Hắn lại tiếp tục ngồi ngắm pho tượng ngoài xa xa biên ngoại của chính mình, trong lòng có chút tự khó hiểu.
“Nói tới cũng là, Mộng A Viện, giống như hướng phong thủy là duy nhất tòa kiến trúc hướng về pho tượng của mình thì phải, những tòa tháp lâu khác chủ yếu không có góc nhìn tương tự”.
Tình cờ sao?
Lúc xây dựng quên xem hướng phong thủy?
Hay là Mộng A Viện chủ nhân, nguyên lai là một cái hiếm hoi tín ngưỡng chính mình soái khí?
Thời đại này, thật không dễ tìm đâu ra một người có thể công tư phân minh, tầm mắt cao hơn dục vọng như vậy.
Vừa dứt suy nghĩ, thu hồi lại tinh thần lực niệm, Mạc Phàm cảm nhận dưới lầu truyền đến rất nhiều các khách điếm uống rượu tiếng hô, cơ hồ mỗi qua một tầng lầu, đều sẽ có thanh âm như vậy, mà lại toàn bộ đều là thanh âm của nam nhân, nữ nhân thì có vẻ chủ yếu che miệng trầm trồ, bởi vậy hắn cũng có thể kết luận tất yếu đang có vị nào đó tựa minh tinh nữ tử, chính là đang ở trong viện vừa xuất hiện.
“Bên dưới phát sinh chuyện gì ?” Mạc Phàm mở miệng hỏi vị nữ tử trẻ tuổi đang rót rượu bên cạnh.
Nhìn trẻ tuổi vô hại thế thôi, nhưng tất nhiên là Thống Lĩnh cấp nhân loại. Nàng rạng ngời thanh xuân, mở miệng cười rạng rỡ đáp: “Thường thường có thể làm cho khách nhân cùng mọi người trầm trồ xôn xao như thế, chắc chắn là Diệp sư tỷ đến rồi”.
“Diệp sư tỷ?” Mạc Phàm hơi ngơ ngác một chút.
Tòa viện này gọi là Mộng A Viện.
Diệp Mộng A ! ?
Cho dù là đối với chuyện nam nữ tình luyến hắn không phải rất tinh tế, nhưng gặp loại này liên tiếp trùng hợp, hắn cũng bắt đầu ngờ ngợ đến cái sự tình gì.
“Thu hút đông đảo người hâm mộ như thế, nói rõ nàng rất đẹp sao?” Mạc Phàm hỏi thăm dò.
“Như là minh tinh thánh nữ nha. Đừng nói chỉ toàn bộ Mộng A Viện này, cho dù đặt nàng ở bên ngoài, khí chất quyến rũ chỉ sợ cũng là át vía toàn bộ nữ tử thiên hạ. Ban đầu ta còn nhầm tưởng nàng có phải hay không là tỷ muội Minh Nguyệt Thần Cơ đâu, chỉ có các nàng mới có thể so sánh lẫn nhau”. Nữ tử duyên dáng đáp
“Ca, huynh tuấn tú như vậy, không bằng đi xuống quan sát xem xem thử vận may”.
Mạc Phàm không còn nghi ngờ gì thêm nữa, trực tiếp đưa thần thức lưu động vào Kiếm Đạo Trường Hà, rốt cục phát hiện quả nhiên mình ý nghĩ là đúng.
Nàng rời đi rồi.
Nàng khi nào đã rời đi ?
48 năm nay chuyên tâm bế quan trong thế giới tinh thần, Mạc Phàm bởi vì lo sợ dục vọng tâm ma, nên xác thực không có tiến vào Kiếm Đạo Trường Hà mỗi ngày mỗi giờ nhìn xem nàng hấp dẫn bộ ngực.
Nguyên lai nàng đã rời khỏi, xuống núi rồi!!
....
Đi theo ca tán dòng người, Mạc Phàm không khỏi đi vào một tòa Trúc Lâu ngay tại tầng 7 Mộng A Viện, đây là do một tầng lầu chỉ toàn rừng trúc rừng liễu mà xây lên, rộng tầm 9 vạn mét vuông, bên trong tràn ngập du dương cổ cầm thanh âm, đi vào nơi này thời điểm, Mạc Phàm có thể cảm giác được một tia khí tức quen thuộc.
Âm thanh du dường từ bên trên điêu khắc mái vòm phát xuống, không có bất kỳ một vị nào tiên tử đàn tấu, nhưng mỗi người đều có thể nghe thấy, có lẽ là toàn trúc liễu theo gió dào dạt tản ra linh vận hơi thở, vẻn vẹn nhìn chăm chú nó, chăm chú nhìn hoa liễu phấn hồng phiêu tán rơi trong rừng trúc, nội tâm ô trọc liền sẽ tùy thời bị tịnh hóa.
Một cây Thanh Liễu Diệp Trúc rũ xuống Mạc Phàm trước mắt, hắn theo bản năng lấy tay gạt đi ra, đứng ở chỗ này đông người tấp nập nhìn vào, cùng những người khác cùng nhau chiêm ngưỡng.
“Huynh đài, có chuyện gì vậy?” Mạc Phàm bắt được một cái hán tử vạm vỡ bờ vai, tới hỏi.
Hán tử quay đầu nhìn hắn một chút, lại hất vai phủi tay Mạc Phàm rớt xuống, cao giọng nói: “Thử kiếm a, ngươi không biết sao, trong vòng nửa năm nay, Diệp cô nương mỗi tuần một lần sẽ tại ngay tai hoa Trúc Liễu đến đây rèn luyện kiếm, nàng hộp kiếm trong tay sở hữu Cửu Tinh Bắc Đẩu Danh Kiếm. Quần hùng tứ phương lên bao nhiêu không quan tâm, chỉ cần có một người đánh bại được một thanh Ngự Danh Kiếm của nàng thôi, sẽ được thưởng a”.
Này không phải là Kiếm Đạo Trường Hà bên trong các loại quá khứ Danh Kiếm truyền thuyết sao?
Mạc Phàm đã từng nhìn qua, thấy tới cái dòng thời gian cổ đại nào đó, từng xuất hiện mấy vị Kiếm Thánh, có thể là cái nào đó vị diện không tính, chỉ biết mỗi một đời Kiếm Thánh lĩnh hội ra cao siêu kiếm cảnh, tiến được vào Kiếm Đạo Trường Hà do Phong Thanh Dương mở ra, thường thường cuối đời sẽ dùng bóng ảnh của mình cất giữ Danh Kiếm.
Ngoại trừ Ỷ Thiên Kiếm của Phong Thanh Dương ra, còn có chín thanh khác cũng có mặt khác vị diện bối phận, Mạc Phàm cũng là kinh sợ, Asha Corea có thể như thế bạo lực xông qua mặt khác dòng thời gian để lấy kiếm.
Không, không đúng.
Nàng không có khả năng này.
Tình huống có thể diễn sinh ra tới, Asha Corea khả năng chính là kế thừa Kiếm Cảnh của Phong Thanh Dương, nàng có thể dựa vào tuệ kiếm kiếm nhãn để đạt được sự tán thưởng của các Danh Kiếm cổ đại ở mặt khác dòng thời gian, sau đó lại dùng kĩ xão nào đó tương tự Kiếm Đạo Trường Hà, chém ra lỗ hổng, thần phú Kiếm Thế triệu hoán xuyên qua tất cả Danh Kiếm.
Đây là trường hợp duy nhất mà Mạc Phàm tin tưởng.
“Đánh thắng sẽ được thưởng thứ gì?” Mạc Phàm đột nhiên có hứng thú hỏi.
“Đánh thắng một kiếm thưởng 10 kim nguyên bảo. Đánh thắng tổng cộng chín kiếm, thưởng một đêm mặn nồng cùng nàng”. Một vị nữ tử da xanh có nét đẹp khỏe khoắn cười lớn nói.
Mạc Phàm sửng sốt a.
Lão bà, không cho phép ngươi chơi lớn như vậy!!!
“Ngươi là nữ nhân, ngươi ở chỗ này hẳn là vì muốn tiền phải không?” Mạc Phàm vuốt trán ngược, muốn hỏi thêm một chút.
Chỉ gặp nữ tử xa danh cười, tay xô Mạc Phàm một cái, nói : “Đừng ngu ngốc như vậy, tiền ta không cần, ta muốn nàng thân thể, một đêm mặn nồng”.
“? ? ? ?” Mạc Phàm lại lần nữa điêu đứng.
Thì ra là gen bách hợp tiểu cô nương...
So với 90 kim nguyên bảo, dĩ nhiên rất nhiều người đến đây, cả nam cả nữ, bọn hắn sẽ nguyện ý được chạm vào thân thể vị Thánh Nữ kia nhiều hơn.
...
Keng ! ! !
Hào quang nhu hòa lại duy mỹ, điêu khắc trên mái vòm phát sinh một tiếng nổ lớn, một chùm đặc biệt quang ảnh rơi xuống, ngay sau đó liền thấy một vị tại cái này ánh sáng nhu hòa bên trong thướt tha động lòng người dáng vóc.
Nàng không có ra tay.
Nàng vẻn vẹn là mở ra hộp kiếm.
Hộp kiếm xòe ra như xòe quạt, bên trong tùy ý có một thanh kiếm được hưởng ứng nàng Tuệ Kiếm, ban phát linh ý, tự kiếm thôi động diễn sinh như có thần nhập.
Bất cứ một thanh kiếm nào rút ra, quần hùng như cũ không cách nào kháng cự nổi, lên bao nhiêu người cũng sẽ bị tùy ý chém lui.
Vẻn vẹn một cái rừng hoa trúc tầng lâu không lớn lắm, nhưng lấy kiếm nghệ siêu việt của mỗi một danh kiếm, hết lần này đến lần khác mấy cái kia Vương cảnh, Đế cảnh, thậm chí Quân cảnh cấp cường giả có xuất hiện đều từng cái từng cái bị rụng.
Asha Corea nhẹ nhàng đạp trên nhánh liễu thanh trúc, tóc dài màu trà xanh rêu hút mắt, đến khi nàng buồn chán ngáp một cái lại ngồi xuống trên cành liễu, bất cẩn lộ ra đường cong ưu mỹ khiến bao nhiêu chúng sinh nước dãi chảy thành dòng.
Asha Corea đại khái cần rèn kiếm.
Cửu Đại Danh Kiếm càng được tôi rèn bởi thực chiến sẽ ra thoát cốt, hiện lên linh tâm, phát huy ra càng cường đại sức mạnh. Cho nên nàng mới rảnh rỗi một tuần một lần tổ chức long trọng làm náo nhiệt như vậy lễ hội đấu kiếm.
Nàng cứ thế ngồi đó buồn ngủ ngáp, mặc cho mấy thanh kiếm của mình được tùy ý đem ra đánh.
Đột nhiên, Asha Corea dọc theo ánh sáng liễu đi tới trong đám người, dòng người tấp nập bên trong, nàng liếc mắt liền thấy được Mạc Phàm.
Cho dù hắn đã hóa trang, nhưng không qua nổi ánh mắt của nàng.
Hắn so với ban sơ chính nàng nhìn thấy ở Cố Đô lúc trước dáng vẻ đã trưởng thành lên nhiều lắm, mái tóc xám khói, một đôi màu nâu đen con ngươi, sạch sẽ, trải đời, mà gương mặt tuấn tú bên trên cũng đã ngấm vào sương khói giông bão, đã có nếp nhăn, nụ cười nhàn nhạt trên môi lại càng như lão hồ ly một dạng giảo hoạt quan sát đến chung quanh hết thảy.
Asha Corea nhìn thấy Mạc Phàm.
Đương nhiên, chiều ngược lại cũng là vậy.
Một mực đến nay, Mạc Phàm cảm giác mình cùng vị tình nhân gợi cảm này phảng phất có một loại ăn ý đến tột độ.
Không phải Tuyết Tuyết, không phải Tâm Hạ, không phải Vĩ Linh Hoàng.
Asha Corea mới là hợp cạ phối hợp khẩu ngôn cùng khẩu vị dâm tặc của Mạc Phàm nhất.
Loại này ăn ý phảng phất từ mới quen bắt đầu liền tồn tại, từ Cố Đô cho đến thế giới Học Phủ chi tranh, về sau này cùng đi xuống Hắc Ám Vị Diện cũng là như thế.
Đoạn đường này đi tới, ăn ý ngay lập tức.
Asha Corea đột nhiên giơ lên ánh mắt, nhìn qua đám người tới ứng tuyển thi đấu, sau đó thu hồi lại tất cả danh kiếm về hộp, sau đó lại chăm chú nhìn tới Mạc Phàm đôi con ngươi, thản nhiên nói: “Mọi người, hôm nay có cái ác bá muốn cùng ta đối kháng qua. Ta tâm tình không tốt lại không muốn xuất thủ, nếu mọi người có thể thay ta trừng trị hắn, lần này phần thưởng, như cũ giáng lâm tại người cuối cùng đánh cho hắn què chân”.
Lời nói thốt lên, theo ánh mắt của nàng, tất cả mọi người liền quay đầu, lũ lượt phóng đạn về phía Mạc Phàm.
Rất nhiều người trong số bọn hắn không hiểu kiểu gì.
Chỉ là, đánh không lại danh kiếm thì thôi chớ, một cái tên ngáo ngơ trông có vẻ nghèo hèn này, chẳng lẽ bọn hắn cũng đánh không được?
Đánh không được, như vậy còn cái gì chỗ đứng, hành tẩu trong thiên hạ.
Trong phút chốc, một đám lại một đám người lần lượt đứng vòng qua chung quanh Mạc Phàm, cũng không có ai hỏi chuyện ra sao, chỉ là từ đầu đến cuối thành hình vòng cung đem hắn khóa lại.
Mạc Phàm ngơ ngác nhìn Asha Corea một chút.
Sau đó lại nhìn chung quanh đám người này bất chấp đạo lý muốn kiếm chuyện với mình, dở khóc dở cười nói: “Thật ngại quá, các vị suy nghĩ cho kĩ, nhà ta lão bà hôm nay thật tình có chút nóng giận chuyện bé xé to, có lẽ đêm qua ta chưa làm nàng đủ nóng người. Các vị nhân gia xin lùi lại, để ta tới bắt nàng”.
Đám đông thời khắc này đồng dạng như một đống lửa được đổ thêm dầu. Một mao đầu lão tổ xăm đầy mình đứng lên, chỉ tay về phía Mạc Phàm mắng: “Dám bảo Diệp cô nương là ngươi lão bà, cái miệng cái miệng, rõ ràng là ác bá chuyên môn hãm hiếp con gái nhà lành, tội đáng muôn chết!"
“Phải phải, mọi người xông lên trừng trị hắn!"
“Hắn dám khinh ý với Diệp thánh nữ, chém đầu hắ!"
“Đúng đúng đúng, là cái bộ dáng này, hắn là đang thèm thuồng thân thể Thánh Nữ cho nên nói liều, nội tâm hắn khẳng định so cái kia than đen bùn còn đen hơn a, trảm!" Cầm trong tay Hỏa Lôi Cung một vị nữ tử da ngăm kích động nói.
Asha Corea giờ khắc này mới có trò vui đứng lên, thậm chí còn cố tình nháy mắt với Mạc Phàm một cái cổ vũ.
Mạc Phàm đồng dạng điêu đứng cười khổ.
Mới bắt đầu còn là thần minh được mọi người sùng bái thành kính.
Một chốc, lần lượt các lão bà dồn mình vào tà ác con đường dâm nhân.
Thôi được rồi.
Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão.
Lão tử hôm nay, nghịch dân mà bước.
“Đang lo không có địa phương bữa ăn ngon, đa tạ mấy vị cái miệng bừa bãi, để cho ta không có một chút gánh nặng trong lòng, cũng xứng đáng chính mình một tấm thân chồng thay vợ gánh mười hai bến nước”. Mạc Phàm ánh mắt thay đổi.
Khí tức hung ác trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Thiên Lâu Trúc Cơ.
Bao quát ở tầng thứ bốn đang ngồi ăn sò huyết, Triệu Mãn Duyên cũng cảm giác được một phen kinh động đứng lên.