Toàn Chức Cao Thủ

Chương 119: Đã quên chính sự



Edit: Mei | Beta: KhaPi

Thế giới ngỡ ngàng, còn các đại công hội lại khiếp sợ.

17 phút 22 giây 17. Mấy tay già đời trong Vinh Quang lẩm bẩm nhắc lại thành tích này, cũng sắp điên đến nơi rồi.

Lại là ghi chép của cả mười khu. Sau khi khu 10 vừa mở, mấy kỷ lục sừng sững bao năm giờ tựa như giấy vụn. Cũng may khu mới nhiều người mới, không hiểu nhiều, nếu là khu cũ, khó tránh khỏi lời ra tiếng vào cho đây là đại thần nào xuống nhân gian. Có điều dù có là khu mười, sớm muộn cũng gây tranh luận, hiện tại chỉ mới bắt đầu, người khu khác không để ý mấy, hơn nữa đây còn là phó bản cấp thấp, người quan tâm khá ít.

Nhưng mà, nội dung tranh luận không hề sai, đại thần quả thực hạ thế rồi.

“Quá trâu bò!! Tui không tin cái kỷ lục này còn có người phá được.” Lam Hà gửi tin đến.

“Ha ha, thế thì không hẳn.” Diệp Tu trả lời.

“Má, kỷ lục vầy mà còn phá được, tui ăn bàn phím luôn.” Lam Hà nói.

“Nói chắc quá đó.” Diệp Tu nói.

“Tui cũng không phải người không biết chuyện. Kỷ lục dữ dội như vậy, ông đánh thế nào đó? Có quay hình lại không?” Lam Hà hỏi.

“Không có.” Diệp Tu nói.

“Chà chà, mạnh, mạnh quá ấy.” Lam Hà chỉ mãi khen ngợi, thật ra cậu không quan tâm đánh thế nào lắm, có kỷ lục là được rồi. Chỉ là Mai Cốt Chi Địa thôi, ngay cả Lam Hà cũng khinh thường việc tốn sức để ý nơi này.

“Khoan lui khỏi công hội! Ông nên suy nghĩ tới đề nghị hôm qua của tui.” Lam Hà vội vàng gửi tới vài câu, lần trước Quân Mạc Tiếu đánh xong phó bản liền lui, làm cậu chẳng kịp nói gì.

“Ừ.” Diệp Tu đáp.

“Ông đang ở chỗ nào? Đưa đồ cho ông.” Lam Hà nói.

Báo xong tọa độ, Lam Hà chạy tới, Kiếm Quang Hấp Huyết vốn đang cầm trong tay, trực tiếp gỡ xuống, lại giao dịch thêm 8 cái đốt xương cho Quân Mạc Tiếu.

“Mọi người cực khổ rồi.” Lam Hà thể hiện sự thân thiện và an ủi với các đồng chí trong đội Quân Mạc Tiếu.

“Còn tiếp tục không?” Đường Nhu hỏi Diệp Tu, vì sai lầm vừa rồi của Bánh Bao Xâm Lấn, kỷ lục trở nên hơi kém trong mắt Đường Nhu, khiến cô vẫn để ý mãi.

“Luyện cấp đi!” Diệp Tu nói.

“Kỷ lục còn chưa tới cực hạn mà!!” Đường Nhu nói.

“Không kém mấy đâu.” Diệp Tu dường như không đồng ý lắm.

Lưu Hạo ở bên cười trộm. Cô nàng này còn muốn đạt cực hạn ư? Có anh mày ở đây thì cứ mơ đi. Cái gì là cực hạn, tụi bây sẽ mau chóng thấy được thôi.

Sau ba lần đánh phó bản, mọi người đánh quái như đang luyện cấp, đương nhiên sẽ không sử dụng đấu pháp thế với BOSS số 2 Thây Ma Bailey nữa. BOSS là kinh nghiệm, là trang bị, sao đội luyện cấp có thể gây mắc kẹt không thèm đánh chứ.

Đánh xong ba phó bản, Ly Hận Kiếm tạm biệt trước, Lưu Hạo sớm đã lười giết thời gian ở đây rồi. Gã  chợt có chút kích động muốn bại lộ thân phận, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, hơn nữa còn làm bộ đánh cho xong ba cái phó bản. Chịu đựng nào, Lưu Hạo cảm thấy mình nên nhẫn nhịn.

Sau khi thoát ra, gã nhanh chóng nghỉ ngơi, mới sáng sớm ngày hôm sau đã tìm Trần Dạ Huy lấy tài khoản, lập tức tụ tập hàng ngũ.

Vương Trạch và Phương Phong Nhiên là người thay thế bổ sung của câu lạc bộ, tuổi còn trẻ; Trương Gia Hưng cùng Thân Kiến lại là tay đánh chính của câu lạc bộ, bình thường hay thân thiết với Lưu Hạo. Lưu Hạo đã nói qua với bốn người từ lâu rồi. Hơn nữa, mấy ngày đi theo luyện tập cùng Diệp Thu này, gã cũng tìm bốn người họ đánh thử qua, tự cảm thấy không quá khó, thế nên mới tự tin như vậy. Lúc này gã mới dùng tài khoản thích hợp của Trần Dạ Huy, vì gã sợ trong quá trình luyện tập lại vô ý phá mất kỷ lục...

Dù sao cả bọn cũng mang đẳng cấp chuyên nghiệp, năng lực tiếp thu cao hơn Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn rất nhiều, Lưu Hạo nói một lần, ai nấy đều biết phải làm gì. Không giống Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, cần Diệp Tu không ngừng chỉ dẫn kế bên. Sau đấy mọi người cũng làm quen cực nhanh, hôm nay lấy được tài khoản rồi, Lưu Hạo cảm thấy chỉ cần bốn là giải quyết xong cả.

“Hiện tại đánh phải không?” Bốn người đều tới phòng huấn luyện, đã biết rõ mục đích.

“Ừ.”

“Buổi tối còn thi đấu đó!” Thân Kiến nói.

“Thi đấu gì?” Lưu Hạo hỏi.

Bốn người kinh hãi. Ngay cả lịch thi đấu mà người làm đội phó như Lưu Hạo cũng không nhớ ư?

“Đêm nay đấu với Lam Vũ a!” Thân Kiến nhắc nhở.

“Thế à?” Lưu Hạo nhìn lịch thi đấu, quả nhiên là ngày hôm nay. Bản thân mình mấy ngày nay đều chơi game ở khu mới,  thậm chí quên mất chuyện quan trọng. Gần đây cũng không thèm luyện tập, tính lại thử thì suốt ngày đánh với cái Bánh Bao Xâm Lấn kia ở đấu trường.

Má! Nghĩ đến tên kia, Lưu Hạo liền cảm thấy xui kinh.

“Ặc...Vậy chờ tối đấu xong thì hãy phá!” Lưu Hạo do dự một chút, vẫn quyết định đặt chuyện quan trọng  lên trước. Lúc này lãng phí sức lực vào kỷ lục phó bản Mai Cốt Chi Địa thì quả thực không ổn. Tuy rằng Lưu Hạo rất tự tin, nhưng cũng biết phá được kỷ lục bây giờ là chuyện không dễ, cần tập trung cao độ.

“Ừ, vậy buổi tối đi!” Mọi người nhìn Lưu Hạo quyết định xong cũng thở phào nhẹ nhõm. Hai người phải ra trận đầu tiên như tay đánh chủ lực Trương Gia Hưng và Thân Kiến thì miễn bàn rồi, ngay cả hai người không cần ra trận như Vương Trạch và Phương Phong Nhiên, dám chạy đi chơi game vào ngày thi đấu thì cũng bị xem là không tốt, câu lạc bộ mà biết chắc chắn sẽ phê bình.

“Buổi tối đi bản đồ nào?” Lúc năm người định rời đi, Lưu Hạo đột nhiên hỏi một câu.

Trương Gia Hưng suýt nữa ngã quỵ, vội vã chống bàn. Đội phó thế nhưng đến chuyện buổi tối dùng bản đồ nào cũng không biết, đây rốt cuộc là ngơ cỡ nào á!

Tối nay là vòng đấu thứ 21 của thi đấu vòng tròn Vinh Quang, chiến đội Gia Thế sân nhà nghênh đón chiến đội Lam Vũ, tiệm net Hưng Hân vẫn chiếu bóng thi đấu như cũ, khách khứa đông nghịt.

Chiến đội Ba Lẻ Một Độ trước đấy không thể so với Lam Vũ được, điểm của Lam Vũ hiện nay đang đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, tiến vào trận đấu quý sau không chút lo lắng, là một trong những đội có thể đoạt quán quân. So sánh với Gia Thế đứng thứ hai từ dưới đến lên, căn bản một trời một vực. Gia Thế dự định xóa cũ vùng dậy lần nữa, ngay lượt thứ hai đã gặp đối thủ mạnh như vậy, đây được xem như một thách thức rất lớn.

Trần Quả ngồi ở vị trí quen thuộc của mình, Diệp Tu vẫn dựa vào cửa hút thuốc như trước, ngay cả Đường Nhu đang dấn thân vào sự nghiệp Vinh Quang cũng cố ý chạy tới nhìn xem giải đấu chuyên nghiệp tượng trưng cho trình độ cao nhất trong Vinh Quang.

Trận đấu gồm thi đấu cá nhân, tổ đội lôi đài, thi đấu đoàn đội như cũ.

Vòng này Gia Thế nắm quyền sân nhà, dựa vào lợi thế bản đồ mà giáng đòn phủ đầu, ba trận cá nhân thắng hai trận, tại tiệm net Hưng Hân sôi nổi hẳn lên.

Tiếp theo là tổ đội lôi đài, Lam Vũ sẽ không quá kiêng dè Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu như 301. Tuyển thủ át chủ bài của Lam Vũ – Hoàng Thiếu Thiên,  kỹ thuật không hề thua kém Tôn Tường, bàn về kinh nghiệm còn muốn hơn cả Tôn Tường. Mà tài khoản Kiếm Thánh Dạ Vũ Thanh Phiền của hắn đủ để sánh vai cùng Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.

Vòng lôi đài này hai bên đều sắp xếp cho tuyển thủ át chủ bài ra trận cuối cùng để chấn áp trận, Gia Thế dựa vào ưu thế bản đồ mà mở đầu rất tuyệt, đang vào thế dẫn đầu, nhưng đến khi Hoàng Thiếu Thiên của Lam Vũ lên sàn, tình thế chợt nghịch chuyển. Sau khi kiếm bổ chết tuyển thủ số hai của Gia Thế, hắn mang theo bốn phần năm thanh máu nghênh chiến Tôn Tường và Nhất Diệp Chi Thu, rốt cuộc vẫn giành được thắng lợi, tổ đội lôi đài Lam Vũ lấy được 2 điểm, tiệm net Hưng Hân đầy tiếng bi ai.

“Hai bên đều phát huy rất tốt trong trận thi đấu lôi đài này, nhưng cuối cùng vẫn là kỹ thuật của Hoàng Thiếu Thiên cao hơn một bậc, nắm chặt mọi cơ hội trong tay.” Trong lúc phát sóng lại những cảnh đặc sắc của tổ đội lôi đài, MC và khách mời đưa ra lời bình.

Cuối cùng là trận chiến đoàn đội, Gia Thế vừa vào trận lại chiếm chủ động, tình hình rất tốt, người xem tại tiệm net lại vui mừng.

“Ây dà, xảy ra một sai lầm... Sai lầm này quá nghiêm trọng!!” MC bỗng nhiên kêu.

“Ừ... Tinh thần của Lưu Hạo hôm nay rất kém a” Khách mời cũng giải thích.

“Anh ấy cũng thua ở trận đấu cá nhân đầu tiên.” MC bảo.

“Nhưng sai lầm vừa nãy lại càng không nên có, Lưu Hạo hôm nay không có tinh thần gì cả.” Khách mời liên tục lắc đầu.

“Lời còn chưa dứt lại phạm lỗi nữa... Thao tác này, ặc...” MC rõ ràng không biết nói gì, tìm không được từ thích hợp để hình dung.

“Làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, thao tác này hơi nghiệp dư rồi...” Khách mời lịch sự phê bình một chút.

“Tình thế bị nghịch chuyển rồi...”

“Sơ hở như vậy, sao Hoàng Thiếu Thiên bỏ qua được chứ. Một chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm quá đẹp mắt, Chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm tuyệt vời này sử dụng rất đúng lúc.” Khách mời kêu lên.

“Tình thế bấy giờ của Tôn Tường không tồi, có điều kém ngoan độc so với Hoàng Thiếu Thiên!”

“Nhưng chúng ta vẫn có thể chờ mong sự trưởng thành của cậu ta.”

“Trận đấu này... hơi đáng tiếc cho Gia Thế rồi...”

“Ừ, hiện tại xem ra, trừ phi phía Lam Vũ xuất hiện những sai sót to lớn liên tiếp như Lưu Hạo.” Khách mời nói.

“Ặc...” MC lại chẳng biết nói gì, hiển nhiên không quá tin tưởng vào khả năng này.

“Được rồi... Kết thúc trận đấu, bên thắng là Lam Vũ.” Cuối cùng, MC tuyên bố chấm dứt.

“Đáng tiếc thật, đáng tiếc thật..” Khách mời vẫn vì Gia Thế mà thở dài.

Cả tiệm net Hưng Hân im lặng, một lát sau, rốt cục vang lên một tiếng chửi bới, tại tiệm net Hưng Hân giờ khắc này, đồng chí Lưu Hạo chính là Đệ Nhất Vinh Quang chẳng ai địch nổi, có được cách đối xử không hề tầm thường, nhận được lời thăm hỏi ân cần của fan Vinh Quang từ già trẻ lớn bé, phạm lỗi thế này, đủ cho đa số fan cuồng mất đi lý trí, đã có người ra khỏi cửa nhặt gạch để chuẩn bị đi kháng nghị câu lạc bộ Gia Thế nằm ở đối diện rồi...

“Móa, tên ngốc này!!” Ngay cả Trần Quả cũng chịu không được mà khinh bỉ, lúc này đây ai cũng chán ghét Lưu Hạo, cả fan trung thành nhất của gã cũng cảm thấy xấu hổ để đi giải thích, sai lầm này thật sự quá nghiêm trọng.

Diệp Tu vẫn đứng hít hà khói thuốc bên cửa, không nói tiếng nào nhìn quần chúng hùng hổ ra khỏi cửa, không ít người thật sự chạy đến câu lạc bộ Gia Thế gào thét kháng nghị.

Câu lạc bộ Gia Thế.

Sau khi trận đấu kết thúc, tuyển thủ đều yên lặng đứng ở phòng nghỉ, không ai nói chuyện. Nét mặt Tôn Tường tái nhợt, dữ tợn trừng Lưu Hạo vài lần, đóng sầm cửa đi mất.

Những người khác cũng mắt to trừng mắt nhỏ, len lén quan sát vẻ mặt của Lưu Hạo.

Mặt Lưu Hạo cũng trắng bệch, gã đương nhiên biết rõ sai lầm của bản thân rất nghiêm trọng, hơn nữa còn biết vì sao bản thân lại phạm lỗi nặng nề như vậy. Mấy ngày này, gã thật sự không hề tập trung lực chú ý vào đấy, tiêu hao quá nhiều tinh thần vào nhân vật cuồng kiếm sĩ hơn cấp 20 kia, thế nên trận đấu liền kề khiến gã chưa kịp điều chỉnh tốt trạng thái. Dẫn đến chuyện mang theo trạng thái khi đánh với Bánh Bao Xâm Lấn tại đấu trường và khi đánh ở phó bản Mai Cốt Chi Địa đi đánh ở trận đấu chuyên nghiệp, có thể đánh tốt mới là lạ.

“Lưu đội, phó bản kia còn đánh không?” Thân Kiến chuẩn bị rời đi, đi ngang qua Lưu Hạo mới nhẹ giọng hỏi thử.

“Đánh!” Giọng điệu của Lưu Hạo vừa ngoan độc lại vừa kiên quyết, nếu không đánh tiếp, nỗi bực dọc trong lòng càng không thể nào nguôi ngoai.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.