Fan sân nhà Hưng Hân đã sớm chuẩn bị, Diệp Tu vừa thắng, banner mang con số 19 giăng khắp khán đài. Kỷ lục đã tăng thêm một trận. Dù có là Luân Hồi chiến đội, cũng không ngăn nổi bước chân chiến thắng của Diệp Tu.
"10 - 0!" Có người còn high đến mức hô luôn khẩu hiệu. Lần trước Hưng Hân bị Luân Hồi càn quét 10 - 0, mà lần này? Lần này vừa mở đầu, Luân Hồi đã đánh mất cơ hội đó. Khả năng bị Hưng Hân quét ngược thì vẫn tồn tại.
"Hơi bị khó nhỉ?" Bình luận viên Phan Lâm cười.
"Ha ha..." Lý Nghệ Bác cũng cười theo nhưng không dám phụ họa. Trận solo mới rồi, hắn không bình luận quá nhiều mà còn suýt té hố. Đầu game, hắn định giảng giải rằng phong cách đánh của Giang Ba Đào có điểm khắc chế đấu pháp của Diệp Tu, nhưng bản đồ quá nhỏ, chưa kịp nói thì hai bên đã va chạm. Lý Nghệ Bác lúc ấy còn tiếc hùi hụi.
Bây giờ ấy à, hắn mừng muốn chết. Bởi kết quả trận đấu đã nói rõ, đấu pháp tán nhân của Diệp Tu mới là thứ khiến phong cách đánh tỉ mỉ đến từng chi tiết của Giang Ba Đào gặp sự cố.
Suýt thì tự vả mồm... Lý Nghệ Bác bất giác sờ sờ má mình, may mà lúc đầu không kịp nói nên lúc sau hắn chộp cơ hội, phân tích ngay rằng Diệp Tu khắc Giang Ba Đào thế nào.
Nhờ chó ngáp phải ruồi, Lý Nghệ Bác thành công tỏa sáng với vai trò chỉ đạo chuyên môn của mình, đã vậy còn là trận có Hưng Hân nữa chứ, khiến cả Phan Lâm cũng phải trố mắt mà nhìn.
Lý Nghệ Bác âm thầm lạy tạ trời đất không ngừng. Xem ra đừng nên mau mồm mau miệng, có khi lại có lợi. Coi như học được bài học kinh nghiệm, vì trước nay hắn rất thích phát biểu trước, để mọi người cùng thấy trận đấu diễn biến chính xác như mình dự đoán, nó mới thể hiện cái trình nhìn xa trông rộng của mình. Gần đây hắn phát hiện cái trình nhìn xa trông rộng ấy bắt đầu hơi lệch đường ray. Thôi, sau này chậm chút mà ngon!
Lý Nghệ Bác thu exp: Level up!
Trận solo thứ hai bắt đầu với Tô Mộc Tranh đại diện cho Hưng Hân và Ngô Khải cho Luân Hồi. Ngô Khải là tuyển thủ cầm thích khách, slot chủ lực trong đội hình đấu đoàn của cả hai đợt Luân Hồi quán quân, nhưng từ ngày Tôn Tường chuyển nhượng đến thì thường xuyên bị đẩy xuống slot thứ sáu.
Bậc thầy pháo súng vs thích khách, một nghề tay dài nhất hội, một nghề tay ngắn nhất phường. Đôi bên đều đánh rất cẩn thận. Tô Mộc Tranh luôn chú trọng giữ vững khoảng cách, mà Ngô Khải cũng tuyệt đối không đến gần nếu chưa có cơ hội cực tốt.
"Một tên thích khách quá khó nhằn. Tụi Luân Hồi nuôi ra quá nhiều người giỏi! Sau Dương Thông, tui thấy đệ nhất thích khách là nó rồi." Trên hàng ghế tuyển thủ, Diệp Tu vừa theo dõi trận đấu vừa bình luận.
"Đúng là vậy. Có nhẫn nại, đủ nhẫn tâm. Mọi đặc điểm một thích khách nên có, nó sở hữu hết." Ngụy Sâm gật đầu tán thành.
"Không lẽ... chiến đội Luân Hồi sắp hình thành đội hình năm ngôi sao?" Trần Quả ngồi bên cạnh lên tiếng.
Diệp Tu và Ngụy Sâm liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt không hề có ý phản đối.
"Cái đó phải xem độ hot của chiến đội tụi nó. Số phiếu chia cho năm tuyển thủ mà vẫn vào top toàn bộ, thì khủng lắm." Phương Duệ nói. Hắn đang phân tích trên phương diện khách quan. Danh sách ngôi sao là do fan bỏ phiếu, không ít trong đó là phiếu não tàn từ fan chiến đội. Họ biết rõ tuyển thủ đội nhà không đủ thực lực, nhưng vẫn không ngại vote.
Nếu cả năm người Luân Hồi đều vào top ngôi sao chỉ bằng số phiếu fan ruột, có nghĩa là fanclub Luân Hồi áp đảo mọi chiến đội khác về mặt quân số. Nếu không, cần phải lôi kéo fan trung lập, mà fan trung lập sẽ ít khả năng vote cho Ngô Khải. Một tuyển thủ đủ sức cạnh tranh top sao, nhưng vì đang ở đội quán quân lấp lánh sao trời là Luân Hồi nên phải lùi xuống slot thứ sáu. Thực lực Luân Hồi quá mạnh, slot thứ sáu có kịp xuất hiện trước khi trận đoàn đội kết thúc hay không là cả một vấn đề. Không có cơ hội thể hiện thì lấy đâu ra độ hot?
Cái Diệp Tu bình luận là thực lực của Ngô Khải, còn nếu muốn bàn về độ hot, yếu tố khách quan chiếm phần trăm lớn lắm.
"Biết đâu hết mùa giải, người ta đòi bỏ Luân Hồi luôn không chừng?" Phương Duệ chắp tay sau gáy, trù ẻo đối thủ.
Thật ra hắn nói cũng chưa chắc sai. Có năng lực nhưng lại thiếu cơ hội biểu hiện, khó ai biết trong lòng tuyển thủ nghĩ gì. Quan trọng nhất là Ngô Khải đã đạt quán quân hai lần bằng tư cách chủ lực, y rất có thể sẽ truy cầu những thứ cao hơn, như vị thế trong đội chẳng hạn...
Ngoài trận, dàn tuyển thủ Hưng Hân ngồi xì xào bàn tán chuyện nhà người ta. Trong trận, hai người vẫn đang duy trì trạng thái giằng co. Cả hai đều chú ý di chuyển, cố gắng tìm kiếm sơ hở của đối thủ. Tuy Mộc Vũ Tranh Phong có thể dựa vào ưu thế tầm bắn để kéo dài thế tấn công, nhưng Ngô Khải không cho cô quá nhiều cơ hội dồn hỏa lực nặng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trận đấu biến thành một trận cút bắt. Mộc Vũ Tranh Phong không ngừng truy đuổi Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc, nã đủ loại pháo vào đầu hắn.
"Hình như có hơi gấp." Ngụy Sâm đột nhiên nói. Giọng điệu hắn lo lắng, hiển nhiên đang chỉ Tô Mộc Tranh.
"Hiệu suất tấn công thấp quá. Cứ tiếp tục sẽ gặp vấn đề mana." Phương Duệ góp lời.
"Bị dụ rồi." Diệp Tu nói.
Thảo luận về trận đấu thường là ba người bọn họ, các tuyển thủ Hưng Hân còn lại phần nhiều chỉ ngồi một bên lắng nghe, học hỏi.
"Nó cố ý đi lòng vòng, dụ Mộc Tranh tấn công để mài mana, chờ thời cơ phản kích quyết định." Biết các tân binh đang nghe, Diệp Tu thường sẽ nói chi tiết hơn cho họ hiểu.
"Nếu mình ngừng tấn công thì sao ạ?" La Tập hỏi.
"Cần phải thu thế tấn công từ từ theo nhịp, vì đối thủ dụ tình mình có kế hoạch, mình không chỉ bị mài mana mà còn cooldown nữa, nhiều thứ lắm. Nếu ngừng hỏa lực ngay, cây kỹ năng thủng lỗ chỗ, mình sẽ để lộ sơ hở rất lớn, dễ bị đối thủ lợi dụng. Do đó Mộc Tranh mới liên tục áp chế theo tiết tấu, nhưng bây giờ thì có chút loạn. Nếu cứ tiếp tục, tuyến hỏa lực sẽ xuất hiện khoảng trống." Diệp Tu nói.
Tuyến hỏa lực là một từ chuyên môn dành riêng cho nghề bậc thầy pháo súng. Khi tấn công, bậc thầy pháo súng phải rất chú ý độ sâu và trình tự. Ở khoảng cách xa, xác suất bắn trúng thấp hơn, mà khoảng cách gần thì nguy hiểm cho bản thân. Tùy vào trình cá nhân, đấu pháp và cách các tuyển thủ nắm bắt kỹ năng, mỗi bậc thầy pháo súng sẽ có khoảng cách tấn công hợp lý nhất với riêng mình. Đó là khoảng cách để họ đạt đến hỏa lực mạnh nhất, được gọi là tuyến hỏa lực.
Muốn đột phá áp chế từ một bậc thầy pháo súng, trọng điểm nằm ở tuyến hỏa lực. Muốn đột phá tuyến hỏa lực, cần phải hiểu rõ bậc thầy pháo súng đang đấu với mình căn tuyến hỏa lực thế nào, chuyên dụng những kỹ năng gì, bố trí trình tự các kỹ năng ra sao, và tiết tấu quen thuộc, đấu pháp thường dùng của họ.
Đây đều là kiến thức Vinh Quang căn bản. Dàn tân binh Hưng Hân đã tiếp xúc Vinh Quang đủ lâu, Diệp Tu không cần giải thích thêm về căn bản nữa. Hắn chỉ vạch ra rằng Ngô Khải đang muốn đảo loạn tuyến hỏa lực của Tô Mộc Tranh, rằng y kiên nhẫn phi thường, Tô Mộc Tranh suốt từ nãy đến giờ khống chế tiết tấu rất tốt, vậy mà vẫn bị rối.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong trận, Mộc Vũ Tranh Phong lại đổ xuống một đợt pháo kích, hỏa lực càng lúc càng dày. Dưới áp chế dày đặc ấy, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc trông có vẻ khá chật vật, nhưng mãi vẫn không tìm chỗ ẩn nấp hoàn toàn. Y cứ cố tình ló dạng dưới tầm mắt Mộc Vũ Tranh Phong, hấp dẫn hỏa lực từ cô.
Ầm! Ầm! Ầm!
Thế tấn công liên tục tiếp diễn. Ngoài trận, đám Ngụy Sâm, Phương Duệ càng lúc càng cau mày.
"Không ổn rồi!" Phương Duệ nói.
Lời vừa dứt, bỗng thấy Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc trốn tránh như chuột suốt trận đột nhiên vùng dậy, hung hăng như tên rời cung, lao về phía Mộc Vũ Tranh Phong.
"Thấy chưa? Lộ khoảng trống rồi! Nó xông vào tuyến hỏa lực rồi!" Phương Duệ kêu lên. Trước đây từng là đối thủ, bây giờ là đồng đội, hắn nắm khá rõ tuyến hỏa lực của Tô Mộc Tranh. Đặt mình vào vị trí Ngô Khải, hắn thậm chí đã biết kế tiếp y sẽ làm gì.
Ngô Khải không hoàn toàn nghĩ giống Phương Duệ, nhưng ý niệm về khoảng trống cần nắm bắt thì như nhau. Tuyến hỏa lực của Tô Mộc Tranh đã để lộ sơ hở, thế tấn công liền mạch bắt đầu gián đoạn vì thiếu hụt kỹ năng.
Vượt qua được!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Ngô Khải. Y bật max tốc độ cho Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc, giành giật từng giây mà lao về phía Mộc Vũ Tranh Phong, muốn đột phá tuyến hỏa lực trong tích tắc.
"Ha ha..." Ở vào lúc mọi người đều lo lắng cho Tô Mộc Tranh, Diệp Tu lại bỗng cười rộ.
"Chú mày cười gì vậy?" Trần Quả hỏi.
"Thỏ khôn đào ba hang, chị nghe bao giờ chưa?" Diệp Tu nói.
"Rồi, sao?" Trần Quả chưa hiểu.
"Ai nói chỉ có thể có một tuyến hỏa lực?" Diệp Tu cười.
Đừng tính đám tuyển thủ chuyên nghiệp già trẻ, cả Trần Quả nghe xong cũng hiểu ra ngay lập tức. Trong trận, pháo lửa vẫn ầm ầm. Tô Mộc Tranh dĩ nhiên không ngồi im cho đối thủ áp sát mình quá dễ dàng. Cô khiển Mộc Vũ Tranh Phong nã pháo ngăn cản Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc yolo, nhưng Ngô Khải tin chắc tuyến hỏa lực đã bị rối loạn, vẫn tiếp tục xông lên.
Qua ải!
Ngô Khải thở phào khi Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc đột phá tuyến hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong. Đoạn đường kế tiếp, hỏa lực sẽ yếu hơn hẳn, thêm vào bị áp sát tấn công, Tô Mộc Tranh lại càng dễ mắc sai lầm.
Sắp kết thúc rồi!
Ngô Khải đang nghĩ vậy, đột nhiên bên tai vang dội ba tiếng ầm ầm ầm. Ba quả Pháo Chống Tăng xoáy tới.
Chiêu cấp thấp thôi mà, Ngô Khải không cho là gì to tát. Y vẩy nhẹ chuột cho Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc lách giữa hai quả pháo, tiếp tục hướng về phía trước. Trong mắt y, chỉ còn một mục tiêu duy nhất.
Ơ?
Ngộ vậy? Sao hỏa lực không hề nhẹ đi như tưởng tượng?
Dấn thân vào giữa mưa bom lửa đạn, Ngô Khải phát hiện đường xung phong của mình rất không thuận lợi. Kết quả đột phá chẳng như dự tính. Y không khỏi quay đầu nhìn ra sau lưng. Đâu có gì sai? Tuyến hỏa lực của Tô Mộc Tranh đã bị mình bỏ lại phía sau rồi mà! Sao pháo vẫn nã đùng đùng thế này?