Toàn Chức Cao Thủ

Chương 947: Loạn đấu



Edit: Túy Vũ | Beta: Lá

Thái độ của Kiều Nhất Phàm rất đúng mực, thấy ma đạo học giả của Cao Anh Kiệt đã bị ném ra xa, không thể tiếp tục trò chuyện, Kiều Nhất Phàm liền khiển Một Tấc Tro của cậu điều chỉnh thế trận.

“Trận quỷ không tệ!”

Một giọng nói từ đỉnh đầu truyền xuống, lại thêm một người cưỡi chổi bay đến, nhưng lần này đã không còn là Cao Anh Kiệt.

Đối mặt với đội trưởng cũ, Kiều Nhất Phàm không nén nổi có chút sợ hãi, nhất thời quên mất nên làm gì, nhìn thấy lưu manh của Bánh Bao Xâm Lấn cực kỳ lén lút giơ cục gạch lên, im im mò ra sau lưng Vương Kiệt Hi, cậu bỗng theo bản năng kêu một câu: “Cẩn thận!”

Thật ra Vương Kiệt Hi sao có thể dễ dàng bị đánh lén chứ. Kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên bên hông đang đột ngột đâm về phía mình một kiếm anh còn phát hiện được, nói chi tí thủ đoạn chẳng chút cao minh của Bánh Bao? Trong lúc tránh khỏi kiếm của Hoàng Thiếu Thiên, anh thuận tiện né luôn cục gạch của Bánh Bao Xâm Lấn.

“Đồ phản bội!” Bánh Bao lại cho rằng là do Kiều Nhất Phàm nhắc tuồng, giận quá hét lên.

“Ơ?” Kiều Nhất Phàm trong nháy mắt đã nhớ ra, xấu hổ vô cùng, gần như không còn mặt mũi mà nhìn mọi người trong phòng. Bất kể lời nhắc nhở của cậu có tác dụng thật hay không, nhưng giây phút đó cậu đúng là đồ phản bội. Tuy ở Vi Thảo chỉ có một năm, nhưng rõ ràng một năm ấy đã ảnh hưởng không hề nhỏ đến cậu.

Né được hai cú đánh lén, Vương Kiệt Hi điều khiển ma đạo học giả rồ ga lướt khỏi nhóm người. Hoàng Thiếu Thiên tạm thời đuổi theo không kịp tiết tấu của Vương Kiệt Hi, dứt khoát giương kiếm lên, thuận tay chém xuống Bánh Bao Xâm Lấn bên cạnh.

“Úi!” Bánh Bao la lên một tiếng, vội vàng khiển Bánh Bao Xâm Lấn nhảy ra ngoài, nhưng kiếm của Hoàng Thiếu Thiên đã liên tục ép tới.

Kiều Nhất Phàm nóng lòng chứng tỏ trong sạch, Một Tấc Tro như biến thành cuồng kiếm sĩ hùng dũng nhào lên định che cho Bánh Bao Xâm Lấn. Ai ngờ thú triệu hồi của Muội Quang đã chạy qua nhanh hơn một bước, dàn quân vây nhốt cả Bánh Bao Xâm Lấn lẫn kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên.

“Là anh là anh đây, chú đừng lộn người!” Bánh Bao mau miệng kêu với La Tập.

La Tập cạn lời, nhìn mình có ngu tới mức không phân nổi địch hay ta không?

Một trận kiếm quang tỏa ra, mấy con thú triệu hồi của Muội Quang đã bị kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên chém văng toàn bộ. La Tập trợn mắt há miệng, sức mạnh của đại thần quả nhiên không thể ước đoán theo lẽ thường, như thế này mà còn không nhốt nổi?

Ngay lúc đó, chú thuật Lục Tinh Quang Lao của thuật sĩ hiện ra cột sáng từ dưới đất lên, rõ ràng là muốn trói lấy kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên. Có một tích tắc Hoàng Thiếu Thiên cũng phải cúi đầu ngậm ngùi, kiếm khách chuyển góc nhìn về phía thuật sĩ đã đọc lời nguyền.

Ngụy Sâm bên kia đang chém gió: “Nhớ năm đó, lão phu một cái Lục Tinh Quang Lao trói cho thằng tiểu tử Hoàng Thiếu Thiên khỏi giãy giụa. Thợ săn BOSS lừng lẫy nhất game? Đùa, gặp phải bố…”

Đang nói chuyện đã thấy kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên nghiêng người, trong nháy mắt trước khi Lục Tinh Quang Lao ngưng tụ hoàn toàn, từ giữa hai cột sáng lách cái vèo ra ngoài.

“Gặp bố rồi sao?” Bánh Bao hỏi, cậu chàng rất chăm chú nghe Ngụy Sâm chém.

“Haiz, nay đã khác xưa…” Nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên trong tình thế đó vẫn thoát thân được, Ngụy Sâm chỉ đành than thở. Hoàng Thiếu Thiên của hôm nay, đã không còn là thiếu niên ngày đầu bị gã tiện tay muốn tóm là tóm. Người ta là đại thần hàng đầu đang trên đỉnh cao của liên minh đó, nói người ta tóm gã còn tạm nghe được.

Mà Hoàng Thiếu Thiên chém văng thú triệu hồi của Muội Quang rồi né cả Lục Tinh Quang Lao xong, chẳng buồn nhìn tới Bánh Bao Xâm Lấn sát bên, thật sự xông tới Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm, định tóm gã thật.

“Má ơi, mau hộ giá!” Ngụy Sâm không sợ xấu mặt, gặp phải đối thủ mạnh liền co giò chạy, thao tác cực kỳ trôi chảy, cực kỳ phóng khoáng.

“Chạy đi đâu!” Lư Hãn Văn trước đó bị Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm chém bay, lúc này bất ngờ quay về, phối hợp với thế tấn công của Hoàng Thiếu Thiên, cản đường Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm.

Đây là trận quyết đấu giữa người lớn tuổi nhất và nhỏ tuổi nhất trong lịch sử chiến đội Lam Vũ.

Bà con Hưng Hân cầm lòng không đậu, đều nghểnh cổ qua hóng.

“Cứu viện! Cứu viện!”

Cảnh mà bọn họ nhìn thấy, chính là Ngụy Sâm một bên hô hoán, một bên cho Nghênh Phong Bố Trận chạy thục mạng. Đối mặt với một Lư Hãn Văn nhân đôi số tuổi còn không lớn bằng gã, Ngụy Sâm vẫn không hề làm cao, tiếp tục vô tư vừa chạy vừa la làng.

Cứu viện đã tới rất nhanh.

Hiểu Thương của Ngũ Thần quay nòng pháo yểm hộ Nghênh Phong Bố Trận. Trục Yên Hà của Trần Quả cũng răm rắp bắt chước. Nhưng thao tác của Lư Hãn Văn rất linh hoạt, tiểu kiếm khách ngoan cường qua lại như con thoi giữa làn mưa bom của hai bậc thầy pháo súng. Trình độ của hai bậc thầy pháo súng đã phân ra cao thấp rõ ràng từ việc di chuyển của kiếm khách Lư Hãn Văn. Tấn công của Trục Yên Hà rơi vào những vị trí khá xa kiếm khách của Lư Hãn Văn, không phải do cô muốn phối hợp cự ly với bậc thầy pháo súng của Ngũ Thần mà là do dự đoán không chính xác thôi.

Vì thế giữa mưa bom lửa đạn, Ngụy Sâm vẫn bị Lư Hãn Văn rượt chạy khắp nơi, chật vật tới mức Hoàng Thiếu Thiên cũng không nỡ tham gia trò hai đánh một.

Nhưng không ai để ý thấy, mục sư trong đoàn Hưng Hân đã lặng lẽ bắt đầu ngâm xướng.

Kiếm khách của Lư Hãn Văn bước ra một bước.

Tiểu Thủ Băng Lương của An Văn Dật vung lên xâu thập tự giá trong tay.

Ngọn Lửa Thần Thánh gần như chính vào lúc này đã lan ra, bùng lên nuốt trọn kiếm khách của Lư Hãn Văn. Cậu nhóc căn bản không có cơ hội né tránh, thậm chí trước đó còn không nhìn thấy đốm lửa nhỏ của Ngọn Lửa Thần Thánh, lúc phát hiện thì đã bị trúng chiêu phong ấn kỹ năng.

“Ha ha ha ha!”

Ngụy Sâm cười hô hố, đang vắt giò lên cổ chạy bỗng nhiên quay lại hăm hở chọt một phát, chuyển cảnh liền mạch cực kỳ. Đó có tính là một loại kinh nghiệm không thì không ai biết.

Mọi mũi dùi tấn công đều lập tức nhắm vào kiếm khách của Lư Hãn Văn.

Tiểu kiếm khách chẳng qua chỉ bị phong ấn kỹ năng ba giây, vẫn có thể hành động như bình thường, nhưng bất kỳ cao thủ nào cũng đều hiểu rõ rằng, chỉ bằng vào di chuyển phổ thông trước sau trái phải thì không đủ để đối phó trong một cuộc chiến phức tạp. Có những chiêu sẽ tạo ra khả năng dịch chuyển cho nhân vật, dù công kích hay phòng thủ đều có thể lợi dụng để tạo hiệu quả di chuyển nhanh hơn.

Lư Hãn Văn bây giờ trong vòng ba giây không cách nào sử dụng những kỹ xảo như thế. Nếu đối thủ chỉ là người như Trần Quả thì không phải chuyện lớn, nhưng trước mặt có Ngũ Thần, còn có Ngụy Sâm kinh nghiệm lão làng…

Lúc ba giây phong ấn kỹ năng kết thúc, kiếm khách của Lư Hãn Văn cũng đã trúng Thuật Trói Buộc dài đến năm giây của Nghênh Phong Bố Trận.

Thuật Trói Buộc cho phép dùng kỹ năng thoải mái, nhưng muốn di chuyển thì bó tay. Gặp trúng nghề tấn công từ xa, kiếm khách của Lư Hãn Văn lập tức trở thành một cọc gỗ chỉ có thể đứng ăn đòn, ngay cả Vệ Tinh Xạ Tuyến của Trục Yên Hà lần này cũng chính xác dội từ đầu xuống đuôi cậu nhóc.

“Tiểu Lư!” Hoàng Thiếu Thiên sao có thể ngồi yên không lo, đã sớm chạy qua cứu, thế nhưng kiếm mới đi được nửa đường đã bị một ánh kiếm khác ngăn cản. Quân Mạc Tiếu lách người xuất hiện, thu kiếm vào vỏ, giơ ngang Ô Thiên Cơ.

“Ông anh nhào ra hay lắm, kịp lúc lãnh giáo một phen!” Hoàng Thiếu Thiên tập trung rút kiếm, bỗng nhiên bị một bầy thú triệu hồi bao vây, con nào con nấy nhao nhao như chờ hắn phát kẹo.

“Khốn nạn! Solo đê!” Hoàng Thiếu Thiên tức giận gào lên.

“Thần kinh.” Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu phun lửa, ba phát Pháo Chống Tăng phối hợp với công kích của thú triệu hồi nổ bay kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên. Sau đó đổi góc nhìn, quan sát chiến sự.

Lâm Kính Ngôn, Bánh Bao.

Hai người cùng là lưu manh đối mặt nhau, đã giao thủ hết mấy hiệp.

“Ông uýnh khá quá ta!” Bánh Bao kinh ngạc, “Có mạnh hơn đệ nhất lưu manh không?”

Chỉ một câu liền đâm trúng nỗi đau của Lâm Kính Ngôn, phải có trình độ nói lời rác rưởi cao siêu tới cỡ nào?

Mặt dày nói bố đây chính là đệ nhất lưu manh? Lâm Kính Ngôn đâu phải Ngụy Sâm. Anh hiểu rất rõ bản thân mình, trình độ hiện tại của anh không sánh được với Đường Hạo. Mà ngay cả khi trạng thái đang ở đỉnh cao nhất, nếu đánh với Đường Hạo của bây giờ vẫn có khả năng thua nhiều thắng ít. Nhưng dù vậy, Lâm Kính Ngôn cũng không thể thản nhiên ngồi phân tích với Bánh Bao mình có chỗ nào không bằng Đường Hạo, phải không?

“Đệ nhất lưu manh là chí hướng của cậu à?” Lâm Kính Ngôn chỉ đành lấp trái lấp phải mà hỏi Bánh Bao.

“Không! Chí hướng của tui là đánh bại ông!” Bánh Bao nói.

“Hả?” Lâm Kính Ngôn ngạc nhiên, không ngờ đây lại là một người xem mình như mục tiêu để hướng tới? Vậy tức là fan đúng không? Đang chuẩn bị làm một vị tiền bối mẫu mực mở miệng cổ vũ vài câu, đã nghe Bánh Bao nói tiếp: “Mau xưng tên ra đi!”

Trái tim Lâm Kính Ngôn vỡ nát.

Thì ra cậu không biết tôi là ai à?

Nghĩ lại thấy mình đúng não lợn! Lúc nghe cậu ta nói “ông uýnh khá quá ta”, đã sớm nên hiểu rằng đối phương không biết thân phận của mình rồi! Nhưng trong tình cảnh này, mình đang đeo danh hiệu công hội Mưu Đồ Bá Đạo trên đầu, nghề lưu manh, bộ khó nhận ra mình là ai lắm hả? Mà không biết mình là ai còn muốn lấy mình làm chí hướng để đánh bại? Chẳng lẽ đây chính là khái niệm “không mơ mộng cao xa, chỉ yêu người trước mắt”?

Lâm Kính Ngôn có hơi ngơ ngác.

“Ê, tui hỏi tên ông đó!” Bên kia còn chưa chịu tha.

“Cậu… đoán đi!” Lâm Kính Ngôn quả thật nhìn không ra thằng nhóc này có phải đang mưu mô gì không.

“Trời đất, bó tay! Ấu trĩ! Đồ con nít!” Bánh Bao nói.

“…” Lâm Kính Ngôn cầu trời tên này có ngày gặp trúng Đường Hạo.

Đại thần ác chiến với nhau, người chơi đứng xem thì đần độn đầy đầu. Bọn họ biết, những người xuất chiến trong công hội mình ai ai cũng đều là tuyển thủ ngôi sao, nhưng bây giờ đánh với Hưng Hân sao không có chút ưu thế nào hết vậy!

Bi kịch nhất chính là Lam Vũ, Lư Hãn Văn vì rượt quá xa mà bị bắt, mắt thấy đã sắp về làng.

Vì thế Lam Khê Các trở thành công hội đầu tiên tỉnh hồn, hội trưởng Xuân Dịch Lão nhảy dựng: “Nhìn cái gì thế, lên!”

“Giết BOSS hay sao?” Có người hỏi một câu.

Mọi người lại ngẩn ra lần nữa, chuyển tầm nhìn, BOSS hoang dã của Dãy Núi Liệt Bình, Quân Sư Bóng Ma Sa Hàn bây giờ đang rất cu đơn, tiu nghỉu đi vòng vòng bên kia! Bị một biển người chơi vây quanh, nhưng không ai thèm động tay động chân với nó, bị hắt hủi hổng ai thương, chỉ sợ từ ngày BOSS sinh ra tới nay chưa từng bị bạc đãi đến vậy.

“Ặc…” Xuân Dịch Lão tự dưng cảm thấy, hình như nếu mình nhào vô can thiệp cũng đâu phải chuyện tốt đẹp gì, mình nên có thái độ đúng đắn của một công hội là đi giết BOSS mới đúng.

Nhưng bọn họ muốn động thủ với BOSS, còn hai nhà khác thì sao? Xuân Dịch Lão nhìn qua phía hai công hội kia.

Ọc, đã không còn là hai nhà. Xuân Dịch Lão phát hiện, những người chạy đến báo danh đã không chỉ là ba đại công hội. Quân đồng minh của năm công hội Hưng Hân, Nghĩa Trảm, Việt Vân, Hạ Võ, Chiêu Hoa đã nhập trận. Phía Đông có thêm một băng là người của Bách Hoa Cốc. Phía Tây có Yên Vũ Lâu, phía Nam có Luân Hồi, phía Bắc… ái chà, là Gia Vương Triều đã lâu không gặp đó mà!

Vui rồi… Xuân Dịch Lão nói thầm trong lòng, có điều làm một hội trưởng, gã đã từng trải qua những pha loạn đấu còn lớn hơn nhiều. Lúc này điều mà gã quan tâm nhất, là trong những công hội đến trận hôm nay đang chứa chấp bao nhiêu tuyển thủ chuyên nghiệp!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.