Một kiếm nguyên bản chém nát đạo tâm, nhưng sư tôn chỉ ngồi yên một chỗ, không dùng ma pháp, không dùng thủ đoạn nào đặc thù, thậm chí là khí tức chế tài xuống Đế Vương chi cảnh, nhưng vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì.
Kì thật, Diệp Mộng A không biết, đạo tâm của Triệu Mãn Duyên vốn là vỡ nát trước đó.
Hắn chết qua một lần, cơ thể bị Côn Bằng cộng sinh vực dậy cho sống tiếp, sớm mất đi khả năng lĩnh hội Duy Tâm đạo quả.
Hắn ngay từ đầu đã không có căn cốt lĩnh hội, không có đạo tâm a.
Liền tâm tư của hắn hiện tại, cũng sớm trước đó bị tin tức Diệp Mộng A thành tài mà rơi xuống vực sâu.
Một kiếm này của nàng, chặt được Đỉnh Vị Quân Vương đạo tâm tâm trí thì thế nào?
Có thể chặt được một người hồn phi phách tán, rơi xuống tuyệt vọng trầm cảm sao?
Diệp Mộng A không biết những điều này, nên nàng chỉ có thể tin tưởng sư tôn của mình thật mạnh, càng lúc càng mạnh, phất phơ để nàng có một loại chính mình vậy mà theo không kịp.
“Sư tôn, ngài thăng tiến trình độ so với ta còn muốn lớn”. Diệp Mộng A vội vàng nhún người một cái lễ.
Không thấy sư tôn trả lời, Diệp Mộng A có chút nghi hoặc đứng đó nhìn xem, thẳng đến đợi cho màn đêm hắc ám vật chất khuếch tán đi chỗ khác.
Triệu Mãn Duyên toàn bộ sắc vóc hiện ra, con mắt thấm nỗi buồn chua xót, nước mắt chảy thành hàng không có kịp lau đi.
“Sư tôn... ngài sao lại khóc? Có phải là ta vừa rồi thất lễ với ngài?" Diệp Mộng A lần nữa nhún người, cảm giác có mấy phần ăn năn hối hận.
Mặc dù chỉ là nhận sư tôn vì mục đích khác, nhưng ký huyết ước thầy trò dù sao cũng là có thật, có thiên đạo chứng giám, Diệp Mộng A tuyệt nhiên sẽ không quên.
Chẳng lẽ sư tôn đau lòng? nàng đem hắn ra thử kiếm cảnh, hắn đau lòng đến phát khóc!?
Kì thật, tình huống này cũng là nằm ngoài ý muốn của Diệp Mộng A. Trong dự tính của nàng, sư tôn sẽ coi nàng là thích khách mà đánh đáp lại, lộ ra ma pháp kĩ năng của mình, sau đó nàng cũng dùng ma pháp kĩ năng để đối chứng, bắt đầu từ từ hỏi chuyện ở thế giới ma pháp.
Nào ngờ kết cục ngoài ý muốn, sư tôn đạo tâm kinh khủng, nhận một kiếm không hề hấn gì, nhưng sau khi thấy thích khách là mình, kinh hãi đến phát khóc!?
Cái này...
Cái này tội danh khi sư diệt tổ, nàng gánh vác không nổi.
Thế là Diệp Mộng A vội vàng lùi ra mấy bước chắp tay phía trước hành lễ, một phen đem tất cả mọi chuyện xuống giải thích.
Cứ như vậy giải thích xuống tới xế chiều.
Triệu Mãn Duyên chỉ chăm chú nhìn Diệp Mộng A ậm à ậm ừ, ngoài cái đó ra, cái khác đều không có làm, không mở miệng đáp lại.
Trác Sơn trên cao, sắc thiên mang thấm đẫm nhuộm buồn, trời vẫn như cũ mây mù lượn lờ, lộ ra yên tĩnh.
Nhưng Triệu Sắc Tông bên trong, không khí lại có chút quỷ dị.
Tông chủ đại điện.
Lúc này Giang Dục cũng đã tỉnh giấc, vội vội vàng vàng chạy đến gặp Triệu Mãn Duyên nói rằng mình có tao ngộ, muốn xin sư tôn thêm một chút Hồng Trần Lạc Hồn Tán để tiếp tục dùng.
Thẳng đến hắn chạy vào trong điện, đột nhiên phát hiện không khí bên trong so với tưởng tượng ban đầu quỷ dị đến phát hoảng, Giang Dục muốn hối hận cũng đã muộn rồi.
Thành thật mà nói, Tông Chủ đại điện đang rất là ngượng ngùng, nhìn thấy khung cảnh sáu con mắt ngay tại đối diện nhìn nhau, dò thăm lẫn nhau động tĩnh.
“Sư tôn”. Giang Dục trước tiên vội cung kính hành lễ một cái, sau đó quay sang Diệp Mộng A, hắn ngu cách mấy cũng có thể nhìn tình huống đoán biết được thân phận nàng, đồng dạng cũng đi một cái lễ: “Đại... sư tỷ”.
“Ngươi là...?” Diệp Mông A hỏi.
“Ta là đồ đệ mới của sư tôn, gọi là Giang Dục”. Giang Dục nho nhã mở miệng nói.
“À, Giang sư đệ tốt”. Diệp Mộng A gật đầu, sau đó cũng không nói gì nữa.
Nàng cũng không có cái gì nhiều bất ngờ lắm, tông môn mở ra là để nhận đồ đệ, nhiều thêm một cái đệ tử, việc này đương nhiên bình thường.
Nhưng Giang Dục thì thấy không bình thường, hắn một bộ đầu óc trống rỗng, xấu hổ cùng ghen tị mãi không thôi.
Hắn nhớ lại ngày hôm qua, sư tôn năm lần bảy lượt vừa mới hỏi hắn hiểu không, hắn lần nào cũng nói không có. Nói có chẳng qua cũng là sợ bị sư tôn khinh thường.
Mà lại, hắn nghe đồn Đại sư tỷ đều là một lần nghe trực tiếp hiểu, thậm chí nghe một, hiểu mười.
Dạng này so sánh xuống tới, hắn cảm giác mình vô cùng đáng hổ thẹn, là sâu mọt của Triệu Sắc Tông, sư tôn có thể hay không cảm thấy hắn ngộ tính thấp mà trục xuất đâu...
Hơn nữa, bỏ qua thực lực đi, nhìn về mặt bằng nhan sắc.
Đại sư tỷ quá mức xinh đẹp, ví nàng như tiên liền có chút hơi đề cao cái này ‘tiên’ phẩm.
Mà sư tôn ngồi kia cũng là vậy, một bộ tựa như thánh nhân tọa đàm.
Giang Dục thấy rõ, cái trán sư tôn, cái kia kim sắc ấn ký mặc dù không biết là thứ gì, nhưng là bức cách thật cao, rất đẹp trai... ngay cả hắn là con trai đều muốn động lòng.
Hắn thậm chí có chút cảm giác mình là con bạch tuột của Triệu Sắc Tông, làm điểm trung bình nhan sắc của đại Tông bị giảm rõ rệt.
Cứ như vậy, không khí trong điện dị thường ngưng kết.
Ba người lẫn nhau trong lòng đều có suy nghĩ.
Triệu Mãn Duyên một lúc sau tại ngây người hồn phách trở về, ngơ ngác nhìn thấy vẻ mặt thanh tịnh đang đứng quan sát Diệp Mộng A, lại quay đầu nhìn qua một bên, thấy vẻ gầy gò của ông cụ non Giang Dục.
Khí chất đại đồ đệ Diệp Mộng A mờ mịt giống như thiên địa, để cho người ta không thể nhìn thấu được. Còn khí chất nhị đồ đệ Giang Dục lại có mấy phần thanh liêm hòa nhã, rất dễ phát sinh thiện cảm, cảm thấy hắn vô cùng thành thật ý tứ.
Triệu Mãn Duyên cái gì cũng không biết, thậm chí không chút nào để ý vừa rồi ai xông vào đây định hành thích mình, hắn lúc nãy tâm tư thật không nhìn thấy đất trời cái gì phát sinh cái gì thay đổi, thẳng đến hắc ám dần dần tan rã qua đi, Giang Dục chạy tới đại điện chào hỏi, Triệu Mãn Duyên mới hoàn hồn, mới nhìn thấy hai đồ đệ vậy mà xuất hiện ở trước mặt.
Một bên khác, Diệp Mộng A thấy Triệu Mãn Duyên không nói, cho rằng Triệu Mãn Duyên liệu đoán đã hiểu được ý định của mình muốn tới thử kiếm, cho nên nàng cũng chẳng tiện nói lại.
Không muốn nói gì chính là không cần nói gì, chỉ im lặng quan sát xem động tĩnh.
Bất quá, nàng đột nhiên phát hiện, Giang Dục cũng không hề bình thường, có một loại tâm tính cùng khí độ hết sức đặc thù, tựa hồ,... phỏng chừng có xác suất hắn đồng dạng không phải là người của thế giới này.
Diệp Mộng A có kiếm nhãn, con mắt nàng quan sát so với người thường càng sắc bén hơn nhiều lắm, một chút chuyện người khác nhìn không thấy, thậm chí Triệu Mãn Duyên nhìn không thấy, nhưng Diệp Mộng A là có thể.
Về phần Giang Dục, người muốn phát biểu nhiều nhất, rõ ràng chính là hắn. Hắn trong đầu có hàng tỷ câu hỏi, khổ nỗi không dám hỏi, cái miệng bế tắc ngôn ngữ chẳng thể mở ra.
Giang Dục ánh mắt liếc qua liếc lại, một hồi nhìn xem sư tôn, một hồi liếc xem sư tỷ.
Vì cái gì Giang Dục hắn... hắn cảm giác, đại sư tỷ vị này, so với hắn sư tôn còn mạnh hơn đâu?
Thậm chí là mạnh hơn rất nhiều.
Không nói khí tức, chỉ bằng vào cảm giác của một vị triệu hoán pháp sư, Giang Dục mơ hồ có loại phi thường kinh sợ Diệp Mộng A, cảm thấy sư tôn cũng không cách nào chống lại nàng.
Không thể nào, cái này nhất định là ảo giác!
Ha ha ha, nhất định là ảo giác. Sư tôn là sử thi đại năng, làm gì có chuyện thua đại sư tỷ. Nếu thua, đại sư tỷ vì cái gì còn gia nhập tông môn.
Sẽ không thực sự giống trong phim, sẽ không thực sự có người nghĩ Diệp sư tỷ cúi đầu bái sư vì muốn điều tra thân phận sư tôn đi!!
Ba người cứ như vậy mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn hồi lâu.
Cuối cùng vẫn là Triệu Mãn Duyên trước mở lời: “Tốt, đều đứng ở chỗ này làm gì? Giang nhi, ngươi đi xuống trước đi, ngươi vừa tỉnh lại, đến đây tìm ta có chuyện sao? Tông môn vẫn là thật lớn, ngươi khắp nơi dạo chơi, làm quen một chút tông môn đi”.
“Khẩn sư tôn, đệ tử muốn... đệ tử muốn thứ dược liệu kia, đệ tử cảm thấy lần trước thử nghiệm qua nó, có chút... có một chút tác dụng, còn mong sư tôn cho đệ tử cơ hội”. Giang Dục thấp giọng nói.
Vừa nói hắn vừa nhìn thần sắc đại sư tỷ bên cạnh, trong lòng thầm xấu hổ sợ đại sư tỷ chê cười rồi.
Nhưng hắn thực sự không còn cách nào khác, nếu là bởi vì cái này, dẫn đến hắn không cách nào đạt được Duy Tâm đạo quả lĩnh hội cơ hội, vậy hắn có thể hối hận đến chết.
Hắn gần đây nhớ đến một vài ký ức, hắn đến thế giới này là để chính mình mạnh lên, cũng không phải đến chơi hay chạy nạn.
Nếu lại không mạnh lên, hắn sẽ càng xấu hổ thê thảm!!
...................
Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy ? Giang Chu: Ái tình sáo lộ sâu, ai tin ai bị lừa, sớm tụ sớm tan ah, ngoan!