Toàn Chức Cao Thủ

Chương 430: Thắng lợi áp đảo



Ngay khi tất cả chuẩn bị kiên nhẫn quan sát một trận đấu tiêu tốn thời gian, thì trên đấu trường chợt thay đổi bất ngờ. Kiếm khách vẫn luôn nhẫn nại tìm cơ hội bỗng bị bậc thầy pháo súng cho ăn pháo, khi mọi người chưa thấy có gì quá nghiêm trọng, công kích của bậc thầy pháo súng đã nối gót liên tục. Từng đợt sóng khí nổ mạnh lũ lượt ập đến, kiếm khách kia như chiếc thuyền lá chao đảo trong tầng tầng sóng trào, cao thấp chìm nổi, cuối cùng bị đánh tan xác.

Vinh Quang.

Hai chữ to đập vào mắt, mọi người há hốc mồm. Họ còn nghĩ bậc thầy pháo súng chơi theo phong cách hèn hạ, chẳng ngờ người nọ lại sử dụng một loạt liên kích giết chết kiếm khách. Hết thảy phát sinh quá nhanh, họ còn chưa kịp tin nổi, đến lúc phát hiện có gì đó bất ổn, thì đã trợn mắt há mồm nhìn kiếm khách bị nổ chết, giờ mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

“Đệch” Có người mở miệng sợ hãi trước tiên.

“Có đứa nào ghi hình không??” Một người hỏi.

Đối chiến trên đấu trường không được hệ thống tự động quay lại, phải có người lựa chọn chức năng ghi hình mới được, hơn nữa chủ phòng có quyền cấm ghi hình, tuy bình thường chẳng có người chơi nào dùng chức năng này.

Bây giờ nhắc đến ghi hình, cả đám mới kịp phản ứng.

Kiếm khách thua, mọi người muốn biết ngọn nguồn như thế nào? Giờ họ chẳng biết mô tê gì. Ai cũng muốn xem lại lần nữa, nhưng phải có bản ghi hình mới được, kết quả cả đám mắt to mắt nhỏ trừng nhau, lúc vây xem chả ai nghĩ đến chuyện này cả.

Lúc này, sắc mặt Mã Thẩm Nghị tất nhiên rất khó coi. Nói thật gã cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, túm lại là họ thua. Lỡ miệng chém rằng chấp cả tiệm, ngờ đâu mới gặp đối thủ thứ hai đã thua trận, còn bị hành liền mạch, Mã Thẩm Nghị ngẩng thẳng, quyết không nghiêng đầu nhìn Trần Quả.

Khán giả không thể quay lại khoảnh khắc đặc sắc kia, đành phải vây xem đương sự. Chém cho dữ rồi bị bẻ mặt, đây luôn là chuyện nhà nhà thích hóng hớt. Vì thế, Mã Thẩm Nghị phát hiện mình không nhìn Trần Quả cũng vô dụng, ánh mắt của người xung quanh đã khiến gã chịu không nổi, lòng tự tôn bị giẫm mạnh.

So với ông chủ Mã, kiếm khách bị thua kia khá thong dong, còn đứng dậy nhìn về phía đối thủ. Những người chơi vừa thấy cảnh này, cảm thấy gã đúng là một cao thủ từng trải. So đấu không thể nào luôn bất bại, giữ thái độ bình tĩnh trước mọi chuyện mới là tố chất một cao thủ thành thục nên có.

Mã Thẩm Nghị không muốn nhìn Trần Quả, Trần Quả lại muốn nhìn sang, còn cười dài như chả biết tên bên cạnh là Mã Thẩm Nghị: “Ông chủ Mã, sao không hô nữa đi? Ván này thắng đẹp hơn ván trước mà ta?”

“Đừng đắc ý sớm, chờ thắng hết hai người bên tui rồi nói sau.” Mã Thẩm Nghị không chịu bỏ cuộc khi chưa đến giây phút cuối, nhưng trong lòng đã không còn tự tin như lúc vừa đến. Thật ra khi nghe thấy tên Quân Mạc Tiếu, Mã Thẩm Nghị đã hết hi vọng vào việc đập bảng hiệu rồi. Dù Quân Mạc Tiếu không ở đây thì sao? Nếu thực sự có cao thủ như vậy thường trú, dẫu có thể tranh thủ chiến thắng lúc người ta không có mặt, khi người ta trở về sẽ gỡ gạc ngay thôi. Mã Thẩm Nghị đang rơi vào hoàn cảnh đâm lao phải theo lao.

Trong đấu trường, kiếm khách đứng vào hàng khán giả, thiện xã đã vào ứng chiến. Ngờ đâu đối thủ của gã vốn nên là bậc thầy pháo súng, giờ cũng nhảy tót sang một bên.

Mọi người thắc mắc nhìn sang, chợt nghe người nọ nói một câu: “Đổi người.”

“Ông chủ Mã, không có lý do gì mà bên ông những2 người, bên tôi chỉ có 1 người ứng chiến được?” Trần Quả ở bên cạnh nói.

Trong lúc nói chuyện, một nhân vật chực bước vào đấu trường, ai cũng thấy đây là một ma đạo học giả. Mọi người trong tiệm dáo dác tìm, lại một người ngồi đâu đấy chủ động đứng lên để tất cả dòm ngó, sau đó hỏi: “Có thể bắt đầu được chưa?”

Mọi người vội chạy về chỗ ngồi, lần này không ai quên đặt chế độ ghi hình nữa.

Trận đấu bắt đầu. Vừa mở màn đã vô cùng lôi cuốn, đôi bên đều ham thích tấn công. Ma đạo học giả và thiện xạ là hai nghề khá tương tự, cận chiến hay đánh xa đều được. Ma đạo học giả lướt chổi phi hành, thiện xạ dùng Phi Súng, chúng là những cách di chuyển đặc biệt mà các nghề khác không có. Hai người di chuyển suốt cuộc chiến.

Áp sát, chiến; khoảng cách vừa, cũng chiến; cự ly xa, chiến còn dữ hơn. Từ lúc hai nhân vật so tài, trận đấu chưa dừng lại một giây. Di chuyển đủ kiểu cũng không thoát ly phạm vi quá lớn, luôn nằm trong phạm vi công kích của hai nhân vật.

Song, cuộc đối kháng cân bằng kiểu này không kéo dài mãi được. Ánh sáng bao chùm giữa những đòn công kích, tất cả đều hiểu ma đạo học giả đã ép thiện xạ xuống thế yếu. Thiện xạ muốn tấn công giành lại thế chủ động cũng chẳng ăn thua gì. Cuối cùng, gã bị ma đạo học giả quét vào góc rồi mất đi không gian di chuyển. Các đạo cụ ma pháp được chuẩn bị sẵn ào ào vứt ra, dễ dàng kết thúc trận đấu.

Vinh Quang.

Hai chữ to nhảy ra.

Bây giờ, người xem cũng không kinh ngạc mấy. Bởi vì trận này quá rõ ràng. Từ khi bắt đầu cho đến khi kết thúc, mỗi một giai đoạn, mỗi một chi tiết, không có gì khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Nếu như ván trước bậc thầy pháo súng đột nhiên bùng nổ liên kích khiến người ta thấy sai sai, thì ván này lại chẳng có gì để bàn cả.

Rõ ràng rằng, ma đạo học giả thắng là vì mạnh hơn, hiển lộ rõ ràng trong từng phân đoạn chiến đấu, khán giả theo dõi xem là hiểu ngay. Phần ghi hình của trận này không mấy ai muốn xem lại.

Trận đấu kết thúc, lần này, Mã Thẩm Nghị trở nên ủ rủ hẳn. Mạnh miệng cũng chẳng còn ý nghĩa, Mã Thẩm Nghị không giỏi ăn nói, gã chả biết chống đỡ mặt mũi thế nào. Cuối cùng, gã chỉ yên lặng bỏ lại một câu: “Khi quay lại tui sẽ đưa tài khoản cho bà.”

“Phắn rồi hở?” Trần Quả vui tươi hớn hở.

Mã Thẩm Nghị đang định nói gì, không ngờ tuyển thủ kiếm khách kia lại đột nhiên mở miệng: “Không vội.”

Tất cả mọi người giật mình, kể cả Mã Thẩm Nghị đang chuẩn bị xoay người ra cửa.

Đây quả là một buổi đập tiệm đáng giễu, vẻ mặt của hai kẻ đập tiệm lại khá bình tĩnh, không hề nín nhịn như Mã Thẩm Nghị. Người chơi kiếm khách còn không chút hoang mang nói tiếp: “Ông chủ, lần này chúng ta không thành công. Nhưng cao thủ của chị chủ bên này quá lợi hại, tôi muốn học hỏi vài ván nữa, không ngại chứ?”

“Tất nhiên không ngại rồi.” Trần Quả mỉm cười, thoáng liếc nhìn Mã Thẩm Nghị: “Ông chủ Mã còn muốn hóng chuyện không?”

Mã Thẩm Nghị ngẩn người, tức thì cảm thấy làm vậy sẽ giảm bớt tình cảnh xấu hổ của mình xuống. Hai người kia thua lại rất có phong độ, thái độ khiêm tốn như thế, khiến người ngoài cũng không thể mặt dày khinh bỉ.

“Vậy ở lại xem.” Mã Thẩm Nghị gật đầu.

“Hai cậu muốn đánh với ai, vẫn là hai người vừa rồi sao?” Trần Quả hỏi.

Vẻ mặt hai người chợt thay đổi: “Chỗ chị chủ còn cao thủ khác ư? Có thể cho chúng tôi mở mang tầm mắt không?”

Giờ đây người muốn mở mang tầm mắt không chỉ mình hai người, Mã Thẩm Nghị, toàn bộ người xem đều đang tò mò tiệm net Hưng Hân còn nhân vật lợi hại nào.

“Được” Trần Quả gật đầu, phòng thi đấu còn chưa đóng nhanh chóng xuất hiện một thích khách.

Thích khách và kiếm khách đều là nhân vật cận chiến. So với hai ván trước, ván này công kích dữ dội hơn, từng đao nhuộm máu. Giữa màn máu tung tóe, cuộc chiến vẫn rõ ràng như cũ. Đấu không được bao lâu đã thấy thích khách chiếm ưu thế vượt trội. Trường hợp này, nếu không nhờ kiếm khách đã thể hiện năng lực của mình trước đó, sợ rằng chẳng ai nghĩ thực lực của gã cũng thuộc hàng cao thủ. Qua đó càng nổi bật thực lực đáng sợ của cao thủ trong tiệm net Hưng Hân hơn.

Kiếm khách chiến bại lui xuống, thiện xạ lên thay. Tiệm net Hưng Hân lại thay một nhà quyền pháp ra sân. Tất cả mọi người thầm hít một hơi, Hưng Hân cao thủ như mây ấy.

Sắc mặt Mã Thẩm Nghị càng ngày càng trầm trọng. Trình độ của kiếm khách và thiện xa, gã thoáng nhìn đã cảm thấy khó có người mạnh hơn, bằng không sao gã có thể tự tin mà chạy tới đập tiệm?

Kết quả vừa đến Hưng Hân, cao thủ thay phiên nhau lên, ID và người xa lại, sao đột nhiên tụ tập hết tại Hưng Hân thế?

Người lợi hại như thế, có một đã đủ chống giữ tiệm, vậy mà Trần Quả có những bốn em, liệu còn thêm bao em nữa? Càng chưa nói đến đứa có vũ khí bạc, phớt lờ chuyện áp chế 20 cấp – Cao thủ kì bí Quân Mạc Tiếu kia.

Mã Thẩm Nghị còn đang thất thần, ván đấu mới đã bắt đầu. Ván này khán giả không ngạc nhiên lắm, vẫn là cao thủ của Hưng Hân phô bày thực lực. Sau khi nhà quyền pháp áp sát, tấn công tới như mãnh hổ khiến thiện xạ không thể chống đỡ, so ra, trận này kết thúc nhanh nhất.

Hiện tại, mọi người đã chẳng còn chú ý thắng bại, chỉ ngóng xem ai là người kế tiếp của Hưn gHân.

Không ngờ trận này đánh xong, Trần Quả lại mỉm cười hỏi: “Đủ rồi nhỉ?”

“Không còn nữa sao?” Hai người kia hỏi.

Trần Quả chỉ cười không nói.

“Thế để chúng tôi đấu với hai người đánh không lại trước đó đi?” Kiếm khách bảo.

“Tôi cũng vậy.” Thiện xạ cũng thỉnh cầu.

“Được rồi” Trần Quả gật đầu đáp ứng.

Không có nhân vật mới, hứng thú của quần chúng giảm đi một nửa. Cao thủ của tiệm net Hưng Hân, thực lực quá vượt trội, hai người kia không phải đối thủ. Trận đấu không chút hồi hộp chẳng thu hút được ai.

Tuy nhiên, chuyện được ngó cao thủ phô tài vẫn tuyệt lắm. Tuy hứng thú của quần chúng giảm bớt, nhưng cả bọn vẫn theo dõi hết tất cả các trận. Y như rằng, hai người kia lại thua hai lần mỗi người, rồi lần lượt thua cả bốn cao thủ, tổng cộng thua tám trận.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.