Núi Lãnh Hà, 200 ngàn năm mới có một đêm trăng đỏ.
Đỉnh Thiên Phong, 4000 vạn năm mới có một ngày lụi tàn.
Một cơn gió nhẹ nhàng mang theo mùi nước biển thương mang quét tới, hất tung lọn tóc mái của vị nam tử thành niên, lộ ra gương mặt sương muối có nhiều loại hỗn loạn cảm xúc khó nói thành lời.
Đi vạn dặm đường, chứng kiến vạn vạn cố sự.
Hắn hôm nay chứng kiến hết thảy, hắn hôm nay vừa tội vừa thương, nội tâm lại một lần nữa bị xát muối, trong giày vò cảm xúc hiểu được đạo lý trên thế giới này, lại từ trong chính mình phần nào đó tuổi trẻ nhiệt huyết trưởng thành thêm một lần.
Hắn không phải thánh nhân, nhưng nếu làm thánh nhân mà có thể cứu được cảm xúc của một ai đó, hắn sẽ rất tình nguyện đi làm...
Chỉ là, hắn không làm được.
Thứ sau cùng giết chết mình, chính là cố sự.
Cố sự của một người có thể nào lớn, lớn đến mức để cho bất kỳ ai cũng không cách nào thoát ra được khỏi xiềng xích của nó buộc lại.
Bàn Côn Long không phải hôm nay mới chết, trên thực tế, trăm vạn năm trước nó đã bị định là sẽ chết. Ngay từ lúc nó đặt chân đến Siêu Duy Vị Diện, bị cuốn vào đoạn cố sự trên ván cờ dang dở này, sớm hay muộn thì cũng sẽ chết, chỉ là chết như thế nào, chết trên tay ai mà thôi.
Thần sắc của Mạc Phàm ảm đạm đi mười phần, cũng là quyết tâm cao độ lên mười phần.
Hắn thật hận, thật hận không thể trực tiếp hóa thành Thần Vương Tà Thương, hận không thể một tay bóp chết Cổ Nguyệt Tru Đế, đem tất cả cố sự thế gian này cho đóng lại.
Bàn Côn Long thân thể nằm chất đống nguyên dạng vẫn là quá to lớn so với Mạc Phàm, nhìn thấy động tác của nó khó khăn cúi đầu xuống, đôi long đồng màu đỏ nhìn chằm chằm Austin, lộ ra thần sắc mãn nguyện.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, tròng mắt Bàn Côn Long mới di chuyển dời đi, nhìn về phía Mạc Phàm, tựa như muốn giãi bày nỗi lòng.
Khóe mắt dẫu có tang thương, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn là không hề có một giọt lệ.
Mạc Phàm từng nhìn thấy giọt lệ nghiệt ngã đầy bi thương của Thanh Long, nhưng Bàn Côn Long cho đến phút cuối cùng cũng không thể khóc trước mặt nhân loại.
Bàn Côn Long không phải là Thanh Long, nó là Long Thần Cửu Tử, là duy nhất Thái Tử còn sống sót cho đến thời điểm hiện tại. Coi như có gánh trên vai cả long tộc vĩ đại, có bị lưu đày nơi đất khách quê người, bị xóa đi ký ức, phải vất vả trăm vạn năm hành trình để tìm lại thuộc về mình tiên tổ hoài niệm, cực khổ là thế, nhưng dẫu bầu trời có sập xuống đi chăng nữa, dẫu có bị người lừa ta ghét, ngươi phản hắn bội, dẫu có ma hóa, bị tẩy não hoặc mất đi trí nhớ đi chăng nữa, nhưng bản năng nguyên thủy nhất của nó vẫn không bao giờ biến mất, Bàn Côn Long không bao giờ khóc, càng không bao giờ cúi đầu thần phục.
Nó nhận được thiên sứ hồn của Quang Vương, hoàn toàn không phải do nó cúi đầu, mà là hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Mạc Phàm một khắc đó đã hiểu rõ, hiểu rõ vì sao Nhật Minh Giáo không có đem Bàn Côn Long đi thu phục thuần hóa, mà là sẵn sàng để cho nó chết trong tay Mạc Phàm, đem ngọc đá cùng vỡ.
Căn bản, Bàn Côn Long không thể bị thuần phục, ý chí của nó thuộc về bản năng, không một loại sức mạnh khôi lỗi nào có thể cưỡng ép được nó.
Đây là nó đại diện cho nhất mạch Thần Long Tổ Huyết, ý chí Long Thần.
Thái Tử Bàn Côn Long ---- Long Thần vĩ đại, tuyệt đối không bao giờ khóc, càng vĩnh viễn không có khái niệm cúi đầu.
Ong ong ong ong ~~~~~~~~~~
Trên người Bàn Côn Long nhẹ nhàng dâng lên một luồng quang mang hồng nhạt.
Tia sáng huyễn lệ tựa như hoàng hôn chiếu rọi một mảng lớn đất đai mờ mịt ở mảnh thung lũng Lãnh Hà này. Luồng sáng liên tục thay đổi từ nhạt đến đậm và ngược lại, sau đó nguồn năng lượng chuyển hóa tinh khiết này bắt đầu dung nhập vào trong cơ thể của Dạ Hoàng Kim Quân Long.
“Gào gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~”. Austin gầm thét lên một tiếng long trời trời lở đất, đầu óc ngay lập tức chìm trong mê mang quay cuồng.
Ong Ong Ong ~~~~~~~~~~~!
Không một lời di ngôn, không một lời tâm nguyện, tại thời khắc cuối cùng được nhìn thấy bầu trời, Bàn Côn Long rốt cuộc buông thả năng lượng sinh mệnh còn sót lại hòa nhập vào trong bầu trời bao la.
Tinh phách của nó không có nguyên vẹn, hồn phách của nó thì lập tức bị phân giải ngay trước mặt Mạc Phàm, Mạc Phàm một chút đều không kịp động tay, cũng không muốn động tay vào.
Lúc này Bàn Côn Long hành động chính là hủ hóa, thi thể trả lại cho đất mẹ, tinh phách trả lại cho bầu trời, nhưng điểm khác biệt là, ý chí thể của, dấu ấn rồng thiên của nó, lại dùng năng lượng hủ hóa của đến truyền thừa cho Dạ Hoàng Kim Quân Long, sử dụng phương thức đặc thù này để làm việc có nghĩa cuối cùng của mình.
Quang mang màu hồng huyễn lệ như mộng như ảo, khí tức trên người Dạ Hoàng Kim Quân Long càng lúc càng mạnh, giống như thủy triều tuôn trào vào trong tinh thần đại hải của nó vậy.
Đây chính là mạnh nhất Long Kỹ, là Vạn Long Uyên Khung bên trong mạnh nhất kỹ năng, chỉ có kế Cửu Tử Long Thần mới được ban ấn ký truyền thừa - Thần Long Biến.
Thân thể Bàn Côn Long dần dần tan rã bên trong quầng sáng, long lân, long dực, long nha, long vĩ chìm xuống đại, tinh phách thì bay lên bầu trời hòa tan nó dùng hành động cuối cùng nói cho Mạc Phàm và Austin biết, đây mới là phương thức giải thoát tốt nhất, đây mới là Thái Tử truyền thừa cách làm, và phải nên làm.
Long Tộc, có thể bị thất bại, có thể bị vẫn lạc, có thể bị sa đọa, có thể bị mất đi thân xác, linh hồn du lạc, nhưng ý chí tuyệt đối không thể bị mất đi.
Hết thảy vẻn vẹn là một vòng luân hồi, đối với rất nhiều tính mạng thì ra đời, trưởng thành, lột xác, đỉnh phong, già yếu, tử vong, lại là một vòng luân hồi. Đây không phải là vòng tròn đơn giản, mà là quá trình đào thải của tự nhiên.
Long Thần là tồn tại xé bỏ vòng tròn tự nhiên này, nghịch thiên mà đi, nhưng rốt cuộc bị Hắc Ám hãm hại, đánh về vạch xuất phát.
Bàn Côn Long thì không phải là Long Thần. Nó không được như cha nó vĩ đại như thế, nhưng nó cũng có lựa chọn con đường cho riêng mình.
Hơn trăm vạn năm sinh hoạt ở Siêu Duy Vị Diện để cho nó hiểu được, phải có tính mạng chết đi mới có tính mạng mới thay thế, các loài sinh vật trải qua không ngừng sinh tồn và thích ứng sẽ trở nên cường đại hơn.
Thiên sứ long hồn, nó trả lại cho Bạch Dương Nhật Kiếm.
Kỹ năng truyền thừa Thần Long Biến, nó đem tặng cho người kế thừa Dạ Hoàng Kim Quân Long.
Thân xác của nó, tinh phách của nó, trả lại cho Thần Mẫu Gaia, xem như tiền sử dụng đất hơn 100 vạn năm.
Trả lại tất cả.
Đây chính là kết cục tốt nhất, đồng thời cũng là một loại giải thoát tốt nhất.
Mạc Phàm nhìn Bàn Côn Long mỏi mệt từ thân thể đến tận linh hồn, tâm linh hắn lại bắt đầu kính nể và khâm phục Long Tộc thêm một lần nữa.
Cuối cùng Bàn Côn Long biến mất ở trước mắt mọi người, quang mang màu hồng nồng đậm dần dần ảm đạm xuống, trả về một thung lũng Lãnh Hà bình an như thuở còn sơ khai.
“Ầm ầm ~~~!”
“Gào gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~”
Bàn Côn Long biến mất vừa mới, lập tức Dạ Hoàng Kim Quân Long gầm ào lên một tiếng như muốn xé toạc toàn bộ bầu khí quyển, muốn chọc thủng lên xa xôi nhất tầng trời.
Tiếng gầm của Dạ Hoàng Kim Quân Long, phảng phất như là có thể trực tiếp xuyên thấu đến Triệu Hoán Vị Diện, Vạn Long Cốc, Vạn Long Uyên Khung, Long Cát Đài.
Mạc Phàm nhìn lên người Dạ Hoàng Kim Quân Long, đại khái thì nó không có cái gì thay đổi, chỉ là khí tức trên người trở nên thành thục hơn một chút, cao quý hơn một chút, nhưng vẫn như cũ là Thượng Vị Quân Vương.
Khác biệt ở chỗ, trên trán của nó có một dấu ấn cổ lão màu đỏ, giống như là hình thoi có chút hoa văn đặc thù vẽ ngược lên bao trùm đỉnh đầu.
“Đây là truyền thừa kỹ năng mạnh nhất của Thái Tử - Thần Long Biến?”. Mạc Phàm nghi hoặc hỏi.
“Ngươi biến được thành Long Thần sao?”.
“Có hay không?”
Mạc Phàm ngữ khí nhưng là cực kỳ lãnh đạm.
Ngươi chỉ trả lời cho ta biết, ngươi thực sự biến được thành được Long Thần, bây giờ chúng ta trực tiếp đến Hắc Ám Vị Diện.
“Gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~~~”
Austin hung hăng lắc đầu rất mạnh.
Kỹ năng này có thể trong thời gian ngắn để nó biến hình, có Thần Long chi quang, mạnh lên theo cấp số nhân, có thể là cực kỳ rất mạnh, nhưng mạnh đến đâu thì tạm thời khó nói. Bất quá, tuyệt đối cũng không phải là thực sự trở thành Long Thần, không thể giống như Long Thần đầy đủ quyền năng sức mạnh.
Austin cũng nói cho Mạc Phàm biết, ban đầu Bàn Côn Long bị thương rất nặng, Huyền Vực ở ngực hạn chế rất nhiều không thể sử dụng được kĩ năng này. Mà cho dù có gượng ép sử dụng được, nó cũng biết tâm trí nó không được tỉnh táo, cho nên Bàn Côn Long đã sớm từ bỏ, không nguyện ý làm mất mặt thần kĩ long tộc, không làm ra lựa chọn ngu ngốc giống như tuyệt đại đa số long tộc tính khí vào đường cùng sẽ làm.
Bàn tay Mạc Phàm siết chắt nắm đấm, nghe Austin trình bày xong thì mới dần dần buông lỏng, hắn thở dài một hơi, cố gắng thu liễm lại cảm xúc của mình.