Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, tin dù chấn động nhưng chỉ vài người được biết. Lam Hà và Hệ Châu là hai người duy nhất của Lam Khê Các ở khu 10 rõ việc, sau khi bàn bạc với nhau, quyết định ém nhẹm chuyện này.
Nghĩ xem, những công hội kia vì không biết nên vẫn đối đầu với Quân Mạc Tiếu. Còn bọn Lam Hà đã hiểu đối thủ này dù cương tới đứt cũng không thắng nổi người ta, tất nhiên không đâm đầu vào, chỉ cần ung dung ngồi một bên cười mấy nhà khác lấy trứng chọi đá, vì sao không làm?
Bây giờ Lam Hà không online game, mà đang coi video Thùy Dương Quấn Bờ bị đập chết trên diễn đàn.
Tên của Thùy Dương Quấn Bờ bị zoom rõ ràng, hắn cứ hay đâm chọt cậu nay lại bị đánh lên bờ xuống ruộng như vậy khiến Lam Hà có chút hả hê, nhưng cũng hiểu Thùy Dương Quấn Bờ này dù sao cũng xem như nổi tiếng trong game, là một trong số ít cao thủ của Lam Khê Các. Vậy mà trong đoạn ghi hình này lại trở thành nhân vật phụ mặc người ta củ hành; mà hành này đâu chỉ mình gã ăn, còn cả Lam Khê Các cũng bị dây vào.
Mấy tên ở công hội đối địch không vì người kia quá pro mà thông cảm, ngược lại sẽ mượn chuyện châm chích Lam Khê Các.
Lam Hà dạo quanh diễn đàn, nhưng không ở box video, vì có người post video này sang box Thần Chi Lĩnh Vực.
Trong game có Thần Chi Lĩnh Vực, trên diễn đàn cũng có một box riêng gọi là Thần Chi Lĩnh Vực. Hai Thần Chi Lĩnh Vực đều là khu xôm tụ nhất.
Tên đem video post sang Thần Chi Lĩnh Vực rõ ràng không có ý tốt, bên dưới video còn viết thêm mấy câu ca ngợi kỹ thuật của Trục Yên Hà, chủ yếu là dùng biện pháp đòn bẫy, dìm hàng Thùy Dương Quấn Bờ để nâng đối thủ lên.
Ai không biết Thùy Dương Quấn Bờ? Từng oanh tạc cả năm đại cao thủ bất bại của Lam Khê Các đó, nay bị Trục Yên Hà đánh tơi bời hoa lá, Trục Yên Hà còn mạnh tới chừng nào nữa? Đại loại như vậy. Lam Hà kéo xem comment, âm mưu của thằng thớt quả nhiên thành công, bên dưới tiếng toàn lời la ó sỉ vả. Mặt khác cũng vì danh tiếng cá nhân của Thùy Dương Quấn Bờ đã nát sẵn, tính hống hách lan khắp Thần Chi Lĩnh Vực, thành ra như vậy, người chơi khác cũng không ngại bỏ thêm vài cục đá xuống giếng, sẵn bỏ Lam Khê Các xuống giếng chung, khiến cho Lam Hà cười không nổi.
Video càng lúc càng hot, game thủ ở Thần Chi Lĩnh Vực và mấy khu khác không biết ẩn tình khu 10, lướt xem video xong, nhiều người vào game tìm tên Trục Yên Hà.
Bữa tối, Trần Quả sạc cho Diệp Tu một trận. Bây giờ cô bị phiền đến muốn bỏ game. Bạn bè trong trò chơi thi nhau hỏi vì sao tự dưng lên tay dữ dội, chỉ có thể đi giải thích với từng người, chưa hết, còn phải thỏa mãn thêm mớ bà tám về cao thủ của bọn họ.
Thêm một đống người lạ thêm bạn đòi bái sư, công hội đến dụ dỗ, ly kỳ nhất phải kể tới ban chiều, đâu mọc ra hai người tự xưng là chuyên gia tìm kiếm ngôi sao trong giới chuyên nghiệp, chạy đến hỏi cô nhiều câu như chơi Vinh Quang bao lâu rồi, nhà ở đâu, có hứng thú làm tuyển thủ chuyên nghiệp không, cứ như tra cả tổ tông họ hàng vậy. Trần Quả tức giận trả lời “Không phải chủ acc” xong out luôn game.
Mình vậy mà lại nói “Không phải chủ acc”, thật quá đau khổ rồi.
“Tất cả là do chú mày hại!” Trần Quả gào thét, cơm xém tí phun đầy mặt Diệp Tu.
“Lỗi của tôi của tôi, chị chủ uống chút canh, coi chừng nghẹn.” Diệp Tu lập tức hiếu kính chén canh cho Trần Quả.
Trần Quả nhận lấy, uống hai ngụm, hơi xuôi xuôi lại.
“Thật ra cũng không phải lỗi do tôi hết.” Diệp Tu nhân dịp giải thích.
“Gì?”
“Đối thủ quá yếu, tôi bó tay...”
“Cút khỏi mắt bà!!” Chén canh trong tay Trần Quả bị ném đi, mọi người hoảng hồn hét lên, phần Diệp Tu đã nhanh chân chuồn khỏi tiệm net.
“Tiểu Đường em còn cười!!” Trần Quả tức giận nói. Ca chiều Đường Nhu ăn cơm cũng ở trước quầy, cô đứng ôm hộp cơm, dù quay lưng về bên đây nhưng vai cứ run run, đã cười tới nhịn không nổi nữa.
“Không cười không cười.” Đường Nhu múc cơm bỏ vào miệng liên tục, không thèm chú ý hình tượng.
Diệp Tu đi ra ngoài một lúc lâu cũng chưa quay lại. Đến mười giờ, Trần Quả đi ra đi vào tiệm net nhìn dáo dác khắp nơi, không thấy ai bèn quay về hỏi nhỏ Đường Nhu.
“Đi đâu mất rồi? Không lẽ ra ngoài đụng trúng cây?”
“Nếu thế chị phải vui chứ.” Đường Nhu nói.
“Tất nhiên! Vui vô cùng luôn.” Trần Quả vừa nói, vừa ngoảnh nhìn ra cửa.
“Em làm gì vậy?” Thấy Đường Nhu trước quầy rất thong dong, nghiêng đầu qua xem thử, kết quả thấy Đường Nhu đang xem hướng dẫn, Trần Quả lại không biết làm sao. Trần Quả ngồi đại một máy, log game xem một vòng vẫn thấy huyên náo như cũ, hay là đi coi video hướng dẫn? Trần Quả vào website, kết quả trông thấy topic phân tích video Thùy Dương Quấn Bờ bị Trục Yên Hà của mình đánh chết nằm vắt vẻo trên top, tò mò click vào, ngẩn người xem.
Đồng hồ chỉ 11 giờ, vẫn không thấy bóng dáng Diệp Tu.
“Thằng này đi đâu mất rồi? Lại không có điện thoại.” Trần Quả đi ra đi vào.
“Yên tâm đi, người ta lớn đầu như vậy.” Đường Nhu nói.
“Suốt ngày ru rú một chỗ, xem chừng đi xa quá lạc đường rồi.” Trần Quả nói.
“Lạc đường cũng có chú cảnh sát dắt về, chị đừng lo!” Đường Nhu nói.
“Ai thèm lo cho nó! Mười một giờ tới ca đêm rồi, người chưa về thì tính sao?” Trần Quả nói.
“Không phải có em đây sao?” Đường Nhu nói, “Chị đi ngủ đi!”
“Được rồi...” Trần Quả nhìn ra ngoài lần nữa, cuối cùng cũng phải lên lầu.
“Chừng nào anh ấy về em nhắn tin cho chị ha?” Đường Nhu hỏi.
“Ờ...” Trần Quả chỉ nói vậy, người đã khuất bóng.
Không bao lâu sau, đến giờ tan ca, đám nhân viên khác lục tục ra về. Bấy giờ Diệp Tu mới lén lén lút lút thò đầu ra chỗ cửa tiệm net, nhìn đông ngó tây một hồi mới mò ra chỗ quầy, đảo mắt khắp nơi, nhìn thấy Đường Nhu thì thở phào nhẹ nhõm.
“Chị chủ đâu?” Diệp Tu đứng thẳng người, châm thuốc.
“Ngủ rồi.” Đường Nhu thấy Diệp Tu, vừa trả lời xong liền móc điện thoại ra.
“Anh đi đâu thế?” Đường Nhu vừa nhắn tin vừa hỏi Diệp Tu.
“Đi lòng vòng quanh đây thôi! Mức độ tức giận của chị chủ ở khoảng nào rồi?”
“Khó nói. Anh đi thì là 0, anh vừa về đến, không chừng vọt về 100 rồi.” Đường Nhu nói.
“Thật ra không phải lỗi của anh.” Diệp Tu nói.
“Ai bảo anh hút thù hận đến vậy.” Đường Nhu nói.
“Em tiến bộ rất nhanh.” Diệp Tu khen Đường Nhu, cô em này cuối cùng cũng biết xài một vài thuật ngữ trong game, đây là trên tư tưởng đã bắt đầu tiếp nhận a.
“Thường thôi!” Đường Nhu nhắn tin xong, gửi đi.
Di động rất nhanh lại báo có tin nhắn, Đường Nhu mở ra xem, mỉm cười.
“Chị chủ nói anh đi trễ, cắt lương bữa nay.” Đường Nhu đưa Diệp Tu xem tin nhắn.
“Cắt đi cắt đi! Cắt hết cũng chẳng sao, bao ăn ở được rồi.” Diệp Tu nói.
“Nhắn lại vậy hở?” Đường Nhu hỏi.
“Em đừng có quậy.” Diệp Tu câm nín.
“Ha ha, anh vào chỗ đi, em sang bên kia.” Đường Nhu đứng dậy nhường chỗ cho Diệp Tu, cô chuyển sang vị trí thường dùng ban đêm của mình.
Hai người mạnh ai nấy log game, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu vừa online đã nhận được PM: “Ông anh lộ rồi.”
“À à à, chú em hả!” Diệp Tu chợt nhớ ID Lưu Mộc này hiện là clone của Hoàng Thiếu Thiên.
“Lộ cái gì?”
“Kỷ lục của anh quá bá, hôm nay Lam Khê Các tìm tới chiến đội luôn. Đội trưởng tụi tui lợi hại thế nào anh biết rồi đó, hai ba câu đã đoán ra Quân Mạc Tiếu là anh.” Hoàng Thiếu Thiên đáp.
“Hả? Đoán sao vậy?” Diệp Tu hỏi.
Quá trình này khá là dài dòng, nhưng Hoàng Thiếu Thiên là ai? Ngại gì chứ chẳng bao giờ ngại nhiều lời, chuyện lòng vòng hơn nữa cũng tích cực kể lại. Tốc độ tay vùn vụt tăng, nhanh chóng dùng vài đoạn kể hết cho Diệp Tu nghe mọi chuyện.
“Ồ, thì ra là vậy, anh lộ rồi chú em cũng đừng hòng thoát nha!” Diệp Tu nói.
“Đúng vậy a, đoán được Lưu Mộc là tui luôn.” Hoàng Thiếu Thiên nói.
“Chẹp chẹp, Văn Châu thật ra rất giỏi, đáng tiếc tay tàn.” Diệp Tu nói.
“Ổng đang sau lưng tui đó...” Hoàng Thiếu Thiên trả lời.
“Vậy không phải tay tàn?” Diệp Tu nói.
“Đội trưởng...” Hoàng Thiếu Thiên quay đầu nhìn Dụ Văn Châu, mặt ghi chữ em vô can.
Dụ Văn Châu chỉ cười cười, “Sự thật mà, anh thật sự là tay tàn.”
“Lời rác rưởi này của anh, đội trưởng tụi tui không quan tâm đâu!” Hoàng Thiếu Thiên đáp.
“Ừm, cho nên mới nói cậu ta lợi hại, nếu không phải tay tàn, thật sự quá khó ăn rồi!” Diệp Tu nói.
Hoàng Thiếu Thiên bất đắc dĩ, lại quay đầu nhìn Dụ Văn Châu.
“Tay tàn muốn so tốc độ tay với anh ta, hỏi anh ta đồng ý không.” Dụ Văn Châu cười nói.
Hoàng Thiếu Thiên chuyển lời, Diệp Tu trả lời rất nhanh. “Tới luôn, acc nào vậy?”
“Dùng acc này luôn đi” Một lúc sau có tin gửi đến.
“Ấy, đổi người rồi hả?” Diệp Tu hỏi.
“Ừm.”
“Chế độ tự do, ai tới trước tạo phòng.” Diệp Tu nói.
“Phòng 45178, pass 159.” Dụ Văn Châu trả lời.
“Đợi chút!” Diệp Tu đáp, Quân Mạc Tiếu vội vàng đi đến đấu trường.
Vào đấu trường, nhập số phòng, mật mã, sau đó vào sân đấu, sẵn sàng, bắt đầu.
Là bản đồ thường dùng, Lưu Mộc rút kiếm đứng một góc.
“Chào!” Quân Mạc Tiếu vào trận, Diệp Tu chào hỏi.
“Chào! Nghe nói bây giờ đang trông tiệm net à?” Dụ Văn Châu vừa đáp, nhân vật Lưu Mộc đã rút kiếm vọt đến.
“Ừm, mấy người chúng ta trừ chơi game còn biết làm gì nữa?” Diệp Tu cười, Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu hất lên, biến thành dạng mâu, né kiếm rồi đáp lại một chiêu Long Nha.
“Chiến mâu tốc độ 5, cái này khó chơi thật. Khước Tà của anh cũng không nhanh như vậy nhỉ?” Dụ Văn Châu nói.
“Tiếc là thuộc tính đơn điệu chút.” Diệp Tu vẫn không ngừng tay, một Long Nha vừa xong, vài kỹ năng thông thường đã ào ào ra truy kích, Lưu Mộc của Dụ Văn Châu tránh phải tránh trái, không có cơ hội phản công.
“Chuẩn bị dùng tán nhân quay lại?” Dụ Văn Châu vẫn đang trò chuyện.
“Hy vọng nhà phát hành game đừng chơi xỏ lá nữa.” Diệp Tu nói.
“Ha ha, cố gắng lên!”
“Đánh với cậu mà cần cố gắng?” Diệp Tu cười.
“Đôi khi cũng thật hâm mộ những kẻ tốc độ tay điên cuồng mấy người.” Dụ Văn Châu cảm khái, Lưu Mộc vì thao tác không bắt kịp, cuối cùng vì Quân Mạc Tiếu công kích không ngừng mà liên tục trúng chiêu.
“Tốc độ tay của cậu được thế này, tụi anh làm sao kiếm ăn nữa?” Diệp Tu không khách sáo chút nào, một chiêu vừa xong, chiêu sau đã sát đến.