Hai nhân vật từng chút tiếp cận, cục diện trận đấu như quay về với trận trước đó. Khán giả im lặng ngồi đếm nhịp tim, dõi mắt đợi chờ giây phút va chạm. Khi họ còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, hai nhân vật đột nhiên tăng tốc!
"Phát hiện nhau rồi!" Phan Lâm kêu lên.
Góc nhìn Thượng Đế cho phép khán giả nhìn toàn cảnh hơn tuyển thủ đang đánh, nhưng muốn hoàn toàn hiểu được tình thế trong trận thì phải theo dõi bằng góc nhìn tuyển thủ. Tổ ghi hình lập tức chuyển camera.
Vào đúng khoảnh khắc đó, tầm nhìn của Hại Người Không Mệt dưới rãnh đất lẫn Nhất Diệp Chi Thu sát bên rãnh đất đều có bóng đối phương loáng qua. Không ai để lỡ cơ hội, cả hai cùng lúc phóng thẳng vào nhau!
Phụt!
Một luồng khói tím lan rộng. Chưa va chạm, Hại Người Không Mệt đã ném Yên Ngọc, mình thì rút khỏi phạm vi biển khói.
Muốn chạy?
Không!
Vừa rút chân, Hại Người Không Mệt bỗng quay về. Một trò hề không hơn không kém, liệu có lừa được Tôn Tường?
Đấu Phá Sơn Hà!
Tôn Tường chọn giải pháp xử lý cực kỳ quyết liệt. Giữa biển khói tím, không biết Hại Người Không Mệt đang ẩn thân phương nào, cậu ta vẫn dứt khoát chơi luôn đại chiêu level 75.
Rầm!
Chiến mâu Khước Tà cắm xuống đất, đấu khí ma pháp thét gào, khuấy động biển khói tím cuộn trào sùng sục. Hại Người Không Mệt lần thứ hai chui ra từ biển khói, cả người lắc lư như mất kiểm soát, hiển nhiên đã bị chấn động bởi hit Đấu Phá Sơn Hà của Nhất Diệp Chi Thu, HP giảm thấy rõ. Bằng phương thức cứng rắn nhất, Tôn Tường phá tan trò mèo của Mạc Phàm.
Giao Long Xuất Hải!
Khước Tà một lần nữa rung dậy. Một luồng đấu khí ma pháp như sóng tuôn ra, rẽ thành khoảng trống giữa biển khói, bắt Hại Người Không Mệt phải lộ diện trước mắt Tôn Tường.
Xông lên!
Hào Long Phá Quân!
Nhất Diệp Chi Thu nhấc chiến mâu xung phong, áp sát Hại Người Không Mệt chỉ trong tích tắc. Tôn Tường không trông chờ chiêu này có thể đánh trúng đối thủ. Cậu ta chỉ dùng nó như kỹ năng di chuyển thôi.
Hồ Quang Thiểm!
Tiếp tục hành động ngoài dự đoán, Mạc Phàm không lùi mà tiến tới. Nhờ kỹ năng di chuyển của thích khách, Hại Người Không Mệt hùng hổ lao đi băng băng, lách hiểm qua Hào Long Phá Quân.
Tôn Tường cả kinh vội điều chỉnh góc độ, Khước Tà giương ngang nhưng đã muộn. Hại Người Không Mệt lướt nhanh hơn cậu ta rồi. Hai nhân vật bỗng như đổi vị trí cho nhau, nếu không phải khoảnh khắc sát vai mà qua ấy, họ đột nhiên ngắt chiêu, cùng dừng bước, cùng xoay người.
Long Nha! Khước Tà trong tay Nhất Diệp Chi Thu đâm gấp.
Trúng!
Một luồng khói bật ra. Thuật Phân Thân!
Nhất Diệp Chi Thu không do dự, vừa quay lưng vừa vung chiến mâu. Một cú quét Bá Toái từ Nhất Diệp Chi Thu, vạch cả một vòng AoE tận 270 độ.
Thuật Độn Thổ Chém Đầu!
Lại là Thuật Độn Thổ Chém Đầu. Hại Người Không Mệt chui lên từ lòng đất, né cú quét bá đạo, cứa dao qua cổ Nhất Diệp Chi Thu!
Thuật Ninja - Ve Sầu Song Sát!
Liên kích đến rất nhanh, liền mạch không chê vào đâu được. Thời điểm bị Thuật Độn Thổ Chém Đầu cứa trúng cổ, Tôn Tường đã biết không xong. Cậu ta vội điều chỉnh. Tiếc thay, hit kế tiếp của đối thủ đã nhanh lại chuẩn, không một sơ hở để lợi dụng.
Sau đó là Đoạn Diệt, Shuriken Gió Táp, Thuật Ninja - Ảnh Vũ!
Tương tự lần trước, một combo năm chiêu dưới sức tập trung vô đối của Mạc Phàm đánh cho Tôn Tường bó tay toàn tập. Chỉ khác ở chỗ, chiêu cuối lần này là đại chiêu Ảnh Vũ, một kỹ năng cần thao tác liên tục, tốn sức hơn các kỹ năng thường. Đối với một Mạc Phàm chỉ có thể tập trung tinh thần cho năm chiêu là max, trừ phi hết chiêu, bấn quá mới xài đại Ảnh Vũ, còn không thì chẳng nên chọn dùng nó chút nào. Muốn chơi Ảnh Vũ một cách đúng đắn, thao tác cần dùng có thể bằng hai, ba, thậm chí bốn kỹ năng khác.
Trong một trận đấu chuyên nghiệp, nào có chuyện tung Ảnh Vũ bừa bãi chẳng buồn thao tác?
Khán giả không biết vụ cooldown tinh thần của Mạc Phàm, chỉ nhìn thấy diễn biến gây cấn thì ồ ạt vỗ tay rần rần. Trong khi đó, tuyển thủ Hưng Hân đều hiểu rõ thách thức dành cho Mạc Phàm khi làm vậy. Đây không phải thách thức nho nhỏ, đây là tự đẩy mình vào chỗ chết.
"Sao phải cố thế?" Ngụy Sâm nói.
"Nhưng ít ra xài Ảnh Vũ cũng thoát thân được?" Phương Duệ nói.
"Hình như cậu ấy... không định thoát thân đâu." Tô Mộc Tranh có thể tính là người giao lưu nhiều nhất với Mạc Phàm trong Hưng Hân, dù cái nhiều nhất ấy chỉ bé như hạt gạo.
"Ừ, cậu ta không định chạy..." Diệp Tu vẫn dõi mắt theo màn hình. Sau Ảnh Vũ, mười mấy cái bóng Hại Người Không Mệt nhào vào tấn công, nào có vẻ như muốn tháo chạy? Thế nhưng hiện giờ Mạc Phàm đã đạt đến max thời gian tập trung, cậu ta thực sự thao tác nổi Ảnh Vũ cấp cao ư?
Ầm!
Một âm thanh nặng nề vang lên. Một cái bóng Hại Người Không Mệt rút khỏi đám bóng đồng bọn. Nhất Diệp Chi Thu chưa thu tay về từ Lạc Hoa Chưởng, chiến mâu Khước Tà tay kia đã đâm ra, hóa thành đấu khí ma pháp cuộn trào.
Phục Long Tường Thiên!
Phục Long Tường Thiên ngay sau Lạc Hoa Chưởng, đuổi theo bén gót Hại Người Không Mệt. Đầu rồng há miệng ngoạm lấy con mồi, đấu khí ma pháp hung hãn nuốt trọn cậu ta, mà đám bóng còn lại đều tan thành mây khói. Quả nhiên, Tôn Tường đã chọn đúng tâm Ảnh Vũ.
"Cố quá thật rồi..." Diệp Tu thở dài.
Mạc Phàm muốn vượt qua giới hạn cao nhất của chính mình, nhưng khoảng cách ấy vẫn quá lớn. Tinh thần mệt mỏi, cậu ta thao tác Ảnh Vũ không đủ chuẩn, bị Tôn Tường bắt được sơ hở nhanh chóng.
Khán giả đâu biết những lắt léo bên trong, chỉ thấy hai người đánh qua đấm lại, đẹp mắt lại ngoạn mục. Khán đài tràn ngập tiếng hô hào gào thét, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác trên tivi cũng không tiếc khen ngợi Mạc Phàm đánh ngang cơ với cả Tôn Tường, thật khiến mọi người ngạc nhiên vô kể.
"Hi vọng là thế đi..." Diệp Tu bắt đầu lo lắng. Bùng nổ liên tục, Mạc Phàm lại còn tự thách thức bản thân, có phải high quá rồi không? Có phải... là biểu hiện của sự mất kiểm soát không?
Phục Long Tường Thiên thu chiêu khá lâu, khó thể thực hiện liên kích sau đó. Tôn Tường phải chờ hết chiêu, mới khiển Nhất Diệp Chi Thu tìm cách giành chủ động lần nữa.
"Lúc nãy Mạc Phàm cướp quyền chủ đạo mấy lần, bây giờ xem ra đã đến lượt Tôn Tường. Nhất Diệp Chi Thu đang xông đến, Hại Người Không Mệt sẽ xử lý thế nào? Hại Người Không Mệt... Hại Người Không Mệt co giò chạy... Cái..." Phan Lâm mắc nghẹn vì nuốt nguyên câu chửi tục.
Đùa nhau à? Lao vào chơi đôi công như nãy giờ có phải kích thích hơn không? Vừa rồi chú mày đánh, Tôn Tường đỡ, đẹp mắt chưa kìa? Chú mày không cho người ta một pha tương tự à? Vừa thấy đối thủ phản kích, chú mày liền chạy, không buồn nghĩ ngợi giây nào? Dũng khí đâu, không dám chính diện vỗ mặt Tôn Tường? Kỹ thuật đâu, không dám phân cao thấp với Tôn Tường?
"Ừ thì... Cậu Mạc Phàm này có ý thức chiến thuật rất rõ ràng, anh nhỉ? Không để high quá hóa rồ." Lý Nghệ Bác bèn nói.
"Nhưng thi đấu đâu nhất thiết phải cứng nhắc thế chứ? Tuổi trẻ mà, phải nhiệt huyết tí, cứng nhắc quá thì chán lắm." Phan Lâm nói.
"Ha ha, biết đâu cậu ta cảm thấy làm thế này mới thú vị?" Lý Nghệ Bác thản nhiên trả lời.
Một câu trả lời cho thấy rõ tinh thần cựu tuyển thủ chuyên nghiệp ở Lý Nghệ Bác. Chỉ khi đứng vào cách nhìn của một tuyển thủ chuyên nghiệp, người ta mới có thể nói lên một câu thấu hiểu như vậy. Thú vị? Cái gì là thú vị? Đánh chính diện, xông pha yolo, bão tốc độ tay gọi là thú vị? Đó là định nghĩa của khán giả mấy người thôi. Đối với mọi tuyển thủ chuyên nghiệp, phương thức chiến đấu họ lựa chọn luôn thú vị nhất. Một số người cũng sẽ cố ý đánh theo phong cách lấy lòng khán giả, nhưng ấy là cái xu thế do chiều hướng thương mại hóa thể thao tạo nên. Lý Nghệ Bác, một tuyển thủ thời trước, luôn ôm trong lòng sự khó chịu với xu thế sặc mùi tiền bạc này. Hắn chỉ thích nhìn cách các tuyển thủ kiên trì một lòng với phong cách mình đã chọn, dù có lẽ, có rất nhiều rất nhiều đấu pháp trong đó mà hắn, một tên già rơi rớt khỏi đội ngũ, đã xem không hiểu nữa rồi...
Câu trả lời không mặn không ngọt của Lý Nghệ Bác làm Phan Lâm hơi ngẩn ra, nhất thời chưa biết làm sao nói tiếp. Trong trận, Hại Người Không Mệt gọn gàng nhảy khỏi chiến cuộc, chui vào các rãnh đất chằng chịt khắp bản đồ mà trốn.
"Cũng còn tỉnh lắm chứ!" Phương Duệ thổn thức.
"Đúng đó, cậu ấy không kích động như anh nghĩ đâu!" Tô Mộc Tranh nói với Diệp Tu.
"Cưỡng chế bộc phát sức đánh, cố vượt qua giới hạn chính mình, biết đâu cũng là một cách tung hỏa mù cho đối thủ? Nhóc con này chắc chắn đã lén coi cách tao đánh, nên mới học được nhiều điều hay tới vậy!" Ngụy Sâm lắc đầu.
"Như là no limit?" Bánh Bao hỏi.
"Mắc zại, cái đó học lão đại chú mày đó!" Ngụy Sâm mắng.
"Dĩ nhiên! Lão đại cái gì cũng giỏi nhất." Bánh Bao tự hào.
"Ha ha ha, vụ này tao không phủ nhận!" Ngụy Sâm cười lớn, vô cùng thỏa mãn với việc Bánh Bao vô tình đâm trúng Diệp Tu.
"Bánh Bao nó không hiểu, ông đừng có giả ngu. No limit nhất rõ ràng là ông." Diệp Tu nói.
"Mạc Phàm còn đang đánh, hai người ngồi đây nói nhảm cái gì?" Trần Quả nổi giận, quát.
"Ý ý chị chủ, bình tĩnh, bình tĩnh." Ngụy Sâm vội nói, "Mạc Phàm ổn mà, không sao đâu."
"Thiệt hả?"
"Chỉ cần cậu ta giữ vững tiết tấu là được." Diệp Tu nói, "Đối thủ tạm thời chưa bắt được thóp. Lão Ngụy nói đúng, kiểu cưỡng chế bộc phát của cậu ta cũng gây u mê lắm, đối thủ sẽ kiêng dè, đó là cơ hội cho cậu ta."
"Mạc Phàm..." Trần Quả bỗng ậm ừ không nói hết câu. Cô suýt buột miệng nói "Mạc Phàm có thể thắng Tôn Tường?", nhưng sực nhớ ra nói vậy sẽ tổn thương người nhà mình, bèn im bặt. Dưới đáy lòng, cô âm thầm ngạc nhiên vì tốc độ tiến bộ của Mạc Phàm.
Có thể thắng thật ư? Trần Quả đưa mắt về sàn đấu.
Mạc Phàm không khiến mọi người thất vọng. Ở mức 14% HP, Hại Người Không Mệt bắt Nhất Diệp Chi Thu phải ngã xuống. Nỗi kinh ngạc mà Trần Quả cố nén, Phan Lâm đã thay cô gào lên:
"Bất ngờ quá thưa các bạn, Mạc Phàm đánh bại Tôn Tường thật rồi!"