thiện cảm, trong mắt Mạc Phàm, dĩ nhiên cũng không phải là cái kia đần độn ngây thơ không biết suy nghĩ đúng sai, mà ngược lại là đằng khác.

Nguyệt Cát chú trọng thanh minh, giảng cứu đạo lý, nói chuyện đại nghĩa, nhưng có rạch ròi đúng sai, đúng là đúng mà sai là sai, sai thì hắn sẽ diệt. Giống như là mối thù của Trịnh Khắc Thiên và Chúc Chi Sơn, thiếu niên nhà nghèo khi đó đã khắc vào linh hồn mình dao găm uất hận, nếu Dạ Du Thần không chết, tương lai Nguyệt Cát cũng sẽ trù tính đủ loại kế hoạch để báo thù.

Tường thụy lương thiện, nhưng không phải thánh mẫu, mà là quân tử, còn nhỏ tuổi như vậy đã có khí chất của quân tử chính khí.

Mạc Phàm xác thực rất thích Phong Nguyệt Cát.

Đừng nhìn thiếu niên thấp bé trông có vẻ gầy gò mỏng như que tăm mà hiểu lầm, bởi vì trước đó Thiên Đạo Diệt Tuyệt thôi động tận thế không kém chút nào ở thế giới ma pháp cái gọi là Kỷ Băng Hà, xui xẻo tai nạn giáng xuống nhân gian thương sinh, ngược lại toàn bộ nhân gian thương sinh may mắn vốn liếng thì quy hồi thu nạp về cho hắn, quy củ định luật bảo toàn, ách vận của người này, chính là khí vận của người khác, thiếu niên một bước lên trời, mới có tí tuổi đã đột phá Vô Địch Quân Vương cơ sở, còn có nắm giữ Hạo Thiên Siêu Thánh Chủng, bình quân thực lực liền chắc chắn ở mức độ Sử Thi.

— QUẢNG CÁO —

Dạng này khoa trương biến hóa, Mạc Phàm chính mình rốt cục biết rõ thế nào là hoài nghi nhân sinh.

“Mạc Phàm, ngươi cũng tới rồi”. Đột nhiên có một thanh âm quen thuộc phía ngoài hiên truyền đến.

Bên ngoài căn nhà gỗ, một đàn gà nuôi lấy trứng, một đám chó con cùng mèo hoang loi nhoi chạy về phía một vị khách nhân ăn mặc giản dị.



Mạc Phàm không cần cẩn thận đi nhìn lại, hôm nay bói toán, hắn cũng biết sẽ gặp người này.

Là Thiên Hạ Hạo Nhiên Sở Giang.

“Lão sư”. Phong Nguyệt Cát nhìn thấy Sở Giang, lập tức cúi đầu hành lễ.

Sở Giang ôn hòa cười, lắc tay cho Phong Nguyệt Cát miễn làm mấy cái quy củ nhàm chán này, chính mình thong thả bước vào trong gian nhà phòng khách.

Đi qua ô cửa, vị văn thánh duy nhất của Triều Ca mở miệng nói ra một câu thâm thúy: “Có đúng không. Làm sao có thể biết, một người vẫn tưởng là bình thường không tính là gì đứng trước mặt chúng ta hôm nay, ngài mai, hắn lại chính là thế gian không gì sánh được thiên tài xuất chúng đâu”.

Lời nói này, Sở Giang lấp lửng cũng không phải chỉ đang nói về một mình Phong Nguyệt Cát.

Nguyệt Cát nhìn vào đôi đồng tử của vị văn thánh lão sư, bên trong thật ngẫu nhiên phát hiện hình ảnh của Mạc tiên sinh phản chiếu ở cầu mắt.

Lúc này Mạc Phàm mới cười khổ đứng thẳng lên, trầm ngâm đáp:

— QUẢNG CÁO —

“Nếu cái gì cũng biết trước, cuộc sống này sẽ chẳng còn thú vị nữa”.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mùa xuân năm nay không nở hoa, xuân đi, hạ đến, thu sang, đông về, cuối cùng quay trở lại mùa xuân. Tuế nguyệt đằng đẵng như thế, lại nhất định sẽ có một ngày... mùa hoa nở.

Một cái không có chút nào tương lai đi tu luyện người, sớm bị mấy lão già trong những thư viện quốc học Triều Ca đánh giá là phế vật trong phế vật, đến cuối cùng, lại là khí vận chi tử.

Thật giống như một kẻ nào đó bị mọi người khinh thường đến từ thế giới khoa học, từ thế giới khoa học xuyên không sang thế giới ma pháp bắt đầu học tập từ con số không, người thiếu niên tư chất bình thường ấy vốn dĩ là không hề có trời sinh thiên phú.

Chỉ là... trời không cho, nhưng hắn là nhân loại, nhân loại có thể sáng tạo tất cả, nhân loại kế hoạch sáng tạo ra nhất giai song hệ, nhân loại kế hoạch để hắn thức tỉnh ác ma, nhân loại kế hoạch để hắn đi sống lại đồ đằng lực lượng. Hắn là hội tụ những gì thuần túy bản chất quý báu nhất của nhân loại, đó là ý chí mong muốn đứng trên đỉnh cao thế giới pháp sư, là tín niệm không ngừng nỗ lực đột phá bản thân, sự phấn đấu không bao giờ từ bỏ và cam chịu.



Có thể là, những kẻ năm xưa xem thường hắn, không mấy cái còn may mắn sống sót nhìn thấy hắn vị thế của hiện tại.

“Thế giới ma pháp ba năm nữa sẽ mở ra hạn chế cách trở, nhưng trong thời gian đó, Thiên Đạo thế giới ma pháp muốn mượn Siêu Duy Vị Diện chúng ta một người, người này có thể đến sớm hơn, ta cho rằng có thể ngươi sẽ cân nhắc”. Sở Giang mở miệng nói.

Mạc Phàm không có suy nghĩ quá lâu, ánh mắt tại trên người thiếu niên hiền lành nhìn qua một thoáng, minh bạch đáp lại: “Là Nguyệt Cát sao?”

“Ừm”.

Sở Giang không có gì phải thần thần bí bí, trực tiếp xác nhận.

“Nguyệt Cát nắm giữ thiên mệnh, hắn không có toàn bộ một mình mình hấp thu được hết thảy nguồn năng lượng khí vận khổng lồ do Thiên Đạo Diệt Tuyệt mang lại. Loại này khí vận, thực sự là rất cần cho thế giới ma pháp giai đoạn phát triển, muốn ổn định cơ chế tân kỷ nguyên”.

— QUẢNG CÁO —

Mạc Phàm cư nhiên cũng có đoạn thời gian cảm ứng được tình huống sẽ diễn ra như thế này.

Hắn có được Thần Ý Chí.

Trước đây không lâu, hắn đồng dạng cảm giác Thiên Đạo đại biểu ý chí chính xác là như vậy, muốn để cho Nguyệt Cát rời đi đến thế giới ma pháp giao phó khí vận của mình, dạng này công ích có thể dùng Mạc Phàm bù trừ. Dù sao đi nữa, Mạc Phàm là đại biểu Siêu Duy một mặt Thiên Đạo, Siêu Duy Thiên Đạo sẽ không bạc đãi hắn, sẽ không để hắn thua thiệt ở trận chiến cuối cùng.

Về phần Siêu Duy Vị Diện, bản thân khả năng cũng sẽ chẳng có vấn đề gì lớn phát sinh. Nguyệt Cát đi hay ở không quan trọng, thậm chí nói không chừng đi thì càng tốt, bớt đi một cái Thiên Sát Cô Tinh tiềm tàng nguy cơ thức tỉnh lần nữa, có thể mang đến càng kinh khủng tai kiếp.

Mà thế giới ma pháp có Ymir, bây giờ thêm vào Phong Nguyệt Cát, tự nhiên là xuất hiện hai vị Thiên Sát Cô Tinh song trọng ứng đối, dạng này lẫn nhau nghịch hướng kìm hãm, ách vận triệt tiêu ách vận, không nói toàn bộ, nhưng chắc chắn sẽ hạn chế tương đối tai nạn tuyệt chủng trong thời gian dài. Những này rất có lợi với một kỷ nguyên được xem là bản lề để đứng ngang hàng tứ đại vị diện khác của thế giới ma pháp.

Siêu Duy Vị Diện bây giờ Thiên Đạo phong bế cách trở, bên ngoài chắc chắn không thể nào xâm nhập vào, bên trong cũng là vậy. Tuy nhiên, lớp cách trở bên trong yếu hơn một chút, Thiên Đạo hé mở một cánh tay ra ngoài làm lỏng pháp tắc quy củ, theo như Sở Giang tính toán qua, tối thiểu có thể cho phép Mạc Phàm hỗn độn hệ tác động xuyên qua hai lần từ bên trong, mỗi lần cách nhau 2 năm thời gian.

Vừa vặn, bây giờ cho Phong Nguyệt Cát đi trước.

Ba năm sau, đợi thế giới ma pháp mở ra cách trở, tới lượt bọn hắn rời đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.