Toàn Chức Cao Thủ

Chương 224: Tình báo giả



BOSS hoang dã Khe Núi Nhất Tuyến, Người Đá Lang Thang Alpen, chính là con mạnh nhất trên bản đồ này. Lúc này nó đang mặc áo dài màu đen, bả vai khiêng thái đao chiều dài như thanh đại kiếm lang thang dạo quanh trong khe sâu.

“BOSS” Giọng Bánh Bao Xâm Lấn pha lẫn tiếng nuốt nước miếng. Đối với một game thủ lão làng, chữ BOSS này quả nhiên rất mê người.

“Thối lui thối lui.” Diệp Tu bỗng nhiên kêu lên.

Hai người khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời lùi về sau.

“Phía sau có người.” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu cũng lùi bước ẩn núp phía sau vách núi.

“Ai?” Đường Nhu hỏi.

“BOSS bị phát hiện rồi, đoán chừng rất nhanh sẽ có người tới giết.” Diệp Tu vừa trả lời Đường Nhu, vừa xem bản đồ trên màn hình. Bánh Bao Xâm Lấn bên cạnh Quân Mạc Tiếu lộn người lăn tới trước, tiếp đó lập tức lộn người lăn về sau.

“Bánh Bao em làm gì đó?” Diệp Tu vừa xem bản đồ vừa hỏi.

“Điều tra.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Thế em trông thấy gì rồi?” Diệp Tu hỏi.

“Cây đao dài khiếp.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Rồi… Lát nữa tụi em phải chú ý, vũ khí con BOSS này có cự ly công kích của đại kiếm, tốc độ công kích của thái đao.” Diệp Tu nói.

“Ồ? Chúng ta phải giết nó?” Đường Nhu nói.

“Đương nhiên.”

“Nhưng có người tới rồi.” Đường Nhu nói.

“Giựt BOSS hả, em thích.” Bánh Bao Xâm Lấn đáng khinh nói, lại vang tiếng nuốt nước miếng.

“Có sao không?” Đường Nhu hơi ngại.

“Là người bên Mưu Đồ Bá Đạo.” Diệp Tu nói.

“Còn chưa lên?” Đường Nhu lập tức sửa miệng.

“Giờ không thể lên.” Diệp Tu nói.

“Tại sao?”

“Viêm Nữ Vu, chúng ta giết nó mất nhiêu lâu còn nhớ không?” Diệp Tu nói.

“Ba tiếng rưỡi…” Đường Nhu đương nhiên còn nhớ, chuyện xảy ra được mấy ngày thôi mà.

“Vậy nên, dù chúng ta có giết bây giờ, cũng không thể giết chết nó trước khi người Mưu Đồ Bá Đạo tới.” Diệp Tu nói.

“Nên là?”

“Bánh Bao đã nói, phải giựt.” Diệp Tu nói.

“Hahahahaha......”

“Nhỏ giọng chút Bánh Bao.” Diệp Tu vội nhắc nhở.

Bánh Bao Xâm Lấn im tiếng, Đường Nhu cũng điều khiển Hàn Yên Nhu đi tới dò xét: “Nhưng chúng ta chỉ có ba người.”

“Người đối phương cũng không nhiều.” Diệp Tu nói.

“Tại sao?”

“Vì người bên Mưu Đồ Bá Đạo bây giờ đa phần đều đang tụ tập với người công hội khác, chuyện tốt như BOSS hoang dã này bọn họ tuyệt đối sẽ không muốn kinh động tới công hội khác, thành thử bọn họ sẽ không phái quá nhiều người, hơn nữa quy mô hành động phải nhỏ, cho nên người tới giết BOSS sẽ không quá đông.” Diệp Tu nói.

“Lỡ có rất nhiều người thì sao?”

“Vậy chúng ta đành phải đăng tin lên thế giới, làm cho rất nhiều trở nên rất rất nhiều, cực nhiều” Diệp Tu nói.

“Hahaha, lão đại anh xấu quá nha.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Là chiến thuật.” Diệp Tu chữa lời cậu ta.

Ba người cứ vậy lén lút núp đằng sau vách núi, thỉnh thoảng lòi nửa quả đầu ra ngoài quan sát xung quanh một cái. Người chơi Mưu Đồ Bá Đạo vẫn vô cùng cẩn thận theo dõi Người Đá Lang Thang Alpen ở phía sau. Rõ ràng, gã không muốn cách quá xa, nhưng lại sợ bước vào phạm vi cừu hận của Người Đá Lang Thang Alpen. Mà Người Đá Lang Thang Alpen quả không thẹn với tên “lang thang” của mình, chỉ cần ra con mới sẽ không giống các con BOSS khác đi vòng vòng trong phạm vi nhỏ, mà lại chậm bước diện rộng khắp Khe Núi Nhất Tuyến.

“Tên này không biết dòm BOSS nhiêu lâu, thế mà không đụng phải ai, thật may mắn.” Diệp Tu nói.

“Gã đụng rồi đó.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Nếu đụng thì sớm đã có người tới cướp. ” Diệp Tu nói.

“Lão đại, chúng ta cũng là người…” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

Diệp Tu bó chiếu, câu này, bạn nên giải thích thế nào đây? Ngậm miệng luôn cho xong.

“Chúng ta trốn mãi trong này à?” Đường Nhu hỏi.

“Nơi này được. Anh đã coi bản đồ, nếu đối phương từ cửa vào sang đây thì không thể xuất hiện ở chỗ chúng ta, hẳn là gặp trực diện BOSS. Có điều nếu BOSS đi quá xa thì sẽ không còn địa hình để ta lợi dụng, đâm ra khó xử lý đám kia, có thể nhanh chút được không vậy!” Diệp Tu nói. Đứa giết BOSS chưa tới, đứa chuẩn bị giựt BOSS lại nóng ruột.

Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn ở phía sau trở nên tương đối trầm lặng. Hai người mặc dù đã có chút tiến bộ về kỹ thuật, nhưng ở phương diện này, quả thật vẫn còn kém lắm.

Bánh Bao Xâm Lấn đang ngồi chồm hổm, khai triển sở trường hèn mọn của mình, liên tục lăn ra nhìn trộm.

“Chạy càng lúc càng xa thiệt rồi.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“BOSS có khả năng đột nhiên quay đầu không?” Đường Nhu hỏi.

“Ờ… Cái đó anh chưa nghiên cứu sâu.” Diệp Tu đáp. Thật ra là hắn đang xem bản hướng dẫn đánh Người Đá Lang Thang Alpen đây nè. Lật trang nhanh, phát hiện trên bản hướng dẫn cũng không nhắc tới điều này, hiển nhiên không có ai cảm thấy đây là một vấn đề đáng nghiên cứu.

“Chúng ta vòng lại không? Đầu đường bên kia có thể có chỗ tốt hơn thì sao?” Đường Nhu hỏi.

“Bên kia không chỗ thông sang.” Diệp Tu vô cùng tiếc nuối nói với Đường Nhu.

“Chúng ta rốt cuộc cần địa hình thế nào?” Đường Nhu hỏi.

“Vừa đủ gần, gần đến mức chúng ta mới lộ mặt là đánh được BOSS luôn.”

“Vì sao?” Đường Nhu hỏi.

“Đây là quy tắc game. Nếu chúng ta ra tay sau, chắc chắn không thể cướp được quyền sở hữu BOSS, cho nên ngay thời điểm ra tay chúng ta phải vừa đánh trúng BOSS, vừa giết sạch cả bọn, quyền sở hữu BOSS mới có thể được chấp nhận, cũng như thù hận của BOSS lúc này mới tính lên người đội chúng ta. Bằng không dù chỉ còn một người còn sống bên đội chúng, cộng thêm chưa thoát khỏi hình thái chiến đấu, chúng ta giết chết BOSS đi nữa thì quyền sở hữu BOSS cũng không phải của chúng ta. Hiểu không?” Diệp Tu giải thích.

“Ặc… Nghĩa là chúng ta cần tiếp cận chiến cuộc đủ nhanh, so với chuyện đánh BOSS, thành công giải quyết hết bọn họ mới là chuyện quan trọng hơn?” Đường Nhu nói.

“Đúng vậy. Giờ em xem, BOSS càng lúc càng đi về phía kia, chính giữa lại hoàn toàn không có nơi nào để ẩn nấp. Giả như bên kia nảy sinh chiến đấu, bất kể thời cơ có hoàn mỹ bao nhiêu, bên ta vừa ló đầu ra, chúng sẽ lập tức phát giác ngay. Mà chúng ta còn phải vượt qua một khoảng cách lớn. Nội chút thời gian ấy, bọn họ đã có bao nhiêu cách xoay sở rồi, anh sẽ không giải thích cặn kẽ từng cái. Tóm lại với tình huống như thế, chúng ta khó cướp được BOSS.” Diệp Tu nói.

“Vậy làm sao bây giờ?” Đường Nhu lo âu, Hàn Yên Nhu xông về phía trước ló đầu ra: “Càng lúc càng chạy ra xa.”

“Sao không dứt khoát lên cướp luôn rồi dẫn tới một nơi không người giết?” Đường Nhu đề nghị.

“Không có nơi nào như thế.” Diệp TU nói, “Cùng lắm thì bọn họ làm như anh đã nói, rêu rao chuyện BOSS để toàn bộ thế giới biết, em nghĩ khu luyện cấp đến lúc đó còn có thể có một nơi không người không?”

“Ý…” Diệp Tu bỗng thì thầm, “Cách này cũng không tồi, nếu không được thì có thể thử xem.” .....”

“Cách gì?”

“Coi người bên Mưu Đồ Bá Đạo khi nào thì tới đã.” Diệp Tu nói, “Chậm chết được.”

“Đến rồi đến rồi” Bánh Bao Xâm Lấn đột nhiên la lên.

“Đầu núp về Bánh Bao.” Diệp Tu lập tức kêu lên. Hắn biết đối phương tới phía chính diện, tuy chỗ này cách tương đối xa, nửa đầu có thể không thấy được, nhưng nhỡ số đông đè bẹp khoảng cách, nhìn thấy được thiệt thì sao.

Bánh Bao Xâm Lấn rút đầu cực nhanh, tức khắc lách về.

“Bao nhiêu người đến?”

“Năm.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Mới năm?” Diệp Tu ngạc nhiên. BOSS hoang dã đó, vậy mà chỉ mới tới năm người, lá gan cũng vượt ra ngoài dự đoán của hắn, hắn vốn nghĩ đến ít nhất cũng phải mười người.

“Là năm đó, em không nhìn lầm.” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Được rồi biết rồi.” Diệp Tu gật gật đầu.

“Cách của anh?” Đường Nhu hỏi. Lúc này BOSS rõ ràng đã không còn ở cái vị trí gọi là “có thể tiếp cận chiến cuộc nhanh nhất”.

“Chú ý thế giới.” Diệp Tu vừa dứt câu, kênh thế giới lập tức nhảy ra một tin.

Quân Mạc Tiếu: Khe Núi Nhất Tuyến 2441, 3212  phát hiện BOSS ẩn, tới nhanh đê

“Đệch”

Tuy tin thế giới do một người chơi bình thường phát ra thường xuyên bị phủ lấp nhanh chóng, nhưng, cái tên Quân Mạc Tiếu dù sao cũng rất chói mắt. Giờ phút này có không ít người đang thầm nguyền rủa hắn. Cái lóe bất chợt hiện trên thế giới, tức khắc hấp dẫn vô số ánh mắt, mà tin tức do Quân Mạc Tiếu phát ra, cũng khiến cho vô số người thảng thốt.

Chẳng qua, chữ “đệch” trong miệng Dạ Độ Hàn Đàm khác nghĩa với chữ “đệch” được thốt ra từ các sếp bự và cao thủ của công hội khác.

“BOSS ẩn” Lối vào Khe Núi Nhất Tuyến xôn xao một vùng, đã có người gấp rút muốn vào bản đồ.

“Chuyện gì rồi?” Dạ Độ hàn Đàm gửi tin nhắn ngay cho người canh BOSS.

“BOSS không có ở đó…” Người canh BOSS vội trả lời

Dạ Độ Hàn Đàm ngẩn ra.

“Khoan đã” Trần Dạ Huy bên này đột nhiên hét to một tiếng, nhưng lúc này người người huyên náo, ngoại trừ những kẻ cận bên thì chẳng ai màng tới hắn.

Nhưng có kẻ cận bên để ý là đủ, bởi vì đó chính là những tên có quyền đưa quyết định thay bảy công hội lớn.

“Hắn ta trùng hợp gặp BOSS ẩn, hay là, điệu hổ ly sơn?” Trần Dạ Huy trầm giọng nói.

Mưu Đồ Bá Đạo và Gia Vương Triều là kẻ thù không đội trời chung, Dạ Độ Hàn Đàm cực kỳ căm ghét Trần Dạ Huy, không phải bởi một lý do đặc biệt nào cả. Tao là Bá Đồ, mày là Gia Thế, thế là đủ.

Nhưng giờ phút này, Dạ Độ Hàn Đàm phát hiện đồng chí Trần Dạ Huy quả là đáng yêu. Suy nghĩ của hắn quả thật rất đúng lúc.

Mục tiêu trước nhất của Dạ Độ Hàn Đàm, đầu tiên là BOSS hoang dã, thứ hai mới là Quân Mạc Tiếu. Gã không muốn vì tình báo giả mà khiến mọi người loay hoay tìm BOSS làm hỏng hết cơ hội âm thầm giết BOSS của họ.

Chỉ là, ý kiến của Trần Dạ Huy có lẽ thuyết phục được những người này, nhưng đám người khác thì sao? Người ở cửa phó bản không lập được đội, người đã đánh xong phó bản cấp 30, người thèm muốn BOSS hoang dã tràn ngập khắp nơi đấy! Câu nói của Quân Mạc Tiếu vẫn sẽ thu hút được không ít người nhỉ?

Cái thằng này, thành thật tuyên bố tin tức giả hòng thừa cơ thoát thân đây! Bấy giờ, Dạ Độ Hàn Đàm cực kì phản cảm Quân Mạc Tiếu. Chiêu này, sớm không dùng trễ không dùng, ngay lúc chúng ta thật sự tìm thấy BOSS thì mi mới dùng, đồ gây nghiệp chướng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.