Toàn Chức Cao Thủ

Chương 130: Đối thủ rất lợi hại



“A, Tiểu Kiệt em cũng đến rồi” Lúc này, Liễu Phi bên cạnh đột nhiên nói.

“A” Cao Anh Kiệt lên tiếng, vội chuyển đổi góc nhìn. Cậu thầm nghĩ Tiêu Vân có lẽ cũng chẳng muốn người ta nhìn thấy tình cảnh bị chà đạp đáng xấu hổ của hắn.

Nhưng Tiêu Vân nghe thấy tiếng gọi, liền nhanh chóng quay đầu liếc nhìn, trùng hợp thay lại đối diện với Cao Anh Kiệt cũng đang nhìn trộm hắn, hai người đều xấu hổ tránh đi.

Cao Anh Kiệt vội vàng xuất chiêu, ma đạo học giả Diệp Lạc Ô Đề bay nhanh đến, nhắm về hướng Quân Mạc Tiếu. So ra, Tro Nguyệt của Kiều Nhất Phàm bị bao vây tấn công tứ phía nhưng ít ra vẫn xoay xở chống đỡ được. Trái lại Vân Tiêu của Tiêu Vân lại hoàn toàn bất lực.

Diệp Lạc Ô Đề của Cao Anh Kiệt rất nhanh đã đuổi kịp, bắn ra một viên đạn ma pháp.

Quân Mạc Tiếu nghiêng mình né tránh, vậy mà vẫn có thể tiếp tục sử dụng Che Ảnh Bước.

Cao Anh Kiệt đổ mồ hôi. Tuy cậu được đánh giá là một người mới rất có tố chất, nhưng với thao tác đòi hỏi kinh nghiệm phong phú như Che Ảnh Bước, trình độ của cậu so với Tiêu Vân cũng chẳng cao hơn là bao. Lúc này cậu không thể nào nắm rõ hành động của Quân Mạc Tiếu mà đánh trả được, chỉ còn cách nhanh chóng tiếp cận Quân Mạc Tiếu.

Đến gần, chiếm lấy vị trí, thế thì có thể phá Che Ảnh Bước của hắn nhỉ? Cao Anh Kiệt nghĩ như vậy.

Diệp Lạc Ô Đề vội vàng xông vào, bất chợt nhìn thấy vũ khí trong tay Quân Mạc Tiếu quét thành một vòng tròn lớn 360 độ, trên mặt đất chớp lóe ánh sáng.

Thăng Thiên Trận.

Cao Anh Kiệt kinh hãi, nhưng được xem là tố chất đầy mình, phản ứng và thao tác của Cao Anh Kiệt quả thật xếp hàng đầu. Vội vàng cưỡi cây chổi bay lên, quầng sáng dâng cao của Thăng Thiên Trận gần như lướt qua đuôi chổi của cậu.

Vân Tiêu vẫn quay cuồng trên không như cũ.

Diệp Lạc Ô Đề tránh được Thăng Thiên Trận, vội vã xông đến lần nữa.

Tiếng súng vang lên.

Diệp Lạc Ô Đề lăn mình tại chỗ, lại phải trì hoãn trong giây lát.

Không xong rồi! Cao Anh Kiệt trơ mắt nhìn Vân Tiêu bị đánh trúng hai lần trên không.

Đứng dậy, lại xông đến.

Lúc này Quân Mạc Tiếu cũng chẳng làm gì để ngăn cậu đến gần nữa, nhưng trong lòng Cao Anh Kiệt chợt có dự cảm không lành.

Quân Mạc Tiếu đột nhiên lùi về sau, nhảy ngược về phía cậu, chiến mâu trong tay lại đâm thẳng ra trước, đương nhiên là đâm vào Vân Tiêu đang lơ lửng.

Xoay người 180 độ trên không, vạch ra một vòng cung lớn.

Viên Vũ Côn, Vân Tiêu cứ thế bị móc trên đầu mâu, trông giống một chiếc búa đang giáng xuống Diệp Lạc Ô Đề.

Diệp Lạc Ô Đề trái lại nhẹ nhàng tránh thoát, nhưng Vân Tiêu bị trúng một quyền thì không đứng dậy được nữa.

Một tiếng “Ầm” vang lên.

Tiêu Vân đập bàn phím bật dậy.

Ai nấy đều ngơ ngác, theo bản năng nhìn hắn.

Chỉ có Cao Anh Kiệt không bận tâm. Không chỉ vì cậu biết được chuyện gì đã xảy ra, mà quan trọng hơn là, cậu đã chẳng còn thời gian quan tâm đến thứ khác nữa, giờ đây, Quân Mạc Tiếu chính là đối thủ của cậu.

Tiêu Vân có chút bực bội, không chỉ vì Quân Mạc Tiếu, mà còn do Cao Anh Kiệt.

Cao Anh Kiệt rõ ràng đã đến gần, tại sao lại không hề giúp hắn? Tiêu Vân tức giận trừng mắt về phía Cao Anh Kiệt, kết quả lại nhìn thấy Cao Anh Kiệt không thèm ngó ngàng, dán mắt màn hình mà thao tác.

Mẹ kiếp! Tiêu Vân tức giận mắng thầm trong lòng.

Chu Diệp Bách ngồi cạnh hắn, đã quan sát được thi thể của Vân Tiêu qua màn hình của hắn, tuy ngạc nhiên nhưng cũng không hề lên tiếng. Ngốc đến mấy cũng nhận ra được lúc này Tiêu Vân đang khó chịu, cực kỳ khó chịu.

Thế nhưng, nhận ra được là một chuyện, nói hay không lại là một chuyện khác.

Đồng chí Liễu Phi nhìn màn hình của Tiêu Vân, lập tức há mồm: “Ai nha, Tiêu Vân sao anh tạch rồi?”

Lần này ngay cả người đang mệt nhoài như Kiều Nhất Phàm cũng thấy kinh ngạc. Đánh cả nửa buổi mình vẫn kiên trì tiếp được, Tiêu Vân lại tạch? Hắn ta tạch kiểu gì? Kiều Nhất Phàm chẳng thể nghĩ nổi.

Trong lúc cấp bách cậu vẫn tranh thủ thời gian nhìn sang bốn người bên cạnh, cậu thấy được vẻ mặt Tiêu Vân đầy phẫn nộ, còn thấy được vẻ chăm chú của cậu bạn thân.

“Bốp” Sự phân tâm này khiến Tro Nguyệt của Kiều Nhất Phàm ngay lập tức lãnh một cục gạch của Bánh Bao Xâm Lấn.

“Ha ha ha ha, coi mày chạy đâu cho thoát” Tiếng cười của Bánh Bao Xâm Lấn vang vọng, làm như cục gạch của cậu ta đập chết người ta không bằng.

Kiều Nhất Phàm vội vàng phục hồi tinh thần, cứu giúp Tro Nguyệt của chính mình, thanh máu của cậu không còn nhiều lắm, cũng không gắng gượng được lâu nữa.

Đúng lúc này thế vây công của bốn người kia đột nhiên xuất hiện kẽ hở, lớn đến mức người đang rối rắm như Kiều Nhất Phàm cũng có thể liếc mắt là nhận ra ngay. Kiều Nhất Phàm không nói nhiều, lập tức nhảy ra khỏi vòng vây.

Lợi dụng sơ hở vừa nãy, Kiều Nhất Phàm mới có cơ hội quan sát cục diện lúc này, cậu nhìn thấy Diệp Lạc Ô Đề của Cao Anh Kiệt đang cưỡi chổi nhẹ nhàng bay lượn, vừa rồi chính cậu ta đã giúp Kiều Nhất Phàm thoát khỏi vòng vây nọ. Còn tên Quân Mạc Tiếu mà mình chạm trán lúc đầu, bấy giờ cũng đang cầm vũ khí đánh sang phía này.

“Chạy” Kiều Nhất Phàm nghe được Cao Anh Kiệt kêu lên.

“Chạy?” Chu Diệp Bách và Liễu Phi kinh ngạc nhìn sang.

“Đối thủ rất lợi hại” Cao Anh Kiệt nói.

Chu Diệp Bách cùng Liễu Phi đồng thời quay về phía Tiêu Vân.

Tiêu Vân vẫn trưng ra bộ mặt khó ở như cũ. Nếu đây không phải acc cấp thấp, nếu đây là một pháp sư chiến đấu có đầy đủ kỹ năng...... Tiêu Vân nghĩ đến trường hợp này, nhưng mà...... Che Ảnh Bước, Tiêu Vân đương nhiên biết tên của loại kỹ thuật này, hắn cũng biết mình chết là vì Che Ảnh Bước. Có thể sử dụng Che Ảnh Bước đùa giỡn hắn đến không thể đánh trả, trước mắt chỉ có mình đội trường làm được khi luyện tập trong đội. Còn trong giải đấu vòng tròn, chắn chắn sẽ có những đại thần cao thủ có thể đạt tới trình độ này, tuy nhiên với địa vị của Tiêu Vân, đến nay vẫn chưa có cơ hội 1 chọi 1 với những đại thần như vậy.

Về phần thi đấu đoàn đội, có sự viện trợ và phối hợp của các thành viên khác nên những kỹ xảo như Che Ảnh Bước rất ít có cơ hội phát huy tác dụng.

“Có cần bọn anh qua đấy không?” Chu Diệp Bách hỏi, phương hướng bố trí ban đầu của gã và Liễu Phi có hơi xa, lúc này còn đang đuổi về phía ấy đây.

“Chúng ta tập hợp trước rồi tính sau” Cao Anh Kiệt nói.

“Được.” Hai người trả lời, đồng thời cảm thấy ngạc nhiên đến khó tin. Giết chết Tiêu Vân, khiến Cao Anh Kiệt không dám chính diện đối đầu, đối thủ này rốt cuộc là ai?

Bốn người báo tọa độ, chọn nơi tập hợp, sau khi Cao Anh Kiệt bày thế nghênh địch, tụ họp với bốn người xong, vừa quay đầu lại, liền trợn tròn mắt: “Ý, bọn họ không đuổi theo à”

Chu Diệp Bách và Liễu Phi cực kì bó tay nhìn cậu.

Cao Anh Kiệt đỏ cả mặt: “Em cứ nghĩ họ sẽ đuổi theo”

“Vậy bây giờ tính sao?” Liễu Phi nói, thực ra là đang hỏi Cao Anh Kiệt. Trong năm người họ vốn Tiêu Vân là người dẫn đầu, nhưng hiện tại Tiêu Vân đứt rồi, cô nàng thế nhưng bắt đầu lập lãnh đạo mới luôn. Cô nàng này rõ là một người nhanh mồm nhanh miệng có gì nói đấy, thực ra cũng chẳng có chủ kiến gì cả.

“Á......” Cao Anh Kiệt vừa rồi tình thế cấp bách mới nhất thời chỉ huy vài câu, lúc này thấy không còn việc gì, lại nhút nhát chẳng biết nên làm thế nào.

“Chúng ta quay về giết lần nữa?” Mặt khác, lá gan của Kiều Nhất Phàm lại lớn hơn cậu ta, tiếc rằng lời nói của cậu đã định trước sẽ bị phớt lờ.

“Tiêu Vân còn anh?” Chu Diệp Bách quay đầu nhìn, không thể không hỏi thử, Vân Tiêu của người này còn đang phơi xác trên đất kia kìa.

“Anh sống lại rồi.” Tiêu Vân có chút oán hận nói.

Sau khi sống lại nhân vật sẽ xuất hiện tại thành thị đã đăng ký hộ khẩu, muốn đến khu luyện cấp phải mất một lúc.

“Mà sao anh tạch vậy?” Liễu Phi thắc mắc.

Mặt Tiêu Vân u ám. Thực ra thua một ván cũng chẳng phải là chuyện bẽ mặt gì, bọn họ đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, dù có là Kiệt Hi đại thần cũng không thể đảm bảo toàn thắng trong suốt mùa giải được. Nhưng đây lại là game online, họ tự gắn mác tuyển thủ chuyên nghiệp, so với người chơi bình thường, sự tồn tại của họ giống như thần vậy.

Thần bị người diệt, mặt mũi của thần còn biết để chỗ nào nữa.

“Tiểu Kiệt, em hẳn đã thấy được nhỉ?” Cô nàng Liễu Phi này thật sự khiến người ta đứng hình mà, nhìn thấy Tiêu Vân không muốn nói, liền chạy đến hỏi Cao Anh Kiệt đã có mặt lúc ấy.

Cao Anh Kiệt bị điểm danh, đành phải bất đắc dĩ trả lời: “Hình như là Che Ảnh Bước.”

“Che Ảnh Bước?” Chu Diệp Bách và Liễu Phi đều cực kỳ kinh ngạc, đồng thời quay đầu nhìn Tiêu Vân đang trưng ra bộ mặt cau có.

“Có thể diệt Tiêu Vân anh bởi Che Ảnh Bước, còn chẳng phải là cao thủ có tiêu chuẩn như đội trưởng sao?” Liễu Phi thốt lên.

“Em thì biết cái gì, hắn ta là tán nhân, kỹ năng cực kỳ hỗn tạp, trong giai đoạn đầu sẽ chiếm ưu thế rất lớn.” Tiêu Vân không thể không thanh minh cho bản thân vài câu. Có điều, lời giải thích này chính hắn cũng cảm thấy quá yếu ớt, ai trong tuyển thủ chuyên nghiệp lại không hiểu được Che Ảnh Bước chẳng hề liên quan đến kỹ năng, mà nó thể hiện kinh nghiệm, kỹ thuật phán đoán và một vài thao tác chuẩn xác của người chơi.

“Không lẽ Quân Mạc Tiếu nọ là đội trưởng?” Liễu Phi thắc mắc.

“Em nghĩ lung tung gì đó.” Chu Diệp Bách nói.

Kiều Nhất Phàm ngồi yên lặng một bên, ở trong đội, cậu mãi mãi chỉ là người lắng nghe, trừ những lúc ở một mình cùng Cao Anh Kiệt, thì khi khác vốn chẳng có cơ hội cho cậu mở lời. Lúc này cậu đang gõ bàn phím, tựa như những chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

“Đội trưởng bảo tụi mình giết người này một lần mà” Chu Diệp Bách nhắc nhở mọi người chớ quên nhiệm vụ mà đội trưởng đã giao.

“Chẳng lẽ đội trưởng cũng biết sự lợi hại của tên này, cho nên mới muốn thử thách chúng ta?” Liễu Phi nói.

Mọi người đều im lặng. Mặc kệ nói thế nào đi nữa, lý do là gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là đây quả thật là nội dung luyện tập mà đội trưởng đã giao cho họ. Kết quả hiện tại Quân Mạc Tiếu vẫn chưa chết, mà còn giết luôn người dẫn đầu Tiêu Vân của bọn họ, đã vậy lại dùng chiêu thức khiến người ta buồn bực vô cùng.

“Hiện tại ngay cả bọn chúng ở đâu cũng không biết.” Chu Diệp Bách nói.

“Hỏi người của Trung Thảo Đường đi” Liễu Phi nhìn về phía Tiêu Vân.

Tiêu Vân lúc này quả thật chẳng còn để mắt đến thằng nào cả, chỉ muốn tìm cái bao cát luyện quyền anh mà thôi. Cái con nhỏ Liễu Phi chết tiệt này nhiều chuyện thế không biết, bỏ nhỏ vào bao cát đấm vài cái còn đã ghiền hơn nhiều. Tiêu Vân thầm nghĩ.

“Ấy, hình như bọn họ, đuổi đến rồi.” Kiều Nhất Phàm đột nhiên kêu lên, chỉ có mình cậu vẫn nhàm chán nhìn đông ngó tây trong trò chơi thôi.

Ba người khác cũng vội vã chuyển góc nhìn, quả nhiên thấy nhóm năm người của Quân Mạc Tiếu.

“Ý, hình như là mấy tên vừa nãy.” Bên phía bọn Diệp Tu cũng đã có người phát hiện ra Tro Nguyệt và Diệp Lạc Ô Đề, riêng Đêm Trắng Ngày Đêm và Thiên Sứ Sa Ngã thì bọn họ chưa có cơ hội quen biết.

“Còn hai người nữa, là chung nhóm cả nhỉ?” Điền Thất nói.

“Những người này muốn làm gì?” Đường Nhu hỏi, hôm qua tự nhiên bị người ta khiêu chiến, kết quả hôm nay lại tiếp tục gặp phải chuyện này.

Hôm qua rốt cuộc để người chạy mất, hôm nay lại vẫn không bắt được, nhất là nhìn thấy Diệp Tu diệt xong một em, bốn người họ cùng vây một em lại đối phó không nổi, Đường Nhu càng cảm thấy khó chịu hơn.

“Cẩn thận chút, mấy tên này không đơn giản đâu.” Diệp Tu nói.

“Sao lại không đơn giản?” Bánh Bao Xâm Lấn hỏi.

“Ông đánh với họ, bảo đảm còn sướng hơn đánh thắng trong đấu trường.” Diệp Tu đáp.

“Thế còn chờ gì nữa.” Bánh Bao Xâm Lấn tay trái cầm cát, tay phải cầm gạch, chuẩn bị nhào lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.