Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1737: Tiền truyện (9) - Thời đại át chủ bài đôi (2)



Dịch bởi Lá Mùa Thu

Ngày 30 Tết.

Giao thừa mỗi năm một lần, là dịp tiễn cái cũ đi, đón cái mới về.

Tiệm net Gia Thế vẫn mở cửa trong ngày này, ông chủ Đào Hiên một mình đầu tắt mặt tối. Ngày 30 Tết hằng năm, Đào Hiên đều cho người làm nghỉ hết, sau đó tự mình dọn dẹp tiệm net từ trong ra ngoài, gom đống đồ không cần thiết tích lũy trong cả năm qua tiễn đi vào đúng cái ngày mà chúng nên đi.

Tuy rằng hiện tại, ai ai cũng biết Đào Hiên đã không còn là ông chủ nho nhỏ của một tiệm net quèn. Chiến đội Gia Thế năm ngoái đoạt chiếc cúp vô địch đầu tiên của Liên minh là do hắn một tay đầu tư thành lập, nay Đào Hiên đã trở thành ông chủ của một chiến đội nổi tiếng.

Có điều, cái danh rất kêu ấy cũng không thay đổi được thói quen của hắn. Cứ đến giao thừa, hắn sẽ tự tay quét dọn tiệm net như bao năm qua.

"Anh Đào." Đang bận rộn bở hơi tai, Đào Hiên chợt nghe có người gọi mình, ló đầu nhìn thì thấy Diệp Thu và Tô Mộc Tranh đứng ngoài cửa tiệm.

“Là mấy đứa à?” Đào Hiên tươi cười ra đón, hai cô cậu này từng là khách quen của tiệm net Gia Thế, nói theo một cách nào đó thì đã góp phần lớn vào kinh tế nuôi sống hắn. Mà bây giờ càng khỏi phải nói, Diệp Thu đang đóng vai trò con át chủ bài quan trọng nhất chiến đội Gia Thế, là đại công thần đưa Gia Thế lên ngôi vô địch.

“Đang bận à? Có cần giúp không?” Diệp Thu xắn tay áo.

“Đừng, tuyệt đối đừng!” Đào Hiên nhào tới ngăn cản Diệp Thu, “Đôi tay của cậu bây giờ quá quý giá, tuyệt đối đừng làm mấy chuyện này, lỡ như kẹp trúng một ngón thôi cũng đủ phiền."

“Không đến nỗi vậy chứ…” Diệp Thu cạn lời.

“Cứ cẩn thận đi thì hơn.” Đào Hiên tỏ thái độ kiên quyết, nói sao cũng không cho Diệp Thu giúp đỡ.

“Vậy để em.” Tô Mộc Tranh đứng một bên nhìn hai người giằng co, lập tức giơ tay xung phong.

“Ấy ấy, càng không được, làm sao có thể để Tiểu Mộc Tranh vất vả?” Đào Hiên lại vội vàng chạy qua cản, thân thế cô bé này hắn biết rất rõ nên luôn ra sức chiếu cố. Để một cô bé xinh xắn như vậy quét dọn bụi bẩn, hắn cũng không nỡ.

“Chưa kể, đôi tay của em có gien rất lợi hại, phải cố gắng trân trọng mới đúng nè!” Đào Hiên thổn thức, nhưng rồi nói xong thì ngẩn người, phát hiện mình quá mau mồm mau miệng, hình như đã nhắc tới chuyện không nên nhắc.

“Ầy… Thôi anh đi dọn dẹp tiếp, hai đứa đi chơi đi, buổi tối nhớ tới ăn cơm nha!” Đào Hiên giống như trốn, quay đầu chạy vào tiệm.

Tô Mộc Thu.

Hắn sẽ không quên cái tên của người thiếu niên năm đó cùng Diệp Thu đóng quân ở tiệm net của hắn chơi Vinh Quang bất kể đêm ngày.

Trình độ xuất sắc của hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý của Đào Hiên. Lúc ấy hắn cũng đang chơi Vinh Quang, kết thân với hai cao thủ siêu cấp này, sau đó là tháng ngày vi vu trong game với muôn vàn danh vọng. Hắn lập công hội Gia Vương Triều, thế lực hùng mạnh chẳng khác nào một vương triều nhờ có hai đại cao thủ bọn họ tọa trấn.

Vì tính đối kháng của Vinh Quang quá cao, càng ngày càng xuất hiện nhiều giải đấu. Giải nào có mặt Diệp Thu và Tô Mộc Thu, giải đó sẽ bị càn quét tơi bời.

Cuối cùng, khi nhà phát hành game Vinh Quang đứng ra tổ chức giải đấu Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp với đẳng cấp thương mại hàng đầu, Đào Hiên liền biết, cơ hội thật sự đã tới. Hắn cấp tốc lập chiến đội Gia Thế báo danh, mà việc cần làm nhất, đương nhiên là rủ rê Diệp Thu và Tô Mộc Thu nhập bọn.

Hai thiếu niên yêu game tha thiết, yêu Vinh Quang cuồng nhiệt rất dễ dàng bị hắn thuyết phục. Đào Hiên ký kết hợp đồng tuyển thủ chuyên nghiệp với họ, nhưng không ngờ rằng chẳng bao lâu sau, Tô Mộc Thu bất hạnh gặp tai nạn xe, ra đi ở tuổi quá trẻ.

Liên minh thành lập, Gia Thế thuận lợi ghi danh, một tương lai tươi đẹp trải rộng trước mắt tất cả.

Nhưng chỉ riêng Diệp Thu lại đã mất đi người hợp tác tốt nhất, mạnh nhất của mình từ những ngày đầu.

Vậy mà hắn vẫn đánh cho Liên minh tan tác.

Thời đại sơ khai của Liên minh Vinh Quang là thuộc về Diệp Thu, thuộc về Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.

Đến mùa giải thứ hai, chiến đội Bách Hoa vừa mới xuất hiện đã chói lóa hết phần thiên hạ, khái niệm át chủ bài đôi cũng dần dần thuyết phục người xem.

Át chủ bài đôi ư?

Mỗi khi nghe tới cụm từ này, Đào Hiên đều sẽ nghĩ tới Tô Mộc Thu. Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn kia, hắn tin chắc mọi người đã sớm thấy được cái gì gọi là át chủ bài đôi.

Thật đáng tiếc…

Đào Hiên nghĩ khi đứng bên cửa sổ nhìn Diệp Thu và Tô Mộc Tranh sóng vai đi xa. Hắn luôn cẩn thận không đề cập Tô Mộc Thu trước mặt họ, cố gắng để cả hai không nhớ đến chuyện đau buồn, dù sao hai đứa đều chỉ là trẻ con mới mười mấy tuổi. Thế mà lúc nãy, hắn lại bất cẩn tỏ ý tiếc thương cho Tô Mộc Thu.

Có lẽ do gần đây bị ảnh hưởng bởi cặp át chủ bài Bách Hoa, nên càng ngày càng tiếc nuối chuyện Tô Mộc Thu tạ thế chăng? Đào Hiên thở dài, nghĩ.

Bên ngoài cửa sổ.

“Mình đi đâu đây?” Tô Mộc Tranh hỏi Diệp Thu.

“Ờ… Tết mà hả, có muốn đi mua pháo hoa không?” Diệp Thu đề nghị.

“Hay là thôi đi, lỡ pháo hoa làm bị thương tay của anh thì sao?” Tô Mộc Tranh nói.

“Làm gì phóng đại dữ vậy?” Diệp Thu không cho là đúng.

“Cứ cẩn thận đi thì hơn!” Tô Mộc Tranh giả giọng Đào Hiên.

“Ha ha.” Diệp Thu vừa cười vừa nhìn ven đường, có đứa bé bày một cây pháo hoa trên đất, vụng về đánh lửa mà cứ liên tục bị gió thổi tắt, lúng túng chẳng biết làm gì.

Diệp Thu cười cười, móc thuốc lá trong túi ra, nhanh nhẹn đốt một điếu, sau đó ra hiệu với đứa bé kia.

“Con nít không được hút thuốc.” Đứa bé ngó Diệp Thu, cau mày như nhìn người xấu.

“Ha ha ha ha.” Tô Mộc Tranh cười gập người.

“Cho chú mày chút lửa thôi.” Diệp Thu lườm.

“Ồ…” Lúc này đứa bé mới hiểu ra, chạy tới nhận, nói cám ơn.

Pháo hoa được nhen lửa, nhưng vì ban ngày nên tia lửa không quá sáng mà chỉ lờ mờ. Đứa bé vẫn rất vui mừng, hớn hở vỗ tay.

Tô Mộc Tranh nhìn vạt khói pháo nhạt nhòa kia.

“Hồi trước, em với anh hai không có tiền mua pháo hoa, mà vẫn muốn chơi, ảnh không biết lôi ở đâu ra đủ thứ đồ lộn xộn, nói muốn tự làm.” Tô Mộc Tranh nói.

“Ừ, cậu ấy giỏi nhất mấy thứ này.” Diệp Thu cảm thán.

Bọn họ không hề yếu ớt như Đào Hiên nghĩ, vẫn thường chủ động nhắc tới Tô Mộc Thu, bởi trong lòng họ, Tô Mộc Thu chưa bao giờ ra đi.

“Sau đó ảnh làm được thiệt, có điều… đốt lên cũng giống vậy thôi nè. Mà ban đêm đó.” Tô Mộc Tranh nói.

"Quả nhiên tay nghề chưa đạt tới đỉnh cấp, giống như chơi Vinh Quang á, kiểu gì cũng vẫn kém anh một xíu!" Diệp Thu nói.

“Hay là hai đứa mình tự làm đi!” Tô Mộc Tranh bỗng nói.

“Hả? Còn nguy hiểm hơn tự mua tự phóng nữa đó em!” Diệp Thu giật mình.

“Tụi mình không làm pháo hoa thiệt, tụi mình làm pháo hoa giấy.” Tô Mộc Tranh nói.

“Pháo hoa giấy?” Diệp Thu hỏi.

Tô Mộc Tranh giơ tay lên giả làm khẩu súng, nhắm ngay đầu Diệp Thu.

“Pằng!” Cô vờ nổ súng, “Bắn ra pháo hoa giấy.”

“Rồi hiểu, xuất phát!” Diệp Thu hiểu ý, hai người sóng vai cùng đi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.