Toàn bộ tiểu trấn có một trận xôn xao ầm ĩ, từ đầu phố Hàng Mã của huyện Thanh Bình cho đến cuối ngõ Tao Đàn của huyện Phúc Lộc, tin đồn về xác chết ở miệng giếng lan truyền rất nhanh, báo chí viết lách cũng viết đến dị thường thần tốc, vẻn vẹn một hai giờ đã đem tin tức phóng đại đến mỗi một hộ nhân khẩu trong thành.
Ở trong nhà, nhận được tin tức truyền tới, Mạc Phàm đồng dạng cũng đang ngồi suy tư về vụ án mạng ở giếng cổ ngõ Tao Đàn. Người chết mặc dù cùng hắn không có bất cứ quan hệ gì, nhưng nói chưa từng gặp mặt nhau thì lại không đúng, rõ ràng chiều hôm trước còn vừa va chạm phải, người ta thậm chí còn hung hăng quậy phá quầy sạp bói toán của Mạc Phàm, làm sao mà không nhớ mặt cho được.
Ừ đúng vậy, người trẻ tuổi hốc hác tay chân khô héo trôi nổi trên miệng giếng cổ chính là quý công tử ngậm thìa vàng nhà họ Trần, Trần Tuấn Kiệt!
Lạch cạch, soạt ! !
Âm thanh mở cửa từ bên ngoài vọng vào, Triệu Mãn Duyên và Eileen vừa đi tuần một vòng quanh nửa dặm phạm vi miệng giếng cổ đã trở về.
“Về rồi à, đúng lúc trùng hợp bên chúng ta cũng mới về. Các ngươi tìm thấy manh mối khả quan không?” Lãnh Tước từ ngoài vườn cổng sau đi vào, trên ánh mắt thấy rõ mấy phần nghiêm túc khác thường.
Eileen khẽ lắc đầu, dứt khoát đi vào trong phòng đóng cửa lại, thái độ có chút kì quái để cho Lãnh Tước, Lãnh liệp vương, Lonna đều hơi nghi ngờ.
Mà Triệu Mãn Duyên một bên, tay xoa xoa trán, mệt mỏi ngồi xuống ghế lông lang vương, ngả người về sau cau có khó chịu.
“Làm sao, các ngươi là tập tành giận dỗi, vẫn là có chuyện gì lỗ mãng xảy ra rồi?” Mạc Phàm nói.
Mãi một lúc mới thấy Triệu Mãn Duyên chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt xanh xao từ từ định thần, từ từ nhìn về phía Mạc Phàm và đám người, ngập ngừng đáp lời: “Gặp quỷ, Mạc Phàm, lần này ta khuyên ngươi là thật lòng, vẫn đừng nên dính dáng vào vụ án này đi. Thực sự quá nguy hiểm, nguy hiểm chết người đấy”.
Nghe ra được trong ngôn ngữ của tên này có sự kích động cùng hoảng loạn nhất định.
Thông thường tuy là lá gan của Triệu Mãn Duyên vẫn chỉ bằng cái nắm tay thôi, nhưng từ góc độ sắc mặt của hắn bây giờ đến nói, Mạc Phàm mới là trong mấy lần hiếm hoi nhìn thấy tên mai rùa này có biểu hiện cực đoan sợ hãi đến như vậy, có đúng là xảy ra chuyện rất tồi tệ!?
Mọi người chăm chú trông Triệu Mãn Duyên phản ứng tiếp theo.
Triệu Mãn Duyên mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt nói: “Ngay khi ta và Eileen vừa tiến đến gần thi thể nhìn chằm chằm một khắc, cảm giác lại giống như bị nhìn trúng một loại ác mộng, dù là ta dạng này tinh thần lực cũng trốn không thoát, Eileen là càng không thể thoát, linh hồn phảng phất bị đối phương cầm lấy xích sắt quấn vào đồng dạng, hung hăng nhúng chúng ta xuống Địa Ngục Lộ”.
Ngồi hồi tưởng nhớ lại thôi mà thần trí cũng mang đến cho người ta một cảm nhận rất không tỉnh táo, ngôn ngữ treo trên miệng Triệu Mãn Duyên lúc này, tại mỗi một lời nói ra, nhất nhất lắp bắp.
Mạc Phàm nhất niệm cấm chú, căn bản bỏ qua thời gian nối 11 vạn chấm nhỏ Thần Tinh, hắn cưỡng chế nhấn ngón tay vào giữa trán của Triệu Mãn Duyên, bắt đầu đọc suy nghĩ.
Tê ~~~~~~~~~!
Sáng sớm, tại thân thể vặn vẹo trên mặt giếng của Trần Tuấn Kiệt, mọi người dần dần bắt đầu tụ tập càng ngày càng đông chung quanh hiện trường, thế nhưng sở dĩ không ai dám lôi thi thể kia xuống, đứng nhìn cũng đứng ở cự ly cách xa ít nhất mười thước, đó là bởi vì mọi người biết giếng cổ này rất nguy hiểm, lời đồn Tiên Ma Quỷ Thần truyền tụng có từ lâu đời trong nhân gian thường thường vẫn là có hiệu lực, chẳng ai dại dột gì mà tiến đến đi vào.
Triệu Mãn Duyên và Eileen là hai trong số mấy người có thực lực Vương cấp trở lên tiến vào, bọn hắn quan sát thi thể đáng sợ kia một hồi, giám định thời gian tử vong và nguyên nhân cái chết một cách khá chính xác và bài bản, nhưng sau đó Triệu Mãn Duyên lại tỏ ra có chút lưỡng lự, trong đầu nguyên bản còn đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên Eileen nhìn thấy từ hốc mắt, từ lỗ mũi, từ lỗ tai, từ khoang miệng của gã thiếu niên xấu số đột nhiên len lỏi rò rỉ ra một đống chất lỏng màu đen, bên trong chất lỏng, lít nhít rết đen gây ám ảnh, sởn cả da gà.
Song song thời điểm Eileen nhìn thấy vô số rết đen bò ra từ thi thể Trần Tuấn Kiệt, bầu trời sáng sớm tinh mơ vậy mà cũng bị chụp lấy thành tối đen như mực.
Eileen bị kinh sợ, nhưng không có hét, chỉ là phản ứng tự nhiên chụp lấy cánh tay Triệu Mãn Duyên. Sự việc diễn ra rất nhanh, Triệu Mãn Duyên thậm chí không hề có bất luận thứ gì cảnh giác, mà những người ngoài càng là không có bất cứ cái gì phát giác, thật giống như chỉ có mỗi Triệu Mãn Duyên và Eileen là bị nhìn trúng vậy.
Bầu trời chụp tối giấu sau bức màn, nhờ có Côn Bằng nhắc nhở, Triệu Mãn Duyên ý thức được chuyện chẳng lành, vội vã nắm lấy tay Eileen, sử dụng lực lượng tịnh hóa của bản thân công kích vào không gian đen để bỏ chạy.
Bất quá, Triệu Mãn Duyên cho dù dùng quang năng tịnh hóa xé bỏ thế nào cũng năm lần bảy lượt không có tác dụng, ngược lại, tại mặt giếng yên tĩnh, đúng lúc bọn hắn không cẩn thận nhất, xác chết Trần Tuấn Kiệt chân tay co quặp bất thình lình đội mồ từ miệng giếng chồm dậy, năm ngón tay gân guốc đen đuốc dài thòng nắm lấy đầu của Eileen, một tay khác chụp lấy miệng nàng, bất chấp Eileen phản ứng la hét ra sao, đối phương vẫn là bộc phát tốc độ cực nhanh kéo Eileen xuống giếng.
Chính thời khắc này, Triệu Mãn Duyên cơ thể Nông Thực Sư Tiên Thiên Nhân Sâm phát huy tác dụng.
Toàn thân Triệu Mãn Duyên kim quang lộng lẫy quấn lấy, sau lưng hắn, bỗng nhiên đâm chồi mọc ra vô số quang tác dây leo từng thước từng thước triển lộ ào ào ra ngoài, lưng chính là rễ sâm, thời khắc này, Nông Thực Sư lĩnh vực để Triệu Mãn Duyên phảng phất giống như Tiên Vương Thánh Liễu đồng dạng, sau lưng mỗi một nhánh liễu quang tác càng tựa hồ như một đầu Liễu Long, có hàng ngàn, thậm chí hàng vạn đầu như vậy.
Mạc Phàm trong quá trình đọc ký ức, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Mãn Duyên chân chính Nông Thực Sư bản lĩnh, quả nhiên không tầm thường.
Đặc biệt nhất chính là kĩ năng ‘hóa giải’ trạng thái xấu. Đương nhiên, cái này hóa giải chỉ nằm ở một mức độ nào đó thôi, nhưng lấy Triệu Mãn Duyên nửa bước Đế Hoàng cảnh giới...
Phì một tiếng, thánh liễu liễu long sau lưng mấy ngàn cái làm mỏ neo neo ở khắp nơi, bắm khắp vách nhà, cắm xuống đại địa làm chỗ dựa cố định, trong khi chính Triệu Mãn Duyên không tiếc nhảy xuống miệng giếng, đem lộng lẫy tiên quang tấn công vào cái kia bị chuyển hóa thành kì dị Quỷ Tế Trần Tuấn Kiệt.
Triệu Mãn Duyên vẫn là nhanh tay, khư khư mấy vạn dặm giếng giao chiến, dùng lực lượng kim quang trên thân chiếm nửa bước thượng phong, đoạt lấy Eileen trở về.
Nhưng đáng sợ nhất, vẫn còn không ở đó.
Trong giếng dưới đáy, có một loại Khoáng Cổ Thần Ma đang dòm ngó trừng mắt lớn nhìn về phía Triệu Mãn Duyên.
Triệu Mãn Duyên phi thường kinh hãi, toàn thân lạnh cóng, không do dự ôm mỹ nhân bay ngược trở về miệng giếng, Thế nhưng hắn chậm, phát hiện một tiếng gầm vô cùng kinh khủng khiến bản thân khẽ choáng váng, hắn đột nhiên nhìn thấy một gương mặt của chính mình xuất hiện từ dưới đáy giếng cùng bay lên, bay song song bên cạnh.
Triệu Mãn Duyên nhìn kĩ lại, trong bóng tối đen kịt, lít nhít liễu long sau lưng lại càng giống như một tụ sáng đèn pin, ánh sáng hắt tới trước mặt để Triệu Mãn Duyên có thể nhìn thấy rõ kẻ địch của mình.
Hắn đúng là thấy chính mình, một cái khác Hắc Hóa Triệu Mãn Duyên, nhưng là chính mình bị đốt cháy, nửa bên trái khuôn mặt sưng tấy mưng mủ, máu mủ chảy ròng ròng kèm theo nụ cười khuôn miệng, một bên có da thịt, một bên xương khô trông vô cùng ghê rợn.
Cái này phản xạ Triệu Mãn Duyên nhìn thấy trong khoảnh khắc, đối phương sau lưng cũng có Thánh Liễu, dĩ nhiên là bị hắc hóa trở thành Quỷ Liễu. Màu đen Quỷ Liễu đại chiến với kim quang Thánh Liễu ầm ầm khắp miệng giếng, Triệu Mãn Duyên lần này bởi vì tinh thần đang sa sút thời điểm, hắn ngược lại thất thế.
May mắn là, Tiên Thiên Nhân Sâm nhục thể của Triệu Mãn Duyên cường đại, phòng ngự so với công kích càng cường đại hơn mấy ngàn lần. Hơn nữa, có Côn Bằng dạng này trác tuyệt quân sư, kết hợp nhuần nhuyễn thủ đoạn phòng ngự pháp môn của Côn Bằng, dưới tình huống không quá chênh lệch, bỏ chạy là vẫn có thể.
Vừa thoát ra khỏi miệng giếng.
Phốc ~~~~~~~~~~!
Bầu trời sáng tỏ trở lại.
Triệu Mãn Duyên và Eileen mở mắt ra, phát hiện thi thể Trần Tuấn Kiệt vẫn nằm vất vưởng trên miệng giếng, mặt giếng nước hồ vẫn như cũ tĩnh lặng.
Mà xung quanh đám người tò mò đến xem, chẳng ai có cảm giác giống như vừa mới xảy ra một trận chiến long trời lở đất.