Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1741: Tiền truyện (13)



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Thời đại át chủ bài đôi.

Làn sóng tranh luận về đề tài này đã giảm nhiệt đáng kể sau trận đấu vừa rồi. Chiến đội Bách Hoa vẫn được quyền đi tiếp, nhưng vị vua chúa thực thụ của thời đại rốt cuộc vẫn là Diệp Thu, vẫn là chiến đội Gia Thế.

Ai đủ sức ngăn bước tiến của Phồn Hoa Huyết Cảnh? Nhất Diệp Chi Thu chăng?

Lúc này người ta mới phát hiện câu hỏi đã bị đặt ngược. Đây vẫn là thời đại của Đấu Thần. Phồn Hoa Huyết Cảnh muốn làm nhân vật chính, thì phải chiến thắng Đấu Thần trước đã.

Ngôi vương chỉ có một.

Nhà vô địch, cũng chỉ có một.

Đó là nhân vật chính duy nhất của tất cả.

Trước khi nhà vô địch được gọi tên, mọi chiến đội đều chỉ là kẻ đua tranh, dù là Gia Thế hay Bách Hoa, hay bất kỳ chiến đội nào khác.

Ở chiến đội Lam Vũ, gần đây mọi người bỗng phát hiện Hoàng Thiếu Thiên có điều khác lạ. Tuy vẫn lắm mồm như mọi khi, lúc chơi Vinh Quang cậu lại có vẻ chín chắn hơn một chút. Cái thói loi nhoi bắt nguồn từ game mà Ngụy Sâm luôn đau đầu ở cậu có vẻ như đang giảm bớt. Giống như một con người bất chợt tìm thấy mục tiêu của đời mình, những biến chuyển trong thái độ và hành vi sẽ thể hiện rất rõ rệt.

Đó là cách mà Hoàng Thiếu Thiên đã thay đổi lối chơi.

Hết thảy, Ngụy Sâm đều nhìn ở trong mắt.

“Ông thấy sao?” Liên tục quan sát rất nhiều ngày, Ngụy Sâm có thể khẳng định sự khác lạ của Hoàng Thiếu Thiên không phải tự nhiên mà đến. Hắn quyết định thảo luận với một người cũng để tâm chú ý vấn đề này như mình.

Phương Thế Kính, tuyển thủ tự do của Lam Vũ. Tuyển thủ tự do nghĩa là nghề nào cũng chơi, và thường thì không thể định hướng trước khi trận đấu diễn ra. Mỗi một trận, họ sẽ sử dụng những nghề khác nhau, đấu pháp khác nhau nên chẳng cách nào chuẩn bị từ sớm.

Hơn phân nửa chiến đội trong Liên minh đều có một tuyển thủ tự do. Nghe thì cảm thấy cool ngầu đấy, nhưng qua gần hai mùa giải, người ta mới dần nhận ra cái sự cool ngầu ấy không quá thích hợp cho việc đánh chuyên. Lối xếp đặt đội hình có sự góp mặt của tuyển thủ tự do là rất thú vị, nhưng thực tế không hiệu quả. Như mùa giải này chẳng hạn, từ đầu vòng bảng đến nay đã có bốn tuyển thủ tự do quyết định chơi hẳn một nghề, còn lại cũng tự thu hẹp phạm vi chọn nghề của mình.

Phương Thế Kính có lối đi thực dụng hơn rất nhiều. Anh ngồi vào slot "dự bị vàng" của Lam Vũ. Vì mọi nghề đều biết chơi, nên khi đội hình chủ lực có ai xuống phong độ hay cần linh hoạt chiến thuật, Phương Thế Kính sẽ khoác giáp ra trận.

Ban đầu, Ngụy Sâm cảm thấy rất có lỗi với Phương Thế Kính. Hai người là bạn thân từ ngày còn lăn lộn kiếm ăn trong game, cùng lập nên chiến đội Lam Vũ, sóng vai chinh chiến khắp các giải đấu, đến khi Liên minh ra đời, có ông chủ lớn đánh giá cao Lam Vũ và đầu tư cho họ thành câu lạc bộ, họ lại tiếp tục đồng hành qua mùa giải chuyên nghiệp đầu tiên. Ngụy Sâm cứ cảm thấy mình không tìm được một chỗ tốt cho anh em, phải làm dự bị thật quá thiệt thòi.

Nhưng Phương Thế Kính lại không nghĩ vậy.

Tuyển thủ tự do là một sai lầm trong cách tổ chức, anh nhận thức rõ hơn ai hết. Muốn cải tổ sai lầm này mà không phí hoài sở trường của các tuyển thủ tự do, cho ngồi ghế dự bị là hợp lý nhất. Lượng tuyển thủ ít sẽ mang đến sự gắn kết cho chiến đội, đồng thời vẫn duy trì khả năng linh hoạt, không gì có thể hay ho hơn thế.

Tuy vậy, mùa giải này chiến đội Lam Vũ không vì sự cải tổ đến từ một tuyển thủ tự do mà khởi sắc hơn. So với mùa giải trước, họ thậm chí còn thụt lùi.

Dẫu sao đi nữa, Phương Thế Kính cũng không phải con át chủ bài của Lam Vũ. Người có sức ảnh hưởng lớn nhất đến chiến đội đang gặp phải vấn đề gì, Phương Thế Kính biết chứ. Nhưng biết thì biết, bó tay vẫn hoàn bó tay.

Tháng năm mài mòn con người, bất kể là ai cũng không tránh khỏi. Họ chỉ có thể ký thác hi vọng vào thế hệ mới, mong sao người trẻ đủ sức đi tiếp con đường mà họ muốn đi.

Hoàng Thiếu Thiên chính là hi vọng của Ngụy Sâm. Thật ra Phương Thế Kính cũng không khác. Thay đổi gần đây của Hoàng Thiếu Thiên đều lọt vào mắt anh. Là một tuyển thủ tự do toàn năng, anh có những hiểu biết và nghiên cứu sâu về nghề kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên hơn người bình thường. Cách nhìn của anh luôn rất được Ngụy Sâm coi trọng.

"Tư chất và tài năng của nó, đến lúc này mới thật sự dùng vào lối đánh chuyên nghiệp." Phương Thế Kính nói.

“Còn nhớ lúc đầu tụi mình tiếp xúc với nó trong game không?”

“Hội mình đông áp đảo, trình riêng mỗi người cũng chưa chắc kém nó, vậy mà cứ bị nó soi ra sơ hở để lợi dụng."

“Nó trời sinh đã có mắt quan sát, có khả năng chớp cơ hội xoay chuyển tình thế. Càng thua thiệt về quân số, mới càng kích hoạt cái mũi thính biết ngửi cơ hội của nó."

"Có điều trong trại huấn luyện thường chỉ train 1v1, với nó mà nói là quá nhẹ nhàng."

"Gần đây chắc là được chứng kiến những người trình độ cực cao đánh nhau, nổi máu hay sao mà bắt đầu đào sâu nghiên cứu."

"Đó mới là hoàn cảnh và bầu không khí nó cần, tụi mình nên giúp nó tạo dựng."

“Sao tui không nhận ra điều này sớm hơn nhỉ?” Ngụy Sâm có vẻ tiếc nuối.

“Nó tự chủ động ý thức được, tự truy cầu tiến bộ, tốt hơn nhiều so với bị tụi mình bức ép đấy chứ. Ép nó, không chừng kết quả lại tồi tệ hơn.” Phương Thế Kính nói.

“Vậy bắt đầu từ bây giờ luôn đi!” Ngụy Sâm nói.

“Được. Để tui làm cho nó một quy trình huấn luyện riêng.” Phương Thế Kính nói.

“Hy vọng còn kịp.” Ngụy Sâm lẩm bẩm.

“Ông nói gì?” Phương Thế Kính không nghe rõ.

“Không có gì.” Ngụy Sâm nói, “Vậy trong lúc chờ ông lập kế hoạch, để tui chịu trách nhiệm train cho nó! Cho nó nếm chút áp lực, ha ha ha ha."

“Xem kiếm! Đệt!!” Hoàng Thiếu Thiên hét lên, phóng ra đại chiêu, nhưng rốt cuộc vẫn bị đối thủ chế ngự. Dạ Vũ Thanh Phiền chưa kịp chớp lấy cơ hội trước mắt thì đã lên bảng.

“Ha ha ha ha, nhóc con! Còn non và xanh lắm!” Ngụy Sâm cười to, móc điếu thuốc ra châm lửa. Song sự thật là, tâm trạng hắn hoàn toàn trái ngược với nụ cười phởn chí trên mặt.

Trong trận vừa rồi, hit đâm cuối cùng của Dạ Vũ Thanh Phiền đã làm hắn hoảng hồn. Luồng ánh sáng tạo nên bởi thanh kiếm quang dưới tay Dạ Vũ Thanh Phiền cứ như chọc thủng màn hình xuyên vào lồng ngực hắn.

Hắn ý thức được mối hiểm họa lớn lao đổ ập xuống mình, hắn muốn tìm cách xử lý, nhưng không kịp. Phản ứng lẫn thao tác của hắn đều quá chậm. Trong tích tắc ấy, Ngụy Sâm cảm thấy nỗi bất lực lan tràn khắp cơ thể, tuyệt vọng đến mức muốn đập bàn phím.

May sao cuối cùng, hắn vẫn chiến thắng vì Hoàng Thiếu Thiên tự mắc sai lầm. Cậu phát hiện cơ hội nhưng lại chọn sai thời điểm và góc độ ra chiêu. Nhát kiếm của cậu sượt qua người hắn một cách suýt soát, khiến Ngụy Sâm hú hồn.

"Ha ha ha ha!" Hắn cười rộ, mượn tiếng cười che giấu nỗi niềm bất an.

Một bàn tay đặt lên vai Ngụy Sâm. Hắn quay đầu, thấy gương mặt rạng rỡ vì vui mừng quá đỗi của Phương Thế Kính. Nhìn vào mắt Phương Thế Kính, Ngụy Sâm đọc được lời anh muốn nói: "Có thấy không? Hit đâm kia!"

Ngụy Sâm thấy chứ, không chỉ thấy mà còn tự thân cảm nhận.

Hit đâm ấy đã thể hiện trọn vẹn tài hoa và phong cách của Hoàng Thiếu Thiên. Một ngày không xa, nó sẽ tỏa sáng rực rỡ trên sàn đấu Vinh Quang.

Song, Ngụy Sâm còn nhìn thấy một điều mà Phương Thế Kính không chú ý tới vì mải phấn khích với Hoàng Thiếu Thiên.

Hắn nhìn thấy chính mình.

Hắn đã không còn năng lực để tranh một chỗ đứng trên đỉnh Vinh Quang nữa rồi...

"Đừng đắc ý, sắp tới lượt tui thắng nè! Trận nữa!" Hoàng Thiếu Thiên kêu lên. Đây là trận thua thứ ba của cậu, cũng là trận mà cậu đến gần với thắng lợi nhất. Cậu biết rõ, nhát kiếm kia nếu đâm ra nhanh hơn xíu thôi, chuẩn hơn xíu thôi, người nằm gục trên đất đã là lão quỷ ngồi đối diện rồi.

“Trận nữa? Ha ha, thời gian của tao đâu thể nào lãng phí hết với chú mày được. Mấy đứa khác đâu, tao muốn khảo sát hết.” Ngụy Sâm nói.

Mọi người ồ lên. Hôm nay đội trưởng chịu khó thế, muốn đánh với từng người một trong bọn họ? Họ vui mừng cực kỳ, vì không như lối cư xử thiếu phép tắc của Hoàng Thiếu Thiên, trong mắt họ, Ngụy Sâm và Sách Khắc Tát Nhĩ của hắn chẳng khác nào thần thánh.

“Để em để em.” Các thiếu niên chen lấn nhau, Hoàng Thiếu Thiên bị bỏ xó một bên mà không tiện tranh giành. Cậu biết đối với tất cả mọi người mà nói, đây là cơ hội rất hiếm có.

Và cứ thế, Ngụy Sâm cười ha hả vừa rít thuốc vừa solo với từng thiếu niên trong trại huấn luyện, có đứa một trận, có đứa hai trận, nhưng mọi chiến thắng đều thuộc về hắn, mà mỗi thiếu niên bại dưới tay hắn đều sẽ dốc sức tung hô sức mạnh của đội trưởng. Kỳ thực, Ngụy Sâm không phải muốn đổi về tự tin bằng cách này, càng không định ru ngủ mình trong những lời tán tụng. Hắn chỉ muốn cảm thụ bầu không khí của Lam Vũ nhiều hơn một chút, ngấm hơn một chút. Hắn ý thức được rằng, thời điểm cho sự ra đi của mình đã sắp đến.

Thiếu niên cuối cùng ngồi xuống đối diện Ngụy Sâm.

Ngụy Sâm ngẩng đầu liếc qua. Ồ, đứa cuối cùng cũng là đứa luôn ngồi bét bảng thành tích sát hạch của trại huấn luyện. Không ai cảm thấy nó sẽ có tương lai gì, nhưng dù sao nó cũng là một thành viên chiến đội Lam Vũ, hắn không có lý do để từ chối nó.

Nghĩ thế, Ngụy Sâm click xác nhận.

“Thuật sĩ?”

Ngụy Sâm hơi bất ngờ khi nhìn thấy nghề nghiệp của đối thủ. Hắn không quá quan tâm đến Dụ Văn Châu, chỉ lờ mờ nhớ hình như nó đâu phải chơi thuật sĩ đâu nhỉ? Nhưng giờ không có thời gian tìm hiểu, Ngụy Sâm khiển thuật sĩ của mình rời điểm spawn. Đánh với mấy đứa nhỏ, hắn không dùng Sách Khắc Tát Nhĩ để khỏi lấy mạnh hiếp yếu.

Đôi bên gặp nhau giữa bản đồ. Ngụy Sâm lao lên tấn công không chút do dự. Ai dè đối thủ đã nhanh chân trốn vào sau tảng đá gần bên. Ngụy Sâm sải bước chạy tới, đang định kéo giãn tầm nhìn thì chợt mấy cột sáng từ dưới đất vút lên, giam cầm thuật sĩ của hắn.

Lục Tinh Quang Lao?

Ra chiêu nhờ dự đoán?

Không, chính xác hơn là phục kích. Nếu không phải Dụ Văn Châu trốn sau tảng đá lớn để tránh khỏi tầm mắt của Ngụy Sâm, dự đoán cỡ nào cũng khó thể đặt chiêu chính xác đến vậy.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, Dụ Văn Châu nấp sau tảng đá cũng không nhìn thấy Ngụy Sâm. Rõ ràng, cậu không những đoán trúng cách xử lý mà còn tính toán quá chuẩn thời gian và tốc độ di chuyển của hắn nên mới úp sọt thành công.

Bản thân Ngụy Sâm là một thuật sĩ. Giỏi tính toán có ý nghĩa thế nào với thuật sĩ, không ai hiểu rõ hơn hắn.

Một thuật sĩ giỏi tính toán, chỉ cần một chiêu khống chế là đối thủ sẽ ra bã.

Cơ mà, thằng nhóc này có cái trình đó hay không?

Có!

Khoảnh khắc thuật sĩ của Ngụy Sâm ngã xuống, mọi người đều há hốc mồm. Combo sát thương và khống chế của Dụ Văn Châu được thực hiện với độ hoàn mỹ tuyệt đối, lấn át cả tốc độ tay chậm chạp của cậu, giúp cậu giữ vững ưu thế đến phút chót.

Thắng ư?

Việc mà Hoàng Thiếu Thiên cũng không thể, tên nhóc này lại có thể?

Đội trưởng mệt quá hay gì?

Mọi người khó ngăn mình nghĩ vậy dù biết rằng Ngụy Sâm chẳng tốn bao nhiêu sức để giải quyết họ. Ừ thì đánh mãi từ nãy đến giờ, có nhàn cỡ nào cũng đuối ấy mà.

Phương Thế Kính đặt tay lên vai Ngụy Sâm lần nữa. Lần này, trong mắt anh là vẻ khác lạ hoàn toàn với nỗi vui mừng khi nhìn thấy biểu hiện của Hoàng Thiếu Thiên. Anh bất ngờ quá, một sự bất ngờ đầy sung sướng.

Nhưng Ngụy Sâm không quay đầu nhìn Phương Thế Kính mà chỉ dập điếu thuốc hút nãy giờ.

“Không tệ, đánh thêm trận nữa xem.” Ngụy Sâm nói.

Một trận khác bắt đầu, bản đồ như cũ, nơi gặp nhau như cũ, Ngụy Sâm vẫn chọn cách tấn công dữ dội, còn Dụ Văn Châu thì lại chui vào tảng đá kia.

Y như lần trước?

Ôm hoài nghi trong lòng, Phương Thế Kính đến sau lưng Dụ Văn Châu quan sát.

Hình như… là thế thật?

Phương Thế Kính nhìn vị trí đứng của Dụ Văn Châu, tay của cậu đã để sẵn ở một tổ hợp phím nhất định, quả là đang chờ Ngụy Sâm xuất hiện như lần trước.

Ngụy Sâm sẽ xuất hiện đúng bằng cách đó. Hiểu rõ thằng bạn chí cốt, Phương Thế Kính đoán được điều này. Bất ngờ vì chuyện xảy ra ở trận trước, Ngụy Sâm chắc chắn sẽ tái diễn lại mọi thứ để xác định, và đương nhiên, trong đó cũng hàm chứa tâm lý không chấp nhận sự thật. Trận này đã biết Dụ Văn Châu sẽ làm gì mình, Ngụy Sâm ắt phải tính sẵn biện pháp xử lý rồi nhỉ? Còn cậu nhóc Dụ Văn Châu, nếu cho rằng có thể sử dụng một trick hai lần thì không khỏi quá xem thường cái trình tuyển thủ chuyên nghiệp.

Lên rồi!

Trên màn hình, thuật sĩ của Ngụy Sâm lao ra dưới tầm nhìn của Dụ Văn Châu. Đoán trước vị trí và lối xử lý của Dụ Văn Châu, Ngụy Sâm bẻ một góc rất tinh vi trong hướng di chuyển của mình. Hiểu về nghề thuật sĩ đến từng đường tơ kẽ tóc, hắn biết góc độ nhỏ bé này sẽ cho phép mình né hiểm Lục Tinh Quang Lao.

Thế nhưng, làm gì có Lục Tinh Quang Lao? Giữa bầu trời, Mưa Hỗn Loạn rả rích rơi.

Thuật sĩ của Ngụy Sâm dính debuff Hỗn Loạn. Có tài năng hay kinh nghiệm đến mấy chăng nữa, hắn cũng chẳng thể khiển một nhân vật không nghe theo mình sai sử. Dụ Văn Châu đứng đằng xa, từ tốn bắt đầu combo sát thương và khống chế giàu nhịp điệu, cho đến khi cây máu của Ngụy Sâm cạn sạch.

Cả phòng im lặng như tờ.

Hai trận, Ngụy Sâm lại có thể thua Dụ Văn Châu tận hai trận.

Cứ cho rằng trận đầu tiên là ngoài ý muốn, nhưng trận thứ hai, Ngụy Sâm tái diễn tình thế của trận đầu với đầy đủ chuẩn bị và tự tin, vậy mà vẫn thua?

Mọi người kéo nhau ùa ra sau lưng Dụ Văn Châu, muốn xem cách Dụ Văn Châu đã làm. Mỗi tội, chẳng biết sẽ có trận thứ ba hay không. Họ len lén quan sát vẻ mặt Ngụy Sâm, chỉ có ánh mắt của Phương Thế Kính là trần trụi, thậm chí còn chứa mấy phần trêu chọc.

Anh đã chứng kiến tất cả. Dụ Văn Châu không hề coi thường đối thủ. Nó không hề cho rằng trick của mình sẽ hữu hiệu đến lần thứ hai. Ngụy Sâm mới là người coi thường Dụ Văn Châu, quá tự tin khi cho rằng chỉ cần xử lý trick cũ của đối thủ là được, mà không nghĩ đến Dụ Văn Châu sẽ đổi cách đánh khác.

Thấy ánh mắt cười nhạo của thằng bạn thân, Ngụy Sâm cũng đành chịu. Hắn không thể không thừa nhận rằng thất bại của trận đầu tiên đã châm ngòi kích động, khiến hắn bước vào trận thứ hai với tâm lý khinh địch. Nhóc con này tuy có khuyết điểm quá lớn, nhưng nó đã luôn phấn đấu rèn luyện và học hỏi. Sự nỗ lực ấy, mình lẽ ra nên tôn trọng mới đúng.

“Đánh giỏi lắm. Thử lại trận nữa, lần này không nhường đâu à!” Ngụy Sâm nói.

“Vâng.” Dụ Văn Châu đơn giản trả lời.

Trận thứ ba bắt đầu, Ngụy Sâm gạt bỏ mọi ngổn ngang trong lòng, nghiêm túc xem Dụ Văn Châu như một đối thủ đúng nghĩa.

Va chạm, xung đột, né tránh, lùi về...

Hai thuật sĩ đối đầu quyết liệt. Ngụy Sâm chọn lối chơi chủ động, giành quyền tấn công trong khi Dụ Văn Châu từ đầu game đã dính khống chế liên miên. Tuy nhiên, cậu vẫn ra sức chống cự, xử lý từng đợt sát thương của Ngụy Sâm để giữ mạng.

Quả nhiên đội trưởng là lợi hại nhất! Mọi người nghĩ. Cơ mà... Dụ Văn Châu cũng không yếu như tưởng tượng nhỉ? Bị đội trưởng đè đầu đến thế mà vẫn xử lý đẹp mắt vô cùng.

Mọi người không khỏi nhìn Dụ Văn Châu bằng cặp mắt khác, còn riêng với Phương Thế Kính, cảm nhận của anh là bàng hoàng.

Cuộc đụng độ trực tiếp hôm nay đã cho anh thấy được toàn diện sức mạnh của Dụ Văn Châu.

Tốc độ tay vẫn đáng lo ngại, nên nó không trông chờ vào đó. Nó sinh tồn bằng khả năng nắm bắt bản đồ, bằng mắt nhìn chuẩn xác về số liệu và phương thức chiến đấu của thuật sĩ dưới tay Ngụy Sâm. Kế tiếp, là sự hiểu biết sâu sắc về nhân vật thuật sĩ mình đang cầm.

Dụ Văn Châu là người cuối cùng đánh với Ngụy Sâm. Trước nó, Ngụy Sâm đã chơi nhiều trận nhưng không đổi bản đồ lẫn nhân vật để đảm bảo công bằng. Thế là Dụ Văn Châu lẳng lặng quan sát từ đầu đến cuối, hoàn thành công cuộc nghiên cứu bản đồ và đối thủ. Bây giờ thì, nó lợi dụng những thông tin ấy một cách nhuần nhuyễn và hiệu quả.

Không có tốc độ tay, nhưng nó biết tối đại hóa mọi thứ có lợi cho bản thân. Rơi vào thế yếu, nó vẫn không ngừng tìm cách, chờ đợi cơ hội.

Nếu đây không phải trận solo thứ ba của hai người, Phương Thế Kính chắc chắn sẽ nháy mắt ra hiệu với Ngụy Sâm, kêu Ngụy Sâm nương tay để cậu thiếu niên không phải uổng công nỗ lực, để nó có thêm chút kỳ vọng và tự tin vào chính mình.

Thế nhưng, Ngụy Sâm trước đó đã bại liên tục hai trận, nếu thua thêm một trận, lại là trận mà hắn tuyên bố “không nhường nữa đâu” thì còn gì mặt mũi?

Phương Thế Kính thở dài, không nỡ nhìn thằng bạn già mất sạch thể diện, chỉ hi vọng cậu thiếu niên Dụ Văn Châu đừng gục ngã sau thất bại này mà hãy kiên cường đi tiếp.

Soạt!

Vệt sáng màu tím thẫm lóe lên, thuật sĩ của Ngụy Sâm dồn ép thuật sĩ của Dụ Văn Châu vào đường chết, không còn bất kỳ lối thoát hay cover nào.

Xong rồi...

Phương Thế Kính nghĩ, đáy lòng lại âm thầm thở dài.

Song Dụ Văn Châu vẫn chưa chịu bỏ cuộc. Trong góc chết, cậu vẫn gắng sức chống chọi, thậm chí còn kịp tung ra một kỹ năng.

Quả là một tinh thần đáng khen ngợi. Phải vững chí như thế! Phương Thế Kính âm thầm cổ vũ Dụ Văn Châu, đồng thời nhìn đến kỹ năng cậu mới vừa chọn.

Suy Kiệt? Giảm sức tấn công của mục tiêu, định kéo dài thêm thời gian à?

Nỗ lực khó hiểu của Dụ Văn Châu thật làm cho Phương Thế Kính kích động muốn rút luôn dây cắm máy tính, để trận solo chấm dứt đỡ đau đớn. Bỗng nhiên ngay lúc này, thuật sĩ của Ngụy Sâm đang ào ạt ra chiêu thì khựng lại, những cột sáng Lục Tinh Quang Lao bay vọt từ dưới đất lên, vây hắn vào giữa.

Trúng chiêu!

Thuật sĩ của Ngụy Sâm bị Lục Tinh Quang Lao giam nhốt, thuật sĩ của Dụ Văn Châu chẳng còn dư bao nhiêu máu nhưng đã bắt đầu bài công kích với tiết tấu hoàn hảo giống lần trước. Chỉ có điều vì ít máu nên cậu thêm vào không ít giải pháp phòng ngự, nhưng việc đó không ảnh hưởng đến khả năng kiểm soát thế trận của cậu. Trong ánh mắt lặng câm của tất cả mọi người, thuật sĩ của Ngụy Sâm ngã xuống lần thứ ba.

Chuyện gì đã xảy ra?

Đến cả Phương Thế Kính cũng chẳng hiểu nổi. Anh vắt óc hồi tưởng lại thời điểm mọi thứ đi chệch quỹ đạo, và rồi nhớ ra pha hụt nhịp của Ngụy Sâm. Lúc đó combo của Ngụy Sâm đang...

Suy Kiệt!

Là vì chiêu Suy Kiệt kia!

Suy Kiệt đã kéo giãn tiết tấu, xáo trộn hoàn toàn nhịp đánh của Ngụy Sâm, đẩy trận đấu vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn khi kỹ năng cần dùng cho combo chưa kịp cooldown xong.

Đúng, đúng là vậy rồi.

Không sai, chính là như thế. Phương Thế Kính nhớ lại combo của Ngụy Sâm khi ấy, rất nhanh liền khẳng định. Vậy nghĩa là những gì Dụ Văn Châu làm không phải chật vật tìm đường sống hay chờ đợi cơ hội mỏng manh, mà thực tế nó đang dẫn dụ Ngụy Sâm vào cái bẫy giăng sẵn, dắt mũi Ngụy Sâm bằng nhịp đánh của mình. Khi Ngụy Sâm tưởng mọi thứ trôi chảy và định kéo màn kết thúc, nó dùng một chiêu Suy Kiệt để phá hủy tất cả, tạo cơ hội chuyển bại thành thắng.

Khắc khổ, nỗ lực, kiên trì? Đó không phải những điều đáng sợ nhất ở Dụ Văn Châu. Đáng sợ nhất chính là cái đầu của nó, những tính toán của nó. Khó ai ngờ rằng thiếu niên có khuyết điểm rõ rệt luôn bị người ta khinh khi này lại lợi hại đến vậy. Ngụy Sâm, ông thấy hết chứ?

Phương Thế Kính nhìn về phía Ngụy Sâm ở đối diện. Vẻ mặt Ngụy Sâm chẳng biết nên nói là vui hay buồn. Ngẩn người một hồi, hắn đứng dậy, nhìn kỹ Dụ Văn Châu.

“Cám ơn tiền bối chỉ dạy.” Dụ Văn Châu đứng lên. Thắng Ngụy Sâm ba trận liên tiếp, đừng nói là trại huấn luyện, tính cả toàn chiến đội Lam Vũ, toàn giới Vinh Quang, cũng không nhiều người làm được.

Nhưng cậu làm được, với tư cách một học viên trại huấn luyện, với thứ tốc độ tay thảm hại. Tuy vậy, Dụ Văn Châu không hề tỏ ra kích động hay vênh váo mà chỉ như lúc bị người ta cười nhạo về apm, một thái độ cực kỳ điềm nhiên và bình thản.

Ngụy Sâm gật đầu, thò tay vào túi lục lục, sau đó lấy ra, chỉ có một bao thuốc lá rỗng.

Ngụy Sâm tiếc nuối ném bao thuốc đi.

“Cố gắng nữa lên!” Hắn nói với Dụ Văn Châu, cũng là với tất cả mọi người.

“Vâng!” Mọi người cùng đáp.

“Tao đi mua thuốc.” Ngụy Sâm quay đi, Phương Thế Kính liền vội vã đuổi theo.

Ngụy Sâm nghe thấy tiếng bước chân hấp tấp chạy tới sau lưng, chẳng cần nhìn cũng biết là Phương Thế Kính.

“Đến lúc rồi.” Thằng bạn vừa tới bên cạnh, hắn liền mở miệng nói.

“Gì cơ?” Phương Thế Kính ngẩn ra.

“Không ngờ thằng nhóc Dụ Văn Châu kia lại là một đứa lợi hại.” Ngụy Sâm nói.

“Ai cũng không ngờ.” Phương Thế Kính nói.

“Do chúng ta phát hiện quá trễ, không giúp được gì nhiều cho tụi nó.” Ngụy Sâm nói. "Tụi nó" ở đây dĩ nhiên không phải chỉ về một mình Dụ Văn Châu.

“Tụi nó sẽ có tương lai rộng mở.” Phương Thế Kính nói.

“Đành vậy, nhưng mà vẫn cần thời gian, ông phải cố gắng giúp đỡ tụi nó.” Ngụy Sâm nói.

“Đương nhiên rồi.” Phương Thế Kính thuận miệng đáp, nhưng giữa đường bỗng hiểu ra trong câu kia có hàm ý khác.

“Ý ông là sao?” Anh lập tức hỏi.

“Át chủ bài đôi là thời đại không thuộc về tui…” Ngụy Sâm thở dài, quay đầu nhìn. Trong phòng huấn luyện ở cuối hành lang thật dài, các thiếu niên vây quanh Dụ Văn Châu, ngay cả nhóc con Hoàng Thiếu Thiên lắm miệng cũng thế, chúng nó đang tranh nhau đòi đánh một trận với Dụ Văn Châu. Đám nhóc đó, hoặc nhiều hoặc ít, đều đã từng kỳ thị Dụ Văn Châu, nay đổi thái độ, Dụ Văn Châu cũng không mảy may để tâm chuyện đã qua.

“Nó là ứng cử viên tốt nhất cho chức vị đội trưởng, Sách Khắc Tát Nhĩ tương lai cũng giao cho nó đi!” Ngụy Sâm nói, tuy chỉ mới bắt đầu hiểu về Dụ Văn Châu từ ba trận đấu vừa qua, nhưng ba trận này đã đủ cho hắn nhìn thấu nhiều thứ.

“Nhưng mà trước đó, còn phải nhờ cậy ông nhiều.” Ngụy Sâm lại nói.

“Ông có ý gì? Cái gì là trước đó? Ông muốn đi đâu?” Phương Thế Kính cuống lên.

“Tui? Tui muốn đi mua thuốc hút! Ông cũng muốn đi chung hả? Ông đâu có biết hút.” Ngụy Sâm nói, phất phất tay, đi xuống cầu thang mà chẳng buồn ngoảnh đầu.

Phương Thế Kính không đuổi theo, chỉ đứng nhìn. Anh biết Ngụy Sâm đang có một quyết định khó khăn, mà những lúc thế này, người ta sẽ không muốn bị ai quấy rầy. Mọi đau khổ, Ngụy Sâm xưa nay đều tự mình chịu đựng, chưa bao giờ chia sẻ với người khác.

Phương Thế Kính quay đầu lại, nhìn về hai đứa trẻ trong đám thiếu niên ở cuối hành lang.

Đó là phó thác của Ngụy Sâm dành cho anh, là tương lai của Lam Vũ, là cặp át chủ bài đôi thuộc về riêng Lam Vũ.

Kiếm, và lời nguyền.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.