Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1152: Hồng Trần Lạc Hồn Tán



...............

Triệu Mãn Duyên đứng người lên, đưa lưng về phía Giang Dục, đi tới cửa đại điện.

Từng đợt thanh phong quét mà tới, rõ ràng đem hắn một thân tuyết trắng áo bào thổi đến bay phất phới, áo choàng tóc dài màu vàng theo gió kinh động mà thần thánh vô cùng.

Khí chất không hiểu thấu liền sống dậy.

“Vi sư hỏi ngươi, như thế nào là Thú Hồn đại đạo?” Triệu Mãn Duyên có chút nghiêng mặt, dư quang giả vờ liếc một chút Giang Dục, hỏi.

Định nghĩa Thú Hồn sao ? !

Giang Dục ánh mắt mê mang xuống tới, hắn từ nhỏ ở thế giới ma pháp đi theo lão sư Bàng Lai, đều thích nghiên cứu triệu hoán hệ, đối với rất nhiều pháp môn triệu hoán hệ đều có không thấp lý giải.

Sang đến Siêu Duy Vị Diện, hắn tầm đạo Thú Hồn Sư, đọc sách càng là kinh người, trong lòng càng có một điểm ngộ tính liên hệ giữa Triệu Hoán ma pháp và Thú Hồn Sư kĩ thuật.

Có thể hỏi hắn, cái gì là thú hồn sư, ngược lại lại làm cho hắn có chút mê mang, nhất thời không thể nghĩ nổi câu trả lời.

Cái gì là Thú Hồn?

Đối mặt Triệu Mãn Duyên ánh mắt, Giang Dục theo bản năng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.

Thời gian cứ vậy chầm chậm trôi qua.

Mười mấy phút trôi qua.

Giang Dục vẫn như cũ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Triệu Mãn Duyên lại là nhịn không được, trong lòng nở hoa, thừa thắng xông lên.

“Nghĩ ra chưa?”

Triệu Mãn Duyên nhịn không được thúc giục một câu.

Rõ ràng hết sức một dạng ta cũng không muốn cùng ngươi ở chỗ này lãng phí thời gian.

Giang Dục hơi ngẩng đầu, có chút không quá xác định nói: “Sư tôn, thú hồn đạo ở chỗ thức tỉnh Duy Tâm kết nối yêu ma hoặc yêu thú. Sau đó... sau đó triệu hoán thú ra để chiến đấu. Ta trả lời như vậy được không?”

“Không phải!!” Triệu Mãn Duyên nghe đều không nghe xong, mở miệng bác bỏ.

Giang Dục dừng lại, lại tiếp tục mở miệng nói: “Sư tôn, thú hồn sư nhất đạo, ở chỗ dùng pháp tắc câu thông, tích lũy điểm hồn ước để nuôi thú, linh hồn và điểm hồn ước là hạch tâm, có thể dùng để...”

“Không phải!!” Lời còn chưa nói xong, Triệu Mãn Duyên lần nữa gạt bỏ.

“Sư tôn, Thú Hồn Sư là mượn số đông đánh số ít, mượn đa số đập tiểu số..."

“Không phải!!”

Quản hắn đúng hay không, trực tiếp mượn ‘sử thi đại quyền’ bác bỏ là được rồi.

Đa cấp kĩ xảo chính là muốn đem bầu không khí tô đậm, làm sao có thể thừa nhận cái này tiểu cụ non Giang Dục nói đúng?

Cho nên mặc kệ Giang Dục nói cái gì, Triệu Mãn Duyên chắc chắn sẽ bác bỏ.

“Sư tôn, yêu ma, quỷ quái dù nói gì đó vẫn mạnh hơn nhân loại một điểm”.

Triệu Mãn Duyên nhíu mày, ngữ khí nặng trịch: “Sai”.

“Sư tôn, thú hồn...”

“Sai ! !”

“Sư tôn, đệ tử ngu dốt, không biết trả lời như thế nào”.

“Sai ! ! !”

Giang Dục: “? ? ?”

(@_@;) Sư tôn, ngươi bất thường.

Triệu Mãn Duyên cũng trở về đến đây, mặt không đỏ tim không đập mà nói: “Ngươi trả lời không ra, đây là không đúng, từ không đúng mà vẫn nói càn, đó là sai, có gì nghi hoặc?”

Hắn có thể nói cho Giang Dục, hắn bác bỏ đã quen.

Thuận miệng chính là hai chữ ‘không phải’, một chữ ‘sai’ ném ngoài. Cái này nếu là lỡ miệng nói ra, đệ tử này nhất định phải sẽ quay đầu là bờ, lui khỏi tông môn. Ân, vạn nhất còn có thể đi học một môn pháp tà thuật nguyền rủa nào đó nguyền rủa lên chính mình con đường thăng tiến.

Giang Dục sửng sốt một chút, nho nhã thi lễ một cái, nói: “Sư tôn, đệ tử ngu dốt, không hiểu như thế nào Thú Hồn định nghĩa, mong rằng sư tôn có thể vì đệ tử giải hoặc”.

Triệu Mãn Duyên ngẩng đầu nhìn về phía ngoài điện bầu trời, trầm mặc hồi lâu.

“Thú hồn, trọng yếu nhất, là thú hồn tu luyện, nhân loại là phụ, thú yêu mới là hạch tâm, nhân loại có thể bị giết, hạch tâm lại không thể bị phá, nhân loại có thể sẽ không tồn tại, hạch tâm lại mãi mãi cũng sẽ tồn tại. Hạch tâm đại diện cho Duy Tâm, Duy Tâm đại diện cho tự nhiên, là thiên địa, là vạn vật, duy tâm sinh nhất, duy nhất sinh nhị, duy nhị sinh tam, duy tam sinh vạn vật, ngươi ta cùng chúng sinh, cùng yêu thú, ma quỷ tương đồng, đều tại Duy Tâm Siêu Duy pháp tắc bên trong, giống nhau sinh vật. Ngươi nói xem Duy Tâm sẽ đại diện cho cái gì?”

Hỏi xong cũng không cho Giang Dục mở miệng, Triệu Mãn Duyên lại hô phong hoán vũ, chém gió thành bão nói tiếp: “Là đạo quả”.

“Trọng yếu là thú phải hướng đạo, mà không phải ngươi ràng buộc nó, vi sư muốn ngươi lĩnh hội, ngươi tuyển thú, nhưng không phải gọi ngươi đi ngộ Duy Tâm Thú Hồn Sư, mà là huấn luyện Thú của ngươi thức tỉnh đại đạo”.

Nói một hồi vòng vo về sau, Triệu Mãn Duyên dừng lại, vuốt vuốt cằm, nhìn lên bầu trời sao, nhấn nhá: “Giang nhi, có thể hiểu rồi?”

Khi Triệu Mãn Duyên thuyết giảng, ngữ khí ý vị thâm trường, chậm rãi mà cao thâm mạt trắc, một lời đã nói ra, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội lần thứ hai nghe lại.

Nói xong, hắn thận trọng nhìn thoáng qua Giang Dục.

Phát hiện Giang Dục thần sắc rất mộng, mộng một cách phi thường ảo mộng, vẻ mặt đặc biệt phê con bê, Triệu Mãn Duyên lập tức an tâm.

Nghe không hiểu phải không ?

Ân, đừng lo, ta biết, nghe không hiểu là bình thường, ngươi hiểu được coi như ta thua.

Đến chính bản thân ta cũng nghe không hiểu mình đang nói cái gì... Ngươi mẹ nó bày ra bản mặt như vậy, rất hợp lý, rất đúng tiến độ!!

Quả nhiên, bán hàng đa cấp cảnh giới tối cao, chính là tiện thể đem mình cho lắc lư, lừa dối cùng tẩy não cả đối phương lẫn chính mình!!

Đứng tại đại điện bên trong, Triệu Mãn Duyên hài lòng tự khen ngợi năng lực bản thực.

Giang Dục thì rung động trong lòng vô cùng, đờ đẫn đứng tại kia, một mặt mê mang dáng vẻ, giống như tại dư vị Triệu Mãn Duyên vừa mới nói ra lời.

Trong đầu quanh quẩn sư tôn lời nói. Thú hồn sư, trọng yếu nhất, là thú, thú là hạch tâm, nhân loại là phụ, duy tâm là vĩnh tồn...

Duy tâm là nhất, duy nhất sinh nhị, duy nhị sinh tam, duy tam sinh vạn vật...

Thú hồn sư, ngộ tính nằm ở thú, huấn luyện thành thú thành thú hồn sư...

Những câu này câu nói, rơi xuống Giang Dục trong tai, giống như đại đạo thanh âm, để hắn đinh tai nhức óc.

Giang Dục mặc dù không biết những lời này cụ thể ý tứ.

Nhưng là hắn cảm giác...

Những lời này, tốt có đạo lý a.

Mỗi chữ mỗi câu, trực chỉ căn bản.

Đây chính là sử thi cấp đại năng tuyệt thế tuấn tú sư tôn sao?

Kinh khủng như vậy!

“Sư tôn chi ngôn, để đệ tử hoàn toàn tỉnh ngộ, đệ tử đã hiểu!”

“Thật đã hiểu sao?” Triệu Mãn Duyên mắt nhắm mắt mở, khẽ bất an hỏi.

“...Th...thật hơi hiểu”.

“...Bất quá, khẩn cầu sư tôn lại cho đệ tử một cái cơ hội được nghe lại?”

Giang Dục tận lực la liếm, vừa nói vừa lấy giấy bút ra ghi, hi vọng được nghe thêm một lần, lần này sẽ chép lại, mỗi tối treo đầu giường thắp nhang học bài.

Hắn nhưng là vừa mới nghe đã quên sạch mấy lời sư tôn nói qua.

Quá nhiều chữ, thần bí ở chỗ nhiều chữ, còn mong sư tôn ban phước thêm một lần...

Một bên khác, tại cửa đại điện trước, thổi thanh phong Triệu Mãn Duyên, không có trả lời, chỉ là dùng ánh mắt còn lại nhìn xem vẻ mặt cầu mong như tiểu tuần lộc Giang Dục.

Không thể!

Triệu Mãn Duyên tự hỏi có thể nói ‘không thể’ to rõ như vậy sao?

Nhưng hắn không còn cách nào khác, đồ đệ, vi sư thực sự có lỗi với ngươi.

Không phải ta không muốn nói lại, mà mấy lời vừa rồi kia, ta đồng dạng giống ngươi cũng quên rồi, nói lại không được.

Ngẫm nghĩ, Triệu Mãn Duyện nhận thấy phương pháp này cũng có thể trì hoãn cái này nhị đồ đệ tính kiên nhẫn.

Nếu hắn là ngộ không ra, thời gian lâu dài, cái này nhị đồ đệ khẳng định mất đi phương hướng bản thân. Chỉ là, đến lúc đó hắn nhất định cũng không tiện tới tìm tới chính mình sư tôn hỏi a?

Mọt sách có mọt sách tự ái, người đọc sách, tự ái cao hơn trời. Ta tại ngươi ngàn cầu vạn mời phía dưới, mới đem Duy tâm Thú Hồn hạch tâm truyền cho ngươi, ngươi quay đầu lại muốn thỉnh giáo ta, đây không phải lộ ra chính ngươi vô dụng? Đọc sách bất tài?

Như thế tình huống dưới, cái này nhị đồ đệ đến lúc đó khẳng định không có ý tứ đến thỉnh giáo hắn.

Hắn lại có thể kéo thêm một đoạn thời gian.

Lần này mâm cơm vận khí của nhị đồ đệ, Côn Bằng đại tiểu thư không nuốt được thì ta đổi họ thành họ Mục Gà.

Nghĩ như vậy tới, Triệu Mãn Duyên rất kinh hỉ.

Muốn dạy phế đi vốn chính là phế vật đồ đệ, đây không phải là có tay liền được?

Nhiệm vụ là dễ, tên này xem như chơi xong.

Hết thảy đều ở hắn Triệu mỗ người trong tầm khống chế.

Trên đại điện, Triệu Mãn Duyên giả vờ trầm mặc, ánh mắt nghiêm khắc rơi xuống Giang Dục trên người, hết lần này đến lần khác lại làm cho Giang Dục càng thêm kinh hoảng.

Đại sư tỷ đẹp tuyệt luân của ngươi khó chơi như thế ta còn chơi nổi, ngươi cái thứ này, hừ hừ, nếu là bởi vì cái này, dẫn đến hắn không cách nào đạt được khí vận tu hành cơ hội, vậy hắn có thể hối hận chết.

Phù một tiếng, Giang Dục quả quyết quỳ xuống, cho sư tôn dập đầu một cái.

“Cầu sư tôn lại cho đệ tử một cái cơ hội, đệ tử là thật tâm muốn theo sư tôn thức tỉnh Duy Tâm Thú Hồn Sư”.

Giang Dục ngữ khí chân thành tha thiết.

Sợ hắn sư tôn thật bởi vì cái này, không truyền giáo lý cho hắn.

Đúng lúc này.

Triệu Mãn Duyên bỗng nhiên quay người, đem Giang Dục đỡ lên, yếu ớt thở dài.

“Đứa ngốc, thôi thôi, vậy vi sư liền truyền cho ngươi bí mật cao nhất của Triệu Sắc Tông, ngươi sau đó lại hảo hảo lĩnh ngộ”.

“Cùng vi sư tới đi”.

Triệu Mãn Duyên quay người hướng đi ra ngoài điện.

Giang Dục hít sâu một hơi, tâm tình có chút kích động, lẽo đẽo theo sau không chút do dự.

Đi đến phía sau núi thảm thực vật, món hàng chí bảo kinh doanh của Triệu Sắc Tông.

Triệu Mãn Duyên chỉ chỉ một cái điểm xưởng nhà máy xí nghiệp, lại lôi Giang Dục vào bên trong.

Nhà máy bên trong sản xuống đủ loại thuốc pha chế buôn bán, ở hàng trung tâm nhất là một loại thuốc màu trắng như muối vậy, được đặt ở lô hàng chia thành các lọ nhỏ.

Triệu Mãn Duyên nhìn Giang Dục với vẻ kinh hỉ, Giang Dục nhìn Triệu Mãn Duyên với vẻ kinh hãi.

Hắn mẹ nó đều không hiểu có chút bất an trong lòng.

Chỉ thấy Triệu Mãn Duyên tùy tiện đi tới lấy một lọ muối trắng.

Sau đó đổ ra trên giấy bạc đặt ở bàn, rồi đi đến bên cạnh Giang Dục, ôn tồn nói nhỏ: “Ngươi ngộ tính không bằng sư tỷ, vậy thì dùng dược liệu đi. Thứ này là ta sáng tạo, ngươi hít một hơi, thần trí nhất định sẽ bay bổng, bay bổng lúc, tận lực cảm ngộ đạo quả của mình là gì”.

Giang Dục cảm thấy thứ này có chút gì đó quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không cách nào nhớ ra.

Bất quá, tâm niệm hắn vững chắc.

Sư tôn là SỬ THI cấp, người như sư tôn, không có lý do để lừa gạt hắn.

“Sư tôn, ta hít vào sẽ có thể cảm ngộ sao, thần kỳ như vậy, thứ này gọi là gì?” Giang Dục hơi chần chừ cầm giấy bạc muối trắng trên tay.

Triệu Mãn Duyên vỗ vỗ hắn cái đầu, nói: “Gọi là Hồng Trần Lạc Hồn Tán, đưa ngươi độ kiếp ngay tại chỗ, nói không chừng còn phi thăng hóa Thần”.

Ân, gọi là Hồng Trần Lạc Hồn Tán đi.

Nói ngôn ngữ khoa học, quê ta gọi là ma túy trắng.

Thế giới này đủ loại tà dược, ma túy không thể nói là tệ nạn hay bị cấm, tại Triệu Mãn Duyên làm ăn lâu nay, nó thậm chí bị định là thần dược cao cấp, chuyên môn bán giá cắt cổ cho các đại thế gia.

Triệu Mãn Duyên cũng rất là tò mò, hắn từng đọc qua nhiều loại sách huyền huyễn tu tiên tiên hiệp các dòng. Trong sách, không thiếu loại giống Giang Dục dạng này, kì thật là cửa đạo ngay trước mắt nhưng không thể ngộ, bọn hắn thiếu chính là bổ não bổ lý trí. Phải đưa nhận thức vượt qua tầm giới hạn định lý thông thường thì mới có thể.

Cái này thứ đồ chơi do Mục Bạch sáng tạo ra, chơi ‘ma túy’, à không, dùng ‘Hồng Trần Lạc Hồn Tán’, thực sự Triệu Mãn Duyên cũng tò mò muốn biết tác dụng, vừa vặn khớp vào lỗ hổng trong truyện a.

Đương nhiên, đây là tò mò thôi.

Hắn tuyệt đối không nghĩ Giang Dục có thể vì thứ này mà lĩnh hội.

Nếu thực lĩnh hội được, hắn mẹ nó đem hết xưởng đổ vào trong miệng mình.

“Đồ nhi, tới..."

Làm một hơi, sư tôn cho ngươi minh tưởng trở thành Đế Hoàng đều được.

Một lát sau...

Cừu non Giang Dục quả nhiên sập bẫy hít vào.

Quảng trường sàn nhà, ngay cả một đầu vết tích đều không có bổ ra tới.

Không khí trong nháy mắt yên tĩnh trở lại.

Tầm mắt Giang Dục lúc sáng lúc tối.

Sau đó phập một tiếng, trời tối hắn.

Đến khi Giang Dục lần nữa mở mắt ra...

Xong con bê !

Lạc vào đồng cỏ xanh, thiên thần vai có cánh, hắn nhìn thấy sư tôn nâng lên ngón tay cứng đờ, sau đó rất tự nhiên để xuống.

Khói trắng mịt mù, đầu óc quay cuồng.

Mặt không đỏ tim không đập.

Bên cạnh Triệu Mãn Duyên xuất hiện Dạ La Sát cấp Đế Hoàng, Tiểu Viêm Cơ cấp Đế Hoàng, Hoàng Văn Thương Lang cấp Đế Hoàng, còn có... còn có cả lão sư Bàng Lai... lão sư Bàng Lai từ lúc nào cũng đã đội mồ sống dậy, trực tiếp biến hình thành sủng thú cấp Đế Hoàng đứng bên cạnh Triệu Mãn Duyên, một mực nghe hắn sai bảo.

Triệu Mãn Duyên như là tiên nhân, thần thánh cao quý không thể chạm vào, chắp tay sau lưng, nhìn ánh mắt đạo mạo về phía Giang Dục hỏi: “Đồ nhi, ngươi nhưng hiểu được?”

Giang Dục: “? ? ?”

Hiểu?

Ta hiểu cái gì? ?

Ta là ai?

Đây là đâu?

Sư tôn, người đột phá Đế Hoàng?

Khoan đã, người là Thú Hồn Sư Đế Hoàng cảnh, sao người có Dạ La Sát? Dạ La Sát...?

Tại sao nhiều Đế Hoàng...

Bên cạnh Triệu Mãn Duyên cứ như vậy đứng đấy, yên lặng chờ Giang Dục nói chuyện.

Sương mù mịt mờ, Giang Dục quay cuồng chịu không nổi.

Bịch một tiếng, hắn té bất tỉnh, ngất xỉu tại chỗ.

“Giang nhi, người ta dùng Hồng Trần Lạc Hồn Tán để mua vui, ngươi là người đầu tiên dùng Hồng Trần Lạc Hồn Tán để kích thích trí não để lĩnh hội đạo quả, cố gắng tự mình lĩnh hội tốt Duy Tâm đạo quả của mình”. Triệu Mãn Duyên da mặt dày so với tường thành, phong khinh vân đạm nói một câu rồi rời đi

Cái này tiểu mọt sách đệ tử, chơi xong.

Bây giờ chuẩn bị đến hạn lấy khí vận tiểu nha đầu xinh đẹp tuyệt luân kia.

........................







Hoa khôi: Ta cự tuyệt ngươi sau đó, ngươi làm sao đối với ta lãnh đạm như vậy ?
Giang Chu: Ái tình sáo lộ sâu, ai tin ai bị lừa, sớm tụ sớm tan ah, ngoan!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.