Ngô Hiền lấy làm kinh ngạc xen lẫn mất mát: “Ý của ngươi là sao?”
Phong Thanh Dương ngẫm nghĩ một lúc, phán chắc nịch: “Ánh mắt sắc bén của nàng ta rất giống nàng... không phải nàng bây giờ, mà là nàng của một triệu năm trước, ánh mắt đó nói cho ta biết, nếu câu trả lời của chúng ta làm nàng phật ý, ta chết rồi, con đường về sau của nàng hẳn sẽ khổ lắm. Đó là một loại vô cùng sắc bén ánh mắt, nhất định sẽ là một thanh kiếm không vỏ, còn là kiếm miểu sát”.
Ngô Hiền giống như bừng tỉnh đại ngộ.
“Người yêu của Mạc Phàm ca ca?”
Phong Thanh Dương cười, muốn nói lại thôi.
Chỉ là, không kịp để Ngô Hiền làm bất cứ động tác gì, Phong Thanh Dương mượn lá hòe trên tay nàng, lá hòe nằm ở giữa lòng bàn tay, Phong Thanh Dương kẹp lá hòe sẵn tiện một chưởng đánh thẳng vào chính giữa đầu nàng, đây không phải là cái gì đó sát ý, hắn mượn lá hòe kiếm hồn để kết nối đại trận của tòa thiên địa tiểu trấn này, dùng lực lượng đại trận giao phó cho nó để chấn trụ tinh thần Ngô Hiền, đánh cho nàng bất tỉnh tại chỗ, cả người sụi lơ ngã xuống.
Thú thật, Phong Thanh Dương cảm thấy đau đầu lắm, nhưng không phải vì tức giận Diệp Mộng A xuất hiện để cục diện trở nên khó giải quyết hơn. Hắn tức giận vì chính mình thế mà lại lần nữa mạo phạm vợ của hắn.
Cảm giác này, rất bức bối khó chịu...
Phong Thanh Dương bất giác xoay người, đưa lưng về phía Ngô Hiền nằm ở bàn, cả người hướng chính diện Diệp Mộng A.
Dưới ánh nắng chiều ta, nữ tử bước từng bước tới, sát khí bừng bừng.
Ngón tay cái nàng đặt lên chuôi kiếm màu đen, nhưng vẫn rất có kiên nhẫn, mở miệng hỏi: “Ta biết ngươi không có giết chết Mạc Phàm như thiên hạ đồn đại đúng không? Ta thường thường sẽ không nhìn sai người. Nhưng ta muốn biết sự thật”.
Cũng không phải là Phong Thanh Dương không tin tưởng nàng, chẳng qua, biết nhiều một chút, càng sẽ nguy hiểm tính mệnh.
Thế gian này có quá nhiều đồ vật nàng không biết, càng có quá nhiều kẻ có thể uy hiếp được mạng sống của nàng.
Giả sử đợi cho Mạc Phàm trở lại, nếu đổi một cái tư thế Mạc Phàm là Phong Thanh Dương, hắn đương nhiên không hi vọng nhất là thấy người yêu của hắn bị trúng cạm bẫy của ai đó.
Vì vậy do đó, Phong Thanh Dương không thể nói.
Phốc một tiếng. Cùng lúc đó, thân hình của Diệp Mộng A cũng bắn lên, Hắc Sắc Long Nha Kiếm rút ra khỏi vỏ, kiếm chém thẳng xuống!
Giữa hai người bỗng xuất hiện hai vệt ánh sáng tối, tạo thành hình vòng cung chói mắt.
Đây tuyệt đối không phải thần thông hay thuật pháp gì.
Thuần túy dựa vào một chữ nhanh!
Phong Thanh Dương sắc mặt như thường, không hề có ý tránh né, chỉ là nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay, thôi động trận pháp.
Một làn sóng lan ra.
Ngay sau đó, thân thể của Diệp Mộng A căng cứng, cảm giác có kiếm ý vờn quanh chính mình lại càng lúc càng nặng hơn, giống hệt như một tòa Kiếm Vực vậy.
Vô số kiếm ý vô hình tấn công mình, Diệp Mộng A chỉ có thể miễn cưỡng xoay người lại, khó chịu chém ra mấy vòng kiếm xé toạc những luồng kiếm ý kia.
“Không có gì, rõ ràng ta vừa mới thấy...”. Môi cong nàng vểnh lên, có chút không thể tin được.
Một kiếm với thế như chẻ tre ban đầu đã thất bại thì không nói, đáng nói chính là, vừa rồi nàng lại cảm giác giống như gặp phải ma quỷ vô hình, đòn đánh quỷ dị của đối phương.
Phong Thanh Dương mỉm cười: “Khá lắm, sư tử vồ thỏ mà cũng dùng toàn lực. Tuy đúng là ta không tiết lộ bất cứ cái gì với ngươi, nhưng tội cũng không đáng chết mà”.
Diệp Mộng A cười gằn một cái, cố ý ép giọng trầm hơn, bình tĩnh lại và nói: “Nếu ta thực sự muốn giết ngươi, ngươi đã sớm chết ở hoang mạc thâm cốc, cũng không đợi thả ngươi về tòa tiểu trấn này”.
Nữ tử dáng vóc đẹp vận vị đẫy đà vối đôi chân ngọc dài miên man lại sải bước: “Ta không muốn làm khó dễ ngươi, ta chỉ muốn biết về nam nhân của ta. Đương nhiên, ngươi có thể không nói...không nói thử xem.”
Diệp Mộng A dứt lời, khí tức vọt thẳng tới.
Mặt đất nơi nàng giẫm chân xuống lập tức hóa thành màu đen kịt.
Phong Thanh Dương một tay chắp sau lưng, một tay khép lại thành nắm đặt ở trước bụng, cười nói: “Võ đạo binh gia, duy khoái bất phá. Tiếc rằng hôm nay ngươi đến quá sớm, ta tuy thân trọng thương nặng, nhưng tuổi thọ linh hồn vẫn còn, chỉ cần chưa đến lúc đó, đặt ở trong đại trận, dù là mười tên trong bảng mã Thập Điện Diêm Vương liên thủ phá trận cũng chỉ như châu chấu đá xe. Xá gì đến ngươi?”
Diệp Mộng A chém kiếm thẳng tắp, nàng không có ý định triệt hạ Phong Thanh Dương, cho nên đường kiếm chủ yếu nhắm vào vị trí không trọng yếu, hơn nữa, nàng không vận dụng duy tâm lực lượng, toàn bộ chỉ là so chiêu thức kiếm pháp, thậm chí càng là dùng bằng sống kiếm để đánh.
Phong Thanh Dương ở trong tòa Kiếm Trận của mình cùng ở bên ngoài liền khác biệt quá nhiều. Ở nơi này, hắn có nhất niệm kiếm ý, trên bàn tay lấy ra năm chiếc lá hòe, tung lá thành lợi kiếm, mỗi một đường lá hòe văng ra, chạm vào Hắc Sắc Long Nha Kiếm của Diệp Mộng A liền nghe âm thanh keng một cái, lập tức phản chấn lại.
Nàng uyển chuyển múa kiếm, kiếm vạn túc sinh hoa, hoa kiếm đếm không hết trảm nát toàn bộ số lá hòe, đồng thời kiếm khí dạt dào đem cả thành phòng trường học này cho đổ nát.
Ngay sau đó, Diệp Mộng A bộ pháp mê ảnh, lại đột nhiên xuất hiện ở bên trái, cách Phong Thanh Dương chỉ còn hơn mười bước, hai luồng kiếm ảnh bên tay phải là hư chiêu, nàng thì nhắm thẳng kiếm vào cổ hắn cho kê kết thúc trận chiến.
Phong Thanh Dương ho khan một tiếng, sặc ra máu nội thương, nhưng vẫn kịp chụp lấy một cái lá hòe, dùng lá hòe của đại trận ban cho lực lượng kiếm hồn, nhỏ như lòng bàn tay lá hòe được Phong Thanh Dương búng ra, vừa vặn bắn trúng mũi kiếm Diệp Mộng A, khiến tay nàng bật lên trời, kiếm cũng tùy ý bị văng đi.
Nhưng Diệp Mộng A có Kiếm Tuệ, ban Tuệ Nhãn cho kiếm. Hắc Sắc Long Nha Kiếm vừa bị Phong Thanh Dương đánh bay khỏi tay nàng, ngay tức khắc lại từ phương xa bay tới, hậu kình định chém Phong Thanh Dương.
Ngay lúc này, Phong Thanh Dương trình độ kiếm cảnh cùng Diệp Mộng A lập tức phân định, hắn một tay dùng lá hòe ngăn cản Diệp Mộng A rút thanh kiếm thứ hai ra khỏi vỏ, một tay uyển chuyển động tác cực nhanh chụp lấy mũi kiếm Hắc Sắc Long Nha Kiếm đang lao về phía mình, kiếm cắt da thịt, máu lòng bàn tay Phong Thanh Dương tuôn ra xối xã, nhưng hắn không cảm thấy đau đớn gì.
Chỉ là nương theo thế kiếm, làm chủ kiếm quyền, chớp mắt một cái kề Hắc Sắc Long Nha Kiếm vào yết hầu Diệp Mộng A.
Phong Thanh Dương lắc đầu, cười nói: “Nơi này cũng giống như tiểu thiên thế giới mà Phật gia hay nói, ở đây, ta chính là...”
“Ồ?”
Hắn bỗng kinh ngạc bật thốt, dừng lời đang nói lại.
Kiếm Tâm!
Diệp Mộng A không mở mắt, một vệt sáng lạnh lướt ngang qua bên hông Phong Thanh Dương, cố gắng chém đứt.
Phong Thanh Dương đang kẹp nhẹ Hắc Sắc Long Nha Kiếm, quát khẽ: “Lùi!”
Keng! Ầm!
Kiếm trảm trong thế giới tinh thần, Phong Thanh Dương tạo nghệ cao siêu, theo đáng lý là có thể tại trong thế giới tinh thần nặn ra kiếm khí cản lại, nhưng không được, bây giờ không thể. Thế giới tinh thần của Phong Thanh Dương đang bận duy trì Kiếm Đạo Trường Hà. Cho nên hắn không có khả năng chống lại một kiếm này.
Mặt đất kêu ầm ầm, bụi tung mịt mù. Một lát sau, thân ảnh của Diệp Mộng A xuất hiện, hai chân trước sau dừng lại. Dưới chân xuất hiện một khe hở kéo dài tới trước mặt Phong Thanh Dương, hệt như bị kéo lê ra.
Hai tay của nàng đều nhuốm máu, run rẩy lẩy bảy. Phong Thanh Dương vừa rồi lại bỏ ra thêm đại giới, hắn dùng chính mình tuổi thọ đến, gánh vác càng nhiều kiếm ý ngưng tụ lại để đỡ hất tung Diệp Mộng A ra ngoài.
Nhìn thấy Phong Thanh Dương ho khan ra mấy ngụm máu, máu từ mắt đều chảy xuống, Diệp Mộng A rốt cục hít sâu một hơi, từ bỏ chiến đấu.
“Xem ra, là ta trách lầm ngươi”. Nàng xòe bàn tay, hút vào thu lại Hắc Sắc Long Nha Kiếm bị cắm ở trên mặt đất về trong vỏ kiếm.
Một khắc vừa rồi Kiếm Tâm va chạm, Diệp Mộng A đã cảm giác được khí tức của một cái càng so với Kiếm Trận ở tòa trấn Thanh An này hùng vĩ và thâm bất khả trắc.
Nó cuồn cuộn chảy xiết nằm trong thanh Ỷ Thiên Kiếm trên bàn.
Không có cái gì phải cân nhắc, Diệp Mộng A khẳng định Mạc Phàm đang ở trong đó.
“Phi lễ chỗ nói, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe. Cô nương, nếu ngươi đã biết được sự thật, ta hi vọng ngươi hiểu khổ tâm của ta, đừng tiếp tục truy cứu hay nhúng sâu vào hồ tràm này nữa. Hãy để ta đến kết thúc nó”. Phong Thanh Dương ho khan khụ khụ, cả người giống như là già thêm ngàn tuổi, trán đã xuất hiện nếp nhăn, tóc sau bắt đầu lộ ra sợi bạc.
Hắn ngã khụy ngồi xuống ghế.
Diệp Mộng A chạy đến đỡ hắn một tay.
“Ta có thể khôi phục được tinh thần lực cho ngươi một chút, để ta giúp ngươi”. Nàng biết này là do mình gây ra, nên đồng dạng không tiếc bạch ma pháp ma năng cùng một chút đồ vật quý báu bên người để trợ Phong Thanh Dương một chút.
Đương nhiên, chỉ là một chút thôi.
Hôm nay Diệp Mộng A cũng là mở rộng tầm mắt, nàng đã biết, cái gì gọi là Kiếm Quân Phong Thanh Dương trong thiên hạ.
Không phải vấn đề ở tu vi, đây là do mình tài không bằng người chứ chẳng phải tu vi chưa tới.
Diệp Mộng A có sử thi lực lượng, mà Phong Thanh Dương bây giờ tu vi thậm chí Quân cảnh còn không tới. Nói không chừng trong một trận sinh tử chiến, hắn có thể lấy chuẩn Quân trình độ tu vi để ẩn núp tích lũy kiếm ý, dồn vào một đòn miểu sát nàng. Không, nếu là đứng ở trong tòa đại trận Kiếm Vực này, liền Đại Đế đều có thể cân bằng được...
Kiếm cảnh, kiếm ý, kiếm thế, kiếm thức, kiếm lĩnh, kiếm trận, phàm là kiếm lĩnh hội, nàng một chút xíu đều so không được với người ta. Đây mới đúng gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ra khỏi miệng giếng, mới biết mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Nàng có chút lung lay tinh thần.
Đến bản thân nàng cũng không ý thức được ánh sáng xung quanh người mình đã xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo.
Phong Thanh Dương ngồi một bên uể oải đến kém chút đếm sao trời, nhưng hắn cũng là người trọng đạo lý, bèn uyển chuyển khuyên nhủ: “Tốt nhất là tạm thời ngươi đừng nên so sánh với ta, làm vậy sẽ dễ ảnh hưởng đến tâm cảnh kiếm đạo của ngươi. Lên đỉnh kiếm đạo cần phải làm từng bước”
Nói thô tục một câu, đó gọi là ‘hiện tại không cùng đẳng cấp’.
Bộ dạng của hắn lúc này rất hài hước, một tay sờ mó lên bàn, cố ý vịn lấy thanh Ỷ Thiên Kiếm của mình, giống như là sợ bị Diệp Mộng A thừa nước đục thả câu ăn cướp vậy.
Hắn bỗng mỉm cười, học theo giọng điệu nói chuyện của nữ tử: “Nghe hay không là quyền của ngươi, nói hay không là chuyện của ta.”
Phong Thanh Dương thấy thế thì gật đầu mỉm cười, không phải một cô nương ngang ngược kiêu ngạo, thế thì tốt rồi. Hắn nói: “Thật ra không giấu gì ngươi, tòa đại trận ở tòa thành này không thuộc về ta, chỉ có thứ trong đây mới là thứ ta lĩnh hội tâm đắc nhất”.
Vừa nói, Phong Thanh Dương vừa chỉ vào Ỷ Thiên Kiếm của mình, trường kiếm đang rung ngâm trong tay.
Hắn nói tiếp: “Ta chưa lĩnh hội ra Kiếm Vực. Tòa đại trận ở tiểu trấn này mặc dù là Kiếm Vực, và kết nối với linh hồn của ta, nhưng nó cơ bản không phải ta sáng tạo. Người sáng tạo ra nó là đại sư huynh của ta, Sở Giang”
Phượng non ngâm vang hơn phượng già.
Phong Thanh Dương lấy làm tiếc hận: “Phẩm chất, thiên phú, tâm tư và cả căn cốt của ngươi đều rất tốt, nhưng vẫn thiếu nhiều lắm mới đến mức hoàn mỹ, ta hiện tại thương thế thành ra cái dạng này, càng bận tâm đi quản sinh mệnh trong cây kiếm này của ta, không thể trực tiếp biểu diễn chỉ giáo cho ngươi”.
“Hơn nữa...”
Diệp Mộng A chỉ là yên lặng một bên nghe Phong Thanh Dương nói.
“Thôi được rồi, Sở Giang sư huynh không phù hợp truyền đạo, hắn thật ra mà nói, cũng chưa chắc đã là kiếm tu, nên gọi là một cái Nho tu, Phật tu, Đạo tu thì đúng hơn...chẳng qua, hắn yêu thích nhất là cầm kiếm nên người đời mới hiểu lầm hắn là kiếm tu”
“Từ nay về sau, nếu ngươi muốn, hãy ở đây đi, nhưng cải trang một chút, tránh né ta mười bước, phi lễ chớ động. Ngươi thấy ta làm gì, chính là bắt chước làm cái đó. Về lâu về dài, sẽ đối với ngươi tâm cảnh có trợ giúp lớn”.
Diệp Mộng A như cũ không nói gì, chỉ là cặp mắt kia dán nhìn chằm chằm vào thanh Ỷ Thiên Kiếm trước mặt.
“Này này, ngươi không có được cưỡm bảo kiếm của ta nhân lúc ta ngủ đâu đấy. Cũng đừng để lão bà ta ghen”.