Tầm hơn một tuần lễ nhàn nhạt dạo quanh ngắm nghía nghiền ngẫm các đống ma cụ, pháp bảo, dược tề, pháp môn, v..v, được các quầy hàng kinh doanh tại Triều Ca bày bán. Công bằng mà nói, không thể không thừa nhận, những thứ bình thường kiếm mòn cả mắt ở những nơi khác, kì thật chỉ đáng để bán lô đặt sỉ trên cửa ra vào của một số chủ thương ở ngõ Hạnh Đông cạnh quảng trường lớn.
Mục Bạch chuyên điều chế thuốc đề kháng, hắn làm người tư duy không thích rườm rà, đã có ô dù lớn mua đồ, vậy thì mua sạch toàn bộ mấy chục cái cửa tiệm bán nguyên liệu cực kỳ cao cấp quý giá để dùng cho điều chế dược tề kháng hắc ám chữa thương.
Bạch thuộc tính và hắc ám thuộc tính so sánh lẫn nhau, chung quy chỉ là vấn đề ai mạnh hơn ai yếu hơn, không thể hoàn toàn nói cái này có bản lĩnh diệt trừ toàn bộ cái kia.
Căn cứ cơ sở đó, khái niệm đề kháng trong giới nghiên cứu chuyên sâu tế bào học và vắc xin thuốc tiêm liền được sinh ra, những năm gần đây càng là bắt đầu được nghiên cứu khá nhiều ở thế giới ma pháp. Đề kháng có thể coi là một loại hệ mộc thuộc tính, cũng có thể coi là một loại hệ hắc ám hoặc hệ nguyên tố thuộc tính, giá trị như tên gọi ---- ‘kháng’.
Kháng bao nhiêu chính là vấn đề. Mục Bạch không thể trả lời được, nhưng trước mắt xác định có còn hơn không. 0.01 phần trăm khả năng kháng, chung quy giảm đi 0.01 phần trăm xác suất lên bàn thờ. Vì để sắp tới tương lai đối kháng Hắc Ám Vị Diện chân chính diện mục, dược tề giải độc cùng kháng vật chất các loại dĩ nhiên phải được chuẩn bị thỏa đáng và đầy đủ để đề phòng những trường hợp nguy hiểm nhất.
Chỉ mua toàn bộ 8 cửa tiệm dược tề ở ngõ Hạnh Đông thôi đã có giá gần 72 kim nguyên bảo rồi, vừa mua xong Triệu Mãn Duyên cũng đau lòng không dứt. May mắn là ở Triều Ca có giới luật rõ ràng, dù có sử dụng mọi thao tác pháp lý hay thủ đoạn lắt léo gì, tuyệt đối không được phép một đơn vị cá nhân hay tập thể có thể thâu tóm trên 8 quầy dược tề linh nguyên trong thiên đô.
Mục Bạch đã là mua đến cực hạn, hết cách, chỉ có thể ngày đêm tuyển nhân viên đến hỗ trợ điều chế thêm tề dược các loại kháng.
Mạc Phàm một bên đương nhiên là ủng hộ hành động của Mục Bạch, này chẳng bằng nói, Mục Bạch chính là nhân tố cực kỳ then chốt tác động đến toàn cục đại trận, là người có thể trước khi chiến đấu tiêm vắc xin cho cả đội ngũ, hoặc là trong lúc chiến đấu, đổ dược tề vào họng đồng bạn để cứu nguy khi cần thiết, thực sự là rất có giá trị a.
Mặt khác Mạc Phàm thừa nước béo cò, dùng gần 50 kim nguyên bảo của Triệu Mãn Duyên chỉ để hốt sạch thức ăn siêu siêu cao cấp cùng hảo hạng để bồi bổ cho những linh ước, hồn ước của mình tích trữ và dùng dần dần trong vòng khoảng 84 năm còn lại ở Siêu Duy Vị Diện, thoáng cái không tới 2 tuần lễ đã tiêu của Triệu Mãn Duyên hơn 120 kim nguyên bảo.
“Hai người các ngươi có phải hay không nghèo riết thành quen, đến khi nhặt được tiền trên trời rơi xuống liền xài như thể chưa từng bao giờ được xài? Cần ta phải dạy cách xài tiền sao?”. Triệu Mãn Duyên có chút khóc không ra nước mắt, tức giận oán than.
Phải biết, cái thứ đồ lấp lánh vàng óng kia, nếu không phải đặt trong môi trường tu hành, tài sản 1 kim nguyên bảo thôi đều có thể là giới siêu giàu, là siêu cấp địa chủ cả đấy, có thể môn đăng mở thành gia tộc, bình thường đem tiền ăn sung mặc sướng, hưởng lạc mấy đời, mấy thế hệ vẫn là thừa khả năng.
Mà Mạc Phàm hắn thế nhưng dùng tận 50 kim nguyên bảo chỉ để mua lương thực cho sủng thú ???
50 kim nguyên bảo, cái này còn nhiều hơn tổng tất cả tài sản, khuế đất, ngân phiếu của hai đại thế gia lớn là Dương gia cùng Tống gia cộng lại.
Sẽ không thực sự cho đám đói khát miệng ăn kia mỗi ngày nhấm nháp càng tôm hùm đại đế, đuôi bò kobe quân vương, soup cua sử thi đi ??
“Lão Triệu, ngươi cũng đừng tính toán quá, tiền nhiều chẳng để làm gì, ta chết chính là không thể nào xài được”. Mạc Phàm đã không một chút hổ thẹn, ngược lại rất bình thản nói.
“Ta? Ta tính toán sao?”. Triệu Mãn Duyên tay chỉ vào mình, tức đỏ mặt phản bác. “Ngươi chết thì liên quan gì đến tiền của ta?”.
“Đoán chừng ngươi chưa nghĩ đến bước này. Nếu như ta chết, ngươi có còn cơ hội sống không? Nghĩ thử, không bằng nói, mạng chúng ta, tiền chúng ta bây giờ buộc chung một chỗ. Có phước cùng hưởng, có họa cùng chia”. Mạc Phàm mặt không thay đổi nói.
Triệu Mãn Duyên : “? ? ? ?”.
Vì vậy cho nên trở thành ‘tiền của chúng ta’ rồi ?
Lão tử thích chết mà vẫn để nhiều tiền cho con cháu cúng cơm đấy, có được không ?
Mặc dù Triệu Mãn Duyên rất giàu rất giàu, nhưng định lý bất hủ của người giàu chính là càng giàu càng tiếc nuối số tiền mình kiếm được, thường thường sẽ không bao giờ muốn xài quá nhiều số tiền vượt trên ngân sách cho tiêu thụ đề ra từ trước. Mà lại, huống chi cái này còn chưa phải do hắn xài đi.
Nài lưng làm ăn vất vả mấy trăm năm, trong vòng gần 2 tuần bị người ta xé trắng mất hơn 120 kim nguyên bảo, ai mà lại không sót ?
Một ngày này, đầu giờ chiều, cả ba đang đứng ở phố Đào An.
Thỉnh thoảng vào thời điểm này trong ngày thì ở Triều Ca sẽ xuất hiện một chút thương nhân thần bí tụ tập, bọn hắn vốn là những người được thế lực nào đó giấu mặt thuê để đem trải thảm các mặt hàng hiếm có cao cấp nhất có thể bán được.
Tỷ như một chút hiếm có trang bị vũ khí Quân cấp, một chút khải giáp Đế cấp trở lên, một chút dược liệu Vương cấp trở lên, thậm chí còn có cả mật tịch, pháp môn, các loại ma cụ thần bí chí bảo vô cùng đặc thù.
Tuyệt đại đa số những món hàng này sẽ được bày bán ở những khung giờ không cố định, đều là do những thương nhân thần bí thất thường xuất hiện bày bán. Đám Mạc Phàm hỏi han một vài tiểu thương khác thì được giới thiệu, một ngày này, chính là bọn hắn đợi sẵn.
Nghĩ cũng đúng, đấu giá hội lớn nhất của Nguyệt gia ở Cổ Thành thường niên mất mấy năm, có đôi khi chục năm mới tổ chức một lần. Vậy thì trong thời gian đó, các vật phẩm chẳng lẽ chỉ để giành đóng trong hầm hố quan tài cho phủ bụi ?
Không có khả năng, chợ đen ở Triều Ca vẫn là được đem ra bán. Đấu giá hội, chẳng qua là hình thức quảng cáo cuối cùng, do lâu dài bán không vừa miệng được túi tiền người mua ở Triều Ca.
Đấu giá lấy giá tiêu chuẩn rẻ hơn giá trị bình thường của sản phẩm để người mua cạnh tranh kéo lên, nhìn mặt thế lực mà kéo. Còn ở chợ đen, không cần kiêng nể ai, không cần cạnh tranh trả giá, thương nhân thần bí trực tiếp hét giá cực cao, có thể so với đấu giá hội tiêu chuẩn còn cao hơn.
Đương nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ. Tỷ như Vĩnh Dạ Ma Kiếm, tỷ như khối Huyền tinh mà Minh Nguyệt Thần Cơ đặt ra, hay tỷ như Thái Âm Bán Nhụy mà nàng thu mua về, những thứ đồ này vốn dĩ đằng sau có câu chuyện riêng của nó, là điểm độc lạ và bí ẩn cuốn hút riêng của đấu giá hội, không bao giờ xuất hiện ở Triều Ca. Muốn thử vận may, vậy thì chỉ có cách đợi đến ngày phiên sàn đấu ở Cổ Thành mở.
Một gã mặc toàn thân cây xanh thần thần bí bí mở ra túi trữ vật không gian của mình, sau đó thông qua Thị Kính để khúc xạ hình ảnh của những vật phẩm trong túi cho đám ba người Mạc Phàm nhìn xem.
“Quả nhiên, thương nhân thần bí bán đồ liền khác đẳng cấp với những người khác”. Mục Bạch hít một hơi sâu, ánh mắt như cũ dán chặt vào danh sách các vật phẩm.
Mà Triệu Mãn Duyên mãi cho đến lúc này, hắn nhãn tình mới sáng lên, rốt cục tìm được một vài thứ có thể mua được.
Ân, chỉ một vài thứ thôi...
“Kia pháp môn ôn dưỡng Tiên Sâm, ta muốn. Kia Ngân Sâm Đỉnh Liên 10 vạn năm, 2 vạn năm, 500 năm, tất cả gói hết, ta cũng muốn. À còn cái kia Hoàng Sam Bạch Quả bản mệnh gốc, này toàn bộ Thuẫn ma cụ Vương cấp trở lên, ta lấy hết, ngươi trước tiên lấy ra ngoài”. Triệu Mãn Duyên nói.
Nói xong câu đó, hắn cảm thấy mình nên nói thêm một câu nữa:
“À à, còn bên này, bên này cái gì trận bàn kết giới, cấm chế phòng ngự làm sao đặt để ở đây, đồng thời lấy ra hết luôn đi, thanh toán một lần”.
Thương nhân áo xanh cái cằm banh ngạc o o ra, nghe đến một câu này, rõ ràng là hơi mộng, phảng phất giống như đang nằm chiêm bao vậy.
Hành nghề buôn bán hơn ngàn năm nay, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn gặp dạng này có người đi mua vật phẩm hiếm có siêu cấp mà cứ như mua đồ sỉ như thế.