Ngô Hiền đã khóc đã khụy chân xuống, khóc nghiêng ngả, thân thể đều run cầm cập co quắp lại.
Các nàng từ đầu tràng diện đến giờ, vốn là đã quan sát hết thảy, vốn là đứng ngoài xem kĩ một màn này, chưa từng bỏ sót qua một khung hình nào.
Ngô Hiền trước đây cứ việc vẫn là yêu Phong Thanh Dương đến nhường nào, nhưng nghe đến Phong Thanh Dương kể về một cái cố sự nhân sinh càng so với nàng tưởng tượng dài dòng mà khoa trương, tâm tình Ngô Hiền càng không cách nào có thể chịu đựng được.
Chung quy là quá tán nhẫn...
Vì cái gì? Vì cái gì hết lần này đến lần khác, bao nhiêu kiếp trôi qua, Phong Thanh Dương một câu đều chưa từng kể cho nàng? Vì cái gì chỉ có hắn phải âm thầm chịu đựng?
Nàng là nhớ rõ, Phong Thanh Dương hoàn toàn không như Mạc Phàm nói như thế, Phong Thanh Dương không ép buộc nàng cái gì cả. Hắn không chủ động xuất hiện quấn lấy nàng, hắn chỉ là đứng đó, giống như một người bình thường nhìn xem nàng, để nàng tự mình lựa chọn con đường của mình.
May mắn là một kiếp này nàng đã không chọn sai người. Nhưng vạn nhất những kiếp khác kia, Phong Thanh Dương chỉ cô đơn lặng ngắm nàng từ xa thì sao? Nếu thật là như vậy... quá tàn nhẫn!!!
Dạng này tự tra tấn cùng khổ hạnh cắn rứt lương tâm, để cho Ngô Hiền thậm chí không biết nên làm gì vào thời khắc này.
Bầu trời Thánh Dương đáp xuống, nguy nga như kiếm huy đâm thẳng mà xuống.
So với Thánh Dương còn muốn càng to lớn hơn, oanh một tiếng, thật giống như đè chết lạc đà, con kiến cuối cùng, một cây rơm rạ cuối cùng trong nhân gian, lúc đầu tương hỗ chống lại, dù ai cũng không có cách nào, không biết làm sao có thể chống lại, có thể tại thời khắc này thái bình thịnh thế là làm sao phát sinh nghiêng lệch? Ai có thể cứu nổi Phong Thanh Dương một kiếm này.
Lạc Nhạn lắc đầu, vừa lắc đầu vừa kinh hãi.
Ngô Việt Hùng ôm chằm con gái mình, thẩn thờ ngây dại.
Còn thiếu chủ Lê Nam Phước thì run rẩy, khó khăn nói: “Phong Thanh Dương chung quy là gánh không được một kiếm này, cả người bị to lớn Thánh Dương, Thanh Lân, Kim Ô kiếm từ không trung bên trên đập trúng, mười Phong Thanh Dương cũng gánh không được. Một kiếm này, chính là sát vách Đế Hoàng, Hàn Hải Thẩm Tước lực lượng là trên cả tưởng tượng của tất cả chúng ta”.
Có ai thắc mắc tại sao bọn hắn lại biết mà đến đây quan chiến không?
Mạc Phàm nói?
Kế hoạch phản kế ?
Không, tất cả đều không.
Sự thật chính là, Phong Thanh Dương mật thư nói.
Phong Thanh Dương giống như là an bài tất cả.
Hắn không có giấu giếm một chút gì, một ngày này, hắn là từ đầu chuẩn bị, để cho Ngô Hiền nhìn thấy đại kết cục này của hắn.
Oanh ! ! !
Kiếm Thần giáng lâm đến Phong Thanh Dương trước mặt lúc sau đã trở thành đường kính mấy chục vạn mét to lớn, tại thời khắc này, thật giống như mặt trời vẫn lạc, mà lại Phong Thanh Dương còn có thể loáng thoáng nhìn thấy, tại nơi này mặt trời, có một đầu hỏa điểu, dường như trong truyền thuyết Kim Ô, truyền thuyết Xích Nhật, tại nơi này Thánh Dương phía dưới, thiên địa tựa hồ cũng trở nên nhỏ bé, cả tòa Hàm Dương giống như bụi bặm đồng dạng không đủ thành đạo.
Không thể phủ nhận, Tà Thần thời đại này, có ma pháp, tiềm năng kinh người đến cực hạn, xa xa so với thời đại của hắn càng mãnh liệt và khủng bố theo cấp số nhân.
“Sau cùng một kiếm”.
Phong Thanh Dương bàn tay chạm vào chuôi Ỷ Thiên kiếm, năm ngón tay khép lại, trường kiếm ra khỏi vỏ. Tại hắn trường kiếm ra khỏi vỏ thời khắc, hắn toàn thân khí thế biến đổi, cái trán kim sắc kiếm ý lấp lóe quang mang.
Một cỗ thiên địa huyền diệu hương vị lan tràn ra, chói tai kiếm minh vang tận mây xanh. Dù là có rất nhiều pháp trận ngăn cách, nhưng như cũ truyền đến đông đảo mâm tròn phía trên.
Thiên địa, kim ô, thánh dương, xích nhật, hóa thành mênh mông lò luyện, diễm hỏa phần thiên, quang phong phần lưỡi kiếm, mà mũi kiếm chi huy trở thành thế gian này duy nhất thiên mang!
Trong trận chiến chiêm nghiệm ngộ đạo, lĩnh hội kiếm ý.
Mạc Phàm là bổ từ trên trời xuống, Phong Thanh Dương là tạt ngang, một thanh ra khỏi vỏ chi kiếm, trên thân Ỷ Thiên kiếm do đường chân trời vạch phá ra, nhìn thấy mà giật mình vô hình kiếm mang, rung động đến cực điểm, hết lần này tới lần khác dạng này mỹ lệ cảnh tượng vẻn vẹn bởi vì có người rút kiếm quá nghệ.
Trong mắt của thế nhân, ban ngày cùng đêm tối nhanh chóng giao thế lấy, cũng không phải bất chợt tối, hoặc là trời bỗng nhiên phát sáng lên, mà là Phong Thanh Dương kiếm diễm đã lấn át Thiên Huy, mượn bầu trời thế kiếm của Mạc Phàm để Thái Cực nhu cương, dùng kiếm đánh kiếm, dùng lực đánh lực.
Ầm ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~~!
Cực hạn sát vách Đế Hoàng bùng nổ bạo phát, coi như là Kinh Thế tới nơi này ở giữa cũng như cũ có một loại vừa thốn vừa hoang mang choáng váng cảm giác, nếu không muốn nói là chắc chắn phải nhận đả thương lên người.
Kiếm khí, kiếm ý, kiếm thế, kiếm giao, kiếm huy bay nhảy đầy trời, vô số lôi điện tại oanh minh, cuồng phong quét sạch hết thảy.
Trời đất sụp đổ, diễm mang thiêu cháy, thương linh bên trong gào thét đến điên cuồng, nghiễm nhiên là một bộ diệt thế chi cảnh.
Lúc này, Kỳ Thạch Bàn Cờ của Mục Bạch cũng đã vỡ nát bởi ảnh hưởng của kiếm quét.
Kết quả không có cái gì bất ngờ, mặc dù Ám Tỳ Bà Đinh Vũ Miên chưa hoàn toàn thua, nhưng nàng đạo tâm đã sụp đổ, nàng không còn một chút động lực gì để tiếp tục đấu với Mục Bạch. Trong khi đó, đám người Lệnh Hồ Xung ---- xong. Toàn bộ tại bàn cờ bên trong bị thí làm pháo hôi.
Ở phía ngoài, đông đảo tông môn đại biểu đến bảo vệ Xoài Lắc Thôn theo dõi quan chiến, cơ hồ thời khắc này liền theo bản năng đứng lên, một cỗ cảm giác nguy cơ phun lên bọn hắn trong lòng ở giữa.
Không đợi bọn hắn làm ra phản ứng gì.
Bọn hắn liền nhìn thấy, nguyên bản sáng tỏ bầu trời không biết lúc nào đã tối sầm lại, từng đầu to lớn thiên chi ngấn vỡ ra, toàn bộ bầu trời đổ sụp mà rơi.
Ở thế giới hủy diệt trước mặt. Trong lòng mọi người đều hiện lên một cỗ cảm giác bất lực, nhỏ bé cảm giác.
Người không thể lay trời! Rốt cục là kẻ si ngốc nào nói ra câu này đâu?
Thế giới bị hủy diệt, bọn hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn xem mình bị hủy diệt, cái gì cũng không thể làm.
Mà lại, đã bọn hắn cái gì cũng không thể làm, vì cái gì còn muốn đau khổ tu luyện, sớm chờ chết không phải tốt?
Chúng nhân nói tâm dao động. Giờ khắc này, mọi người ở đây, phàm là có chút cảnh giới, đạo tâm đều có dấu hiệu hỏng mất.
Hoa Đà Thánh Nhân - Họa Tiên, Văn Thánh, Kỳ Bàn.
Quỷ Cốc Tử Kiếm Quân - Một thanh Ỷ Thiên bình định giang sơn.
Hàn Hải Thẩm Tước - Mẹ nó, con ông trời.
Vòng xoay thế giới này tại đang bắt đầu luân chuyển, thế hệ này không phải đang quá khủng bố rồi sao?
Một đòn này va chạm ở giữa, khốn trụ đám người quần hùng quan chiến. Đám người mồ hôi lạnh lâm ly, từng cái toàn thân bủn rủn ngồi trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm hô hấp khẩu khí, đồng thời hoảng sợ muôn dạng nhìn đứng ở trong sân đấu phong khinh vân đạm Phong Thanh Dương và Mạc Phàm.
Tại toà kia lớn nhất núi non bên trên.
Ngô Việt Hùng, Lạc Nhạn cũng là như thế.
Bọn hắn là cường giả sử thi cấp, nhưng giờ khắc này, không cảm giác chính mình còn xứng đáng với hai chữ ‘cường giả’.
Bọn hắn nhìn về phía chiến trường thời điểm, ánh mắt có chút sợ sợ.
Là ai?
Là ai thắng??
..............
Hàm Dương đông sang, hôm nay trời đổ lệ.
La Vọng thu nhỏ, năm ấy ánh chiều tà.
~~~~~~~~~~ “Trận này ngươi thắng, lần sau hậu thế của ta gặp lại đến ngươi, tối thiểu muốn theo ngươi vượt qua một chiêu cuối cùng, ngươi nhớ cho kĩ, đừng chết, ngươi phải sống đến lúc đó”.
~~~~~~~~~~ “Lại tay không đánh với người cầm kiếm, lần sau ta cũng sẽ thắng!”
~~~~~~~~~~“À, vậy thì lần sau hậu bối của ta... khà khà, ta nên cầu nguyện cho nó có một cây kiếm tốt”.
~~~~~~~~~~“Nếu như có cơ hội được quay lại, ngươi có chọn làm Tà Thần không!?”
~~~~~~~~~~“...”
~~~~~~~~~~“Sẽ không!” Tà Thần lảng tránh ánh mắt trực tiếp của huynh đệ mình, nhìn ra xa xa thăng trầm giống như một lão giả hồi hương.
~~~~~~~~~~“Vì sao?” Diêm La Kiếm Đế đồng dạng chăm chú nhìn.
~~~~~~~~~~“Khả năng muốn cạnh tranh với Đạm Đài Vân Du đi, có thể nói là vì ta yêu ngươi chăng?" Tà Thần đột nhiên cười khắc khắc bẻ lái.
~~~~~~~~~~~Diêm La Kiếm Đế đồng dạng bật cười, nụ cười của hắn, vừa sượng, vừa khổ tâm.
~~~~~~~~~~Chỉ gặp Tà Thần cúi đầu thấp xuống, tự đáy lòng nói: “Vì nếu ta lựa chọn làm Tà Thần, hậu thế sẽ không thể, có đúng không?”
~~~~~~~~~~Diêm La Kiếm Đế sửng sốt một lát, nhưng vẫn không nhịn được nói ra: “Lỡ chẳng may hắn giống ngươi như vậy điên cuồng ngỗ nghịch thì sao đây?”
~~~~~~~~~~Tà Thần không do dự mà chân thành nói: “Ngươi quên, kiếm của ngươi tên là Ỷ Thiên, Ỷ Thiên Bất Xuất, có ỷ hoàng thiên ý trên đầu, chỉ cần Tà Thần ngỗ nghịch nhân tính, bao đời cũng sẽ không thoát khỏi một kiếm định mệnh này".
~~~~~~~~~~“......” Diêm La Kiếm Đế lặng người ở đó, thật lâu sau, mới có dũng khí đâm một kiếm vào trái tim mệt mỏi của Tà Thần.
~~~~~~~~~~“Nhắc mới nhớ, ta và ngươi nhỏ máu kết nghĩa huynh đệ, thấm thoắt đã xấp xỉ gần một vạn năm”.
~~~~~~~~~~“Tạm biệt, bạn của ta”.
Ầm ~~~!!!
...............
Cái này Tịch Diệt song kiếm va chạm, may mắn nơi đây là Siêu Duy Vị Diện, nếu là ở thế giới ma pháp, thế giới ma pháp căn bản ngăn cản không nổi, Không Gian đều sẽ bị chém ra, Thời Không sẽ sụp đổ, trục Trái Đất sẽ bị hỗn loạn từ trường mà gãy vỡ, thẳng đến để tinh cầu lụi tàn trong vài năm sau đó.
La Vọng năm ấy đến Hàm Dương hôm nay, thoáng một cái đã hơn 100 vạn năm trôi qua.
Mà bây giờ, kết quả lần đại chiến này cũng đã ngã ngũ.
Sẽ không còn có thêm một lần nào nữa...
Hiu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Quạ quạ quạ ~~~
Ách ách ách ~~~
Quạ đầy trời bay đi.
Giống như vừa được thưởng thực một màn kinh diễm kinh sầu, đặc sắc không gì sánh được.
Cách đó ba cái ngã tư đường tòa thành, từng đàn từng đàn quạ đáp xuống trong tay Cổ Thần Asmodeus.
Vị Cổ Thần này cười nhoẻn một cái, gương mặt lại bỗng chốc hóa thành hiền lành tín đồ sùng đạo.
“Chúc huynh, thế nào, cảm giác nhìn xem sư đệ yêu quý của mình ẩn giấu càng so với mình kinh khủng, ngươi có thấy hổ thẹn không?” Tả Hữu Sứ Huỳnh Nguyên mở miệng nói.
“...” Chúc Di Sơn vẫn giữ khư khư im lặng, không có trả lời lại.
......................
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"