Phong Thanh Dương dư quang khóe mắt thoáng nhìn nha hoàn cách vách đang muốn xếp tách trà lên kệ, hắn ngắm nhìn nàng một hồi lâu, mộc mạc mà bình ổn như một thói quen ngày qua ngày, liền trong lòng cũng không còn hứng trí trò chuyện kéo dài nữa, chỉ là cố ý nhắc nhở vị nam tử sư huynh trước mắt một lần:
“Cổ Nguyệt lão sư sắp xếp ngươi đến đây phụ ta một tay thì ta vẫn luôn rất là yên tâm. Nhưng chuyện của Quỷ Cốc Tông, ta cho ngươi một lời khuyên, ngươi nên chấm dứt ở đây, đừng cho rằng mình thông minh mà lộ liễu đụng tới bọn hắn. Chúng ta phải kiên nhẫn giải quyết tuần tự trước, chớ vội vàng sớm đi chọc hai gã Chúc Di Sơn và Sở Giang, bằng không chúng ta sẽ gặp càng nhiều phiền phức đấy”.
Nam tử thích kéo lưới như Huỳnh Nguyên nghe một câu này xong, biểu hiện có một chút kinh ngạc, bàn tay sờ sờ day day cái trán.
Hắn cũng nhìn thoáng qua theo hướng mắt của Phong Thanh Dương, nhìn vào bên ngoài vách màn mỏng, nhìn thấy vị nha hoàn trong quán đang xếp khay nước, dừng lại một lúc rồi từ tốn hỏi:
“Ngươi nhắc ta mới tò mò, từ lúc đến thế giới này cho đến bây giờ, ta chưa từng thấy Quỷ Cốc Tử Sở Giang xuống núi, Chúc Di Sơn thì thỉnh thoảng còn long nhong trước mặt ta, nhưng người kia tuyệt đối vẫn không từng xuất hiện. Có thể để cho sư đệ của ta đề cao hắn như vậy, nghĩa là bối cảnh và thần vận rất lớn sao?”.
“Ba chữ ‘đại sư huynh’ không phải nói chơi. Hắn không có bối cảnh gì, chỉ là so với có bối cảnh phiền toái hơn, cứ như vậy đi, chấm dứt ở đây, phàm là không có cần thiết đều đừng đi tính toán, cái này chuyện của tiểu tử Mạc Phàm kia còn cần chúng ta, không phải sao?” Phong Thanh Dương vi nở nụ cười khổ nói.
Bồi hồi nhớ lại, cái ngày đầu tiên mà Phong Thanh Dương lọt vào mắt xanh và được nhận làm thiên hạ Quỷ Cốc Tử làm thứ ba đệ tử, hắn mãi cho đến bây giờ vẫn có một lòng kinh sợ đối với đại sư huynh của mình.
Thánh tông kiếm ý, khí tông kiếm pháp, thiên địa huyền hoàng, Quỷ Cốc cửu thức địa giai kiếm phổ, đừng nói là nhân loại sở dụng thông thường, coi như là Thập Điện Diêm Vương tối cường Diêm La Kiếm Đế, Phong Thanh Dương cũng khó lòng mà học tập cảm ngộ nổi. Nhưng hắn từng nhìn thấy đại sư huynh Sở Giang giảng cứu học tập, cái tên này trong ấn tượng của Phong Thanh Dương, thậm chí còn không phải dùng kiếm nhưng vẫn như cũ dễ dàng lĩnh hội toàn bộ học thuyết đại tông.
Thời điểm đó, coi như không ẩn giấu thực lực, toàn thịnh Phong Thanh Dương cũng chưa chắc đỡ được một đòn của Sở Giang, càng không cần phải nói đến thời điểm bây giờ.
Một bên khác, quan sát ánh mắt đầy ắp cố sự, khá là bất tiện khó diễn tả bằng lời của Phong Thanh Dương, nam tử Huỳnh Nguyên qua loa ừm đại một tiếng, hưởng ứng bằng nụ cười ẩn ý.
Nụ cười của hắn khiến người đối diện có một cảm giác giống như là tắm mình trong gió thu, không lạnh lẽo, không nóng nực, nhưng luôn luôn khó lường, thủy sinh phong biến.
Bất quá có một điều chắc chắn là, Huỳnh Nguyên cũng không cho rằng mình đến thế giới này để phá hoại, hắn tự nhiên không có điên mà đi gây sự trêu chọc trật tự vốn có của tất cả mọi người.
Lão sư giảng đạo, ‘không cần thiết thì ghi nhớ chứ không làm’. Đánh cờ đúng người, câu cá đúng con, miễn cho ăn nhầm ngộ độc thì rất xấu mặt.
Lúc này, Phong Thanh Dương chậm rãi đứng lên, tay cầm lấy thanh kiếm gỗ làm bình phong, kéo nón lá thấp xuống che mặt, trên khuôn mặt bị giấu rõ ràng mang một cái đoán không ra ý định hắn muốn làm.
“Tiền trà thì tính làm sao đây”. Huỳnh Nguyên chóng một tay lên cằm, tay còn gõ ngón tanh tách vào ấm trà, khuôn mặt thì buồn chán nói.
“Ngươi trả, ta bây giờ không có danh phận, ngươi cảm thấy Nhật Minh Giáo Tả Hữu Sứ đi uống trà với vô danh tiểu tốt liền để vô danh tiểu tốt trả”. Phong Thanh Dương lạnh lùng nói.
“A, vậy là sư đệ muốn ta rủ lòng thương”. Huỳnh Nguyên tâm tính biểu hiện ngược lại có chút buồn cười, tiếp tục mở miệng đối chất.
Phong Thanh Dương muốn nói lại thôi, chỉ nhếch môi hừ một tiếng, cũng lười dây dưa với tên này.
Hắn sau đó tay nâng lên kéo màn che và vách cửa ra, dự định rời khỏi phòng trả.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phong Thanh Dương ngẫm nghĩ khựng lại một chút, cảm giác thận trọng mà xoay đầu nhắc nhở Huỳnh Nguyên thêm một lần:
“Nhớ kĩ lời ta, đừng dây vào Quỷ Cốc Tông. Trước tiên vẫn là tiểu tử kia và đám ôn nhọt Hàn Hải Điện, triều đình Thanh Vũ, à, phải rồi, còn có cả một kẻ mà ta cho rằng cũng cực kỳ nguy hiểm luôn khiến ta cảm thấy bất an, nàng gọi là Minh Nguyệt Thần Cơ, mới chỉ nổi danh trong vòng 100 năm nay, nhưng hành tung cũng rất thần kỳ. Ta hoài nghi nàng cũng là đến từ vị diện khác, trước mắt cũng đừng nên nóng lòng động vào nàng nếu không cần thiết, thế giới này cũng không hề tầm thường như ngươi tưởng”.
“Biết rồi, biết rồi, tuần tự xử lý chứ gì, ta nhớ rồi. Sư đệ, ngươi nói lắm còn hơn cả mẹ ta lúc xưa, nghe thật ngấy đến phát khổ”. Huỳnh Nguyên phủi tay bịt tai, không thèm nghe nữa.
Mãi cho đến khi Phong Thanh Dương rời đi khỏi tiểu viện quán, Huỳnh Nguyên mới tận lực hít một hơi sâu, thở dài, lèm bèm: “Minh Nguyệt Thần Cơ, Quỷ Cốc đại đệ tử một đời Sở Giang, hoàng đế Hạ Băng, Hàn Hải Chúa Công Lê Minh...con mẹ nó, Thần Mẫu a, ngươi xếp cờ giống như kẻ chưa từng chơi cờ vậy, điên điên loạn loạn, vô pháp vô thiên. Làm sao không trực tiếp chiếu thẳng mặt cho ta biết, Đại Thần Bàn Cổ rốt cuộc là kẻ nào? Tức chết ta mà”.
Nghĩ nhiều quá thôi thì không nghĩ nữa, Huỳnh Nguyên nâng tay uống hết tách trà, sau đó đặt xuống một quan 9 kim tệ lên bàn, thong thả rời đi.
..............
Hải Châu – Tổng cục Hàn Hải Điện.
“Phong Thanh Dương biến mất, Quỷ Cốc Tử tạ thế, thiên hạ đại loạn, thế gian phân tranh càng thêm xáo trộn. Nam Châu khó tiến, Đông Thổ bất trị, Tây Giới càng nguy hiểm khôn lường, Bắc Phương cùng Hải Châu đã yên binh lặng tướng hơn chục vạn năm, sớm hay muộn cũng trong một lần sóng cao này bắt buộc phải động thủ. Lê Nam Phước, ta muốn nghe ý kiến của con”.
Lê Chúa Công đứng ở tiên đình cao nhất quan môn, cả người quang hoàng lòe loẹt, phảng phất giống như Thánh Nhân vậy, ánh mắt phóng ra ngoài ban công thuận gió, sâu ngắm vào vô tận bát ngát lam hải, hắn đang dùng ngữ khí rất nghiêm tục nói chuyện với con trai mình.
Lê Nam Phước đứng sau lưng Lê Minh, lặng lẽ cẩn trọng suy tư trong giây lát.
Một lúc sau mới hành lễ cung kính trả lời: “Phụ thân, sóng từ thần châu lục địa nếu quá lớn, Hải Châu cũng sẽ không thoát khỏi một cục diện phân tranh này. Chiến tranh là giải pháp tồi, nhưng chiến tranh mới là con đường duy nhất để bình ổn. Thánh hiền động lý không động thủ. Quân tử động thủ không động miệng. Chúng ta là cả hai, nhưng cũng không phải là cả hai, chúng ta động thủ trước, lại giảng đạo lý”.
Lê Minh nghe, con mắt chưa từng có thanh tịnh, ấm lòng nhìn về phía con trai của mình: “Nói được phải làm được”.
“Nói được làm được”. Lê Nam Phước một chân quỳ xuống, kính ngữ treo ở trên đầu.
Chỉ thấy Lê Minh cười cười, hào quang trên thân dần dần thu liễm lại, tự mình đi đến nâng tay Lê Nam Phước cho chống đỡ, nói: “Bất quá, bây giờ còn không phải lúc”.
Lê Nam Phước lập tức nghe mà dao động, lung lay tinh thần hỏi: “Còn chưa phải lúc, phụ thân? Nhật Minh Giáo đã rất ...”.
Lê Minh cắt ngang: “Con đường duy nhất để sau cùng có thể chiến thắng là gì, còn nhớ không?”.
Lê Nam Phước lắc đầu xấu hổ, nghĩ mãi vẫn không nói ra được.
“Là chúng ta trước đó phải chắc chắn được mình đi đến sau cùng”. Lê Minh ý vị thâm trường, ngữ khí dạy con hết sức ôn hòa nói ra.
Ngày hôm đó, một câu này của hắn để cho Lê Nam Phước đứng lặng như tờ ở đại điện, suy nghĩ mãi cũng không có quá nhiều lý giải.