Toàn Chức Cao Thủ

Chương 664: Xum xoe quá rồi



Edit: Kha | Beta: Mei

Hại Người Không Mệt chưa logout, vẫn còn chơi tiếp, người ta thấy hắn chết chẳng động đậy gì là do hắn phải bận xả lũ mà thôi. Lúc quay trở về, quả nhiên nhìn thấy nhân vật của mình đã chầu trời, đám người vây quanh còn chưa giải tán, tên Quân Mạc Tiếu tiếp tục lảng vảng xung quanh cực kỳ ngứa mắt.

Hại Người Không Mệt chả thèm quan tâm, hắn cũng không định hồi sinh tại chỗ, ngay khi ngồi lại máy tính, hắn chọn quay về chỗ hồi sinh cố định, thoáng nhìn sơ cả người và túi đồ trước, phát hiện ba món kia vẫn còn đó, chính là những thứ hắn biết rõ bản thân có chết cũng không thiệt thòi gì. Rồi ngó thấy phần trang bị chính giữa bị mất hai món, hắn thầm đau lòng một hồi. Song bất kể thế nào, hắn cũng được nhiều hơn mất, trải qua từng ấy năm trong nghề hôi của, đây là lần đầu hắn thó được vật liệu của BOSS hoang dã cấp 70! Hôm nay ăn gì mà may quá đi mất.

Thật ra hôm nay Hại Người Không Mệt chỉ tình cờ đi ngang qua. Thường nếu ôm âm mưu nhặt mót, hắn sẽ không chơi nguyên cây trang bị xịn thế này. Hắn chỉ định kiếm chút đồ ở Cung Điện Bóng Đêm, chẳng ngờ lại phát hiện có người đang đánh BOSS hoang dã ở đây.

Hại Người Không Mệt vẫn núp lùm cạnh đấy trong suốt quá trình công hội đánh BOSS. Vì đống đồ xịn trên người, hắn nào dám hành động bất cẩn. Một kẻ nhặt mót cần phải luôn xem xét những gì mình kiếm được có đủ bù vào những gì rơi ra khi ngã xuống hay không, và mặc hàng ngon dĩ nhiên không thể chơi bất chấp như trước được.

Hại Người Không Mệt chờ mòn chờ mỏi, nhưng trận BOSS hôm nay không rối loạn như xưa, không những ít đoàn đội tham gia, mà còn chơi một chọi một. Trong đó Nghĩa Trảm Thiên Hạ chiếm phần thắng rõ ràng, không hề cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào. Đây cũng không phải một tình huống thích hợp để ra tay nhặt mót, Hại Người Không Mệt dày dặn kinh nghiệm dĩ nhiên kiên nhẫn chờ tiếp.

Sau cùng đối thủ bị đánh chạy, Nghĩa Trảm Thiên Hạ tập trung giết BOSS, chuyện này càng khiến Hại Người Không Mệt thất vọng. Nhưng hắn ngóng trông Nghĩa Trảm Thiên Hạ sẽ phạm phải sai lầm lớn, bị BOSS cho ăn hành cả lũ, thế thì hắn tha hồ mà nhặt.

Kết quả Nghĩa Trảm không bị ăn hành, người bị ăn hành lại là BOSS, nhưng đúng lúc này, Nghĩa Trảm Thiên Hạ phạm lỗi, bọn họ phạm phải một sai lầm mà bất kỳ kẻ chiến thắng nào cũng thường xuyên mắc phải, lo hoan hô nên bị chôm đồ thành công.

Tiếp đó Hại Người Không Mệt cắm đầu chạy trốn, tuy thất bại, nhưng hắn chiếm được hàng ngon. Hại Người Không Mệt vẫn chưa nghĩ ra mình nên rao giá ba món này thế nào, bởi chúng đều là những món hiếm có trên thị trường! Hại Người Không Mệt cảm thấy mình phải tranh thủ cơ hội bán một lời mười này.

“Ê, tên kia hồi sinh rồi kìa??”

Hại Người Không Mệt vừa hồi sinh, đám người còn chưa giải tán lập tức nháo nhào. Sau khi nhân vật hồi sinh, thi thể sẽ biến mất và biến thành nấm mồ. Nếu logout sau khi chết, mồ sẽ không được đắp.

“Thằng đó còn đang online.” Trảm Lâu Lan bảo.

“Bảo người ở thành Bóng Đêm chú ý.” Diệp Tu nói, sau đó xoay người gọi Đường Nhu và Bánh Bao: “Tụi mình đi thôi.”

“Mọi người đi nào.” Trảm Lâu Lan cũng lên tiếng, “Sẵn tiện lấy trang bị luôn.”

Trang bị chính là chiến lợi phẩm của trận đại chiến vừa rồi. Hai nhà Việt Vân và Lâm Hải thương vong vô số, trang bị rơi rớt cực kỳ đa dạng, dù họ có cố gắng nhặt về, không ít món vẫn rơi vào túi Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Mặt khác, công hội nào cũng có cách giải quyết trang bị của riêng mình, chuyện hám chiến lợi phẩm mà rối loạn phối hợp trong cuộc chiến đoàn đội vốn không phải vấn đề xa lạ gì.

Diệp Tu vừa bàn chuyện trang bị với Trảm Lâu Lan. Lúc này, Trảm Lâu Lan mới hiểu vì sao khi gã đề nghị chia trang bị cho bọn Diệp Tu sau trận, Diệp Tu lại bảo không cần. Hóa ra người ta tự tin kế hoạch của mình sẽ thành công, sớm chọn trước chiến lựa phẩm rồi.

Nhưng chọn kiểu này cũng phiền phức lắm, phải kiểm kê lại trước, vậy nên Trảm Lâu Lan đưa ra một quyết định liều lĩnh: Tránh để phiền phức, về thành sẽ đưa thẳng mỗi người một set đồ luôn.

Đang nói tới đó, bất chợt phát hiện Hại Người Không Mệt hồi sinh, Diệp Tu vứt lại một câu thì điều khiển Quân Mạc Tiếu chạy về thành.

“Sao ông biết hắn ta sẽ chạy về thành Bóng Đêm?” Trảm Lâu Lan vừa đuổi theo vừa hỏi. Thành Bóng Đêm chính là thành chủ gần nhất của khu luyện cấp Cung Điện Bóng Đêm gần đấy.

“Hắn ta diện đồ không giống cố ý đến đây hôi của, nếu làm chuyện khác, lưu điểm hồi sinh ở thành chủ gần nhất không phải chuyện thường tình ư?”

“Đúng há!” Trảm Lâu Lan giật mình. Gã không hề ngộ ra, bởi gã thật sự chưa từng nghiên cứu cái nghề hôi của này, chưa bao giờ.

Bọn Diệp Tu tất nhiên nhìn thấy chỉ thị của Trảm Lâu Lan trong công hội. Cả bọn đều đang mang tên Nghĩa Trảm Thiên Hạ trên đầu, xài ké thuộc tính công hội nhà người ta.

“Thành Bóng Đêm có người, qua kia nhìn thử xem.” Trảm Lâu Lan nói với Diệp Tu.

“Ừ, thế thì tốt rồi.” Diệp Tu đáp, Quân Mạc Tiếu lại quay đầu ngó về phía sau. Trảm Lâu Lan cũng ngó theo hắn, cạn cmn lời. Trong trường hợp đám Diệp Tu cố hết sức thao tác, quân Nghĩa Trảm Thiên Hạ của họ đang bị bỏ rơi. Được vài mống dựa vào ưu thế trang bị cộng tốc độ của nhân vật mới bắt kịp, thậm chí còn vượt mặt thành công, nhưng khi hết sức bền không thể “chạy nhanh” nữa, không có trang bị tăng tốc, cả lũ lại bị bỏ rơi.

So ra, năm người nhóm Trảm Lâu Lan còn bám đuôi sít sao, vừa nghĩ vậy, Trảm Lâu Lan vui lắm. Tụi này cũng dân chuyên nghiệp! Có thể bắt kịp tốc độ đại thần đó!

Đang đinh ninh là thế, đột nhiên nhìn thấy Hàn Yên Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn cũng đang chạy sát bên. Ngó thử phát, lập tức nhận ra trang bị của ba người này cùi mía cỡ nào. Diện nguyên cây hàng ngon còn cộng cả đống vào tốc độ mà vẫn chạy ngang người ta, chắc vui?

Trong lúc vô tình, Trảm Lâu Lan cảm thấy hơi thất vọng.

“Bảo đám anh em đang trinh sát trong thành giấu tên công hội.” Diệp Tu bỗng nhắc nhở, hành động vô cùng cẩn thận.

“OK.” Trảm Lâu Lan vội vàng bố trí theo.

“Nên chú ý những thành chủ khác nữa. Thành Bóng Đêm chỉ là giả thuyết, chưa chắc đúng đâu.” Diệp Tu lại nói tiếp.

“Có lý!” Trảm Lâu Lan gật đầu, lại ra lệnh theo.

Tiền Phương Cách Hải, Quy Khứ Lai Hề, Thiên Diệp Ly Nhược, Dạ Tịch nghe hai người trò chuyện mà cố nén không chen mồm móc xỉa, điểm này khác với Bánh Bao, bạn nhỏ Bánh Bao nghĩ gì nói đó. Nghe xong, Bánh Bao nghiêm túc mở bảng công hội, cẩn thận nghiệm hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Nãy ai vừa nói “có lý” vậy?”

“Tui nè.”Trảm Lâu Lan bảo.

“Tui này là ai?” Bánh Bao hỏi lại.

“Là sao?” Trảm Lâu Lan thắc mắc.

“Là Trảm Lâu Lan đó hả?” Bánh Bao chỉ nghe tiếng nên dợm hỏi, không chắc chắn lắm.

“Là tui đó.”

“Lão đại đỉnh quá.” Bánh Bao chợt phấn khích, Chỉ huy được cả hội trưởng luôn, quá ngầu!”

Ôi vãi!

Diệp Tu gõ một emo đầu đầy mồ hôi, Trảm Lâu Lan thì gửi một emo nổ cái bùm. Đám Tiền Phương Cách Hải cũng muốn mỉa mai chuyện này, cả bọn không chỉ là bạn qua mạng, mà còn là bạn thân trước khi vào game, cực kỳ hiểu biết nhau. Với mối quan hệ ấy, ai làm hội trưởng cũng không sao cả. Sau cùng Trảm Lâu Lan lên cầm đầu, bởi cả đám cảm thấy hắn là kẻ có khí chất lãnh đạo nhất bọn.

Nếu không phải mọi chuyện đang xảy ra trước mặt, cả đám sẽ không tin Trảm Lâu Lan lại thể hiện phong thái thằng đệ đến vậy, đã thế còn rất hợp với dáng ẻm.

Mất mặt quá bố ơi.

Ai cũng thấy xấu hổ quá chừng, Trảm Lâu Lan muốn giải thích, nhưng ngẫm lại thì làm sao giải thích hành vi xum xoe vừa nãy của mình, càng nói càng sai, bảo Lan phải sống sao đây?

Diệp Tu bình tĩnh hơn, mồ hôi mẹ mồ hôi con rủ nhau rơi hết mới nói tiếp: “Bánh Bao, em chẳng biết gì hết, bọn anh chỉ đang thương lượng đối sách thôi.”

“Ồ, hóa ra là thế.” Bánh Bao ngộ ra.

Bánh Bao chỉ cần câu giải thích như thế, nhưng trông nó chẳng khác gì không giải thích, Trảm Lâu Lan biết đám anh em của mình chắc chắn đang cười thầm, chẳng qua không thể hiện ngoài mặt mà thôi.

Đang buồn bực, một tin nhắn khiến mọi người quan tâm hơn được gửi đến.

“Có phát hiện, tên kia quả nhiên ở thành Bóng Đêm.” Trảm Lâu Lan nói.

“Ừ.” Diệp Tu đáp.

“Giờ phải làm gì đây?” Trảm Lân Lan dợm hỏi.

Đám Tiền Phương Cách Hải khóc một dòng sông, anh hai ơi là anh hai, sao anh mau quên quá vậy, có tiền đồ tí được không?

Nhưng lần này Diệp Tu tốt bụng không vạch trần, chỉ nhắn riêng cho Trảm Lâu Lan: “Quan sát kỹ vào, đoán hướng đi của hắn.”

Trong chớp mắt nhận được tin, Trảm Lâu Lan chợt ngộ ra mình lại vừa xum xoe nữa rồi.

May mà được Diệp Tu nhắc nhở, vờ như chỉ có hai ta cùng biết. Trảm Lâu Lan lập tức truyền lệnh lại, sau đó hồi âm cho Diệp Tu: “Còn chưa điều tra rõ, tụi mình sang vị trí này trước đã.”

“Được thôi. Có ai có sẵn trang bị tăng tốc độ di chuyển không? Với trang bị của hắn, tui đối phó cũng hơi vất vả.” Diệp Tu đáp.

“Để tui xem có ai có không?” Trảm Lâu Lan lại trở nên bận rộn.

Mọi người im lặng tiếp tục tiến thẳng đến thành Bóng Đêm, Diệp Tu và Trảm Lâu Lan chuyển sang chat riêng, tất nhiên không ai biết được.

“Hình như hắn định đến chỗ dịch chuyển.” Trảm Lâu Lan nhận được tình báo gần nhất.

“Mau cho người theo dõi những chỗ dịch chuyển của các thành gần đây, canh được nhiêu thì canh.” Diệp Tu vội đáp.

“Đã làm cả rồi.” Sau khi trải qua màn nịnh nọt đáng xấu hổ kia, Trảm Lâu Lan cũng tự kiểm điểm bản thân. Gã bất chợt phát hiện, mấy chuyện này còn cần đại thần chỉ ư? Không hề, gã có thể dựa vào kinh nghiệm chơi game của mình để làm được chúng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.