Toàn Chức Cao Thủ

Chương 1006: Tâm lý ngược



Emong & beta: Lá Mùa Thu tay tàn | Type: Nio tay không tàn

Nếu biểu hiện của Đường Nhu được gọi là một phút huy hoàng rồi vụt tắt, thì trong trận này biểu hiện của Mạc Phàm cũng chẳng qua là vài vệt sét giữa trời rồi thôi.

Đầu game phóng shuriken hủy Mắt Điện Tử do kỹ sư máy móc thả ra là bất ngờ nho nhỏ mà cậu mang đến cho mọi người. Sau đó mai phục Diệt Sinh Linh thành công coi như một phút cao trào be bé. Sau đó nữa, trong lúc giãy chết lại đột nhiên giãy ra được một cơ hội phản kích cực kỳ đẹp mắt, đó là pha cao trào lớn nhất.

Nhưng dù bất ngờ, cao trào nhỏ hay cao trào lớn, cũng đều bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt. Mạc Phàm tạo ra được chút phiền toái cho Tiêu Thời Khâm, nhưng rốt cuộc vẫn không thể ảnh hưởng gì được toàn trận. Phút cuối, Hại Người Không Mệt đã ngã xuống trong vùng vẫy bất lực. Tiêu Thời Khâm thắng hết hai trận, mà điều kinh dị là hai trận này hắn không hề bị tổn thất gì lớn. Trận thứ hai hơn trận thứ nhất được một chút, Mạc Phàm ít nhiều cũng giành được vài cơ hội tấn công. Nhưng nhìn tổng thể, thanh máu của Diệt Sinh Linh lúc này chỉ giảm xuống 1/3. Đánh lôi đài, hốt được 2 đầu người mà còn một lượng máu thế này thì đúng là ưu thế vượt bậc.

“Tuyển thủ Mạc Phàm đã cho chúng ta thấy năng lực của mình, nhưng tôi có cảm giác trong những thời khắc mấu chốt dường như cậu ta vẫn thiếu đi một ít điêu luyện. Chỉ đạo Lý anh thấy sao?” Nhân lúc chiến đội Hưng Hân đổi tuyển thủ lên sân, tổ ghi hình cho phát lại trận vừa rồi. Cảnh đang chiếu chính là mấy khoảnh khắc mà Mạc Phàm tỏa sáng, Phan Lâm cũng theo đó mà bình luận.

“Đúng là vậy, rõ ràng đã 2 lần chiếm chủ động nhưng rất nhanh đều bị đối thủ lật ngược tình thế, cậu tuyển thủ này gặp rất nhiều vấn đề trong các khâu xử lý. Có thể thấy được kinh nghiệm thi đấu của cậu ấy cực kỳ thiếu sót, hy vọng trận vừa rồi sẽ giúp cậu ấy trưởng thành hơn!”

Hai bình luận viên không che giấu sự đánh giá cao của mình đối với Mạc Phàm. Nhưng khán giả ở nhà thi đấu không nghe thấy bình luận trên TV, mà cho dù nghe được đi nữa thì liệu đám fan hâm mộ Gia Thế có thèm để vào tai không? Suốt con đường Mạc Phàm từ phòng thi đấu trở về chỗ ngồi, nghênh đón cậu vẫn là tiếng la ó phản đối. Xuất thân ve chai chuyên nghiệp của cậu vốn đã chuốc lấy căm ghét từ người chơi, bây giờ có cơ hội sỉ vả nên họ rất hăng, nhân tiện sỉ luôn cả lò Hưng Hân, thể loại thế này mà còn thu nhận vào đội, nhà chúng bây là team thất đức hay team thiếu đức?

Đối với những tràng la ó chửi mắng dành cho mình, Mạc Phàm mắt điếc tai ngơ, chỉ đi thẳng về hàng ghế của Hưng Hân. Mọi người đều nhìn về phía Diệp Tu xem hắn sẽ có nói năng gì với Mạc Phàm hay không.

Nhưng Diệp Tu không rướn người qua, còn chẳng ngoảnh đầu, chỉ nói một câu: “Có đôi khi giữ lại kỹ năng sẽ tốt hơn là sử dụng nó.”

Mạc Phàm không quan tâm, cũng không mở miệng, ngồi xuống chỗ cũ của mình, mãi nửa buổi sau mới bất thình lình “ừm” một tiếng.

Những người khác thì sắc mặt đều nặng nề. Trước đây Trần Quả còn ảo tưởng sức mạnh rằng Hưng Hân sẽ ngắt đầu Gia Thế như bứt bún, nhưng sự thật trước mắt lại vô cùng tàn khốc. Kết thúc 2 trận, Hưng Hân thua sạch 2 điểm đầu người, mà chỉ lấy được của đối phương 1/3 thanh máu. Người thứ 3 ra trận là Ngụy Sâm. Hắn mang vẻ mặt nghiêm trọng một cách bất thường, không phun mấy lời rác rưởi không biên giới như mọi khi mà chỉ gật đầu với mọi người rồi bước lên sân đấu.

Hai trận vừa rồi thua triệt để đến mức nhân vật đôi bên có chênh lệch thuộc tính thế nào cũng không quá quan trọng. Ngụy Sâm sắp sửa ra trận, nhân vật Nghênh Phong Bố Trận đang cầm trong tay đã là trình độ trang bị mạnh nhất của chiến đội Hưng Hân. Nhưng đối thủ của hắn, Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm lại là nhân vật cấp ngôi sao. Không bàn đến chất lượng trang bị bạc, chỉ nói số lượng thì 8 món của Nghênh Phong Bố Trận đặt trước mặt Diệt Sinh Linh cũng không có tuổi. Diệt Sinh Linh người ta từ trên xuống dưới có đến 11 món trang bị bạc.

Hiện tại, trong lòng Trần Quả đã không còn tí tẹo tâm lý lạc quan nào, nhìn thấy Ngụy Sâm đi về phía phòng thi đấu, tim của cô cũng đập thình thịch, thình thịch theo từng bước chân người.

Trận này không thể tiếp tục thua nữa! Lão Ngụy, cố lên! Trong lòng Trần Quả lặng lẽ cổ vũ, mắt nhìn theo Ngụy Sâm bước vào phòng thi đấu. Đối với những tràng la ó mà fan Gia Thế dành cho mình, hắn không hề bật lại tiếng nào. Ngụy Sâm hôm nay cũng đã vì tình hình gay go mà tập trung 100%, không còn tâm trạng chơi trò “tìm điểm limit” nữa.

Trận lôi đài thứ 3 rất nhanh bắt đầu, nhân vật đăng nhập vào bản đồ, sau đó 2 bình luận viên trên TV giới thiệu về tuyển thủ.

Tiêu Thời Khâm đã là lần thứ 3 đứng trên lôi đài, đương nhiên không cần giới thiệu thêm nữa. Cuộc trò chuyện giữa Phan Lâm và Lý Nghệ Bác chủ yếu nói về Ngụy Sâm.

“Vị tuyển thủ Ngụy Sâm này, các bạn khán giả có kinh nghiệm tiếp xúc Vinh Quang không đủ lâu chắc chắn sẽ thấy xa lạ. Nhưng nếu bên cạnh bạn có bất kỳ fan hâm mộ nào của chiến đội Lam Vũ thì đừng ngại hỏi thử. Ngụy Sâm chính là đội trưởng đầu tiên ở thời sơ khai của chiến đội Lam Vũ, cũng là người từng làm mưa làm gió một thời khi liên minh chỉ mới tập tọe những bước đầu tiên. Có lẽ không ai ngờ rằng anh ấy sẽ quay về liên minh sau bấy nhiêu năm trôi qua. Trong những trận đấu trước đây của Hưng Hân, Ngụy Sâm cũng đã nhiều lần xuất chiến. Chỉ đạo Lý, anh cảm thấy trạng thái hiện tại của Ngụy Sâm thế nào?” Phan Lâm nói.

“Đã qua từng ấy năm, phong cách thi đấu của Ngụy Sâm quả thật vẫn không hề thay đổi!” Lý Nghệ Bác cũng ngậm ngùi, tranh thủ khoe ra sự từng trải của mình một cách rất mượt, sau đó mới bắt đầu bình luận: “Chỉ nhìn vào những trận gần đây thì dù đã nhiều năm không xuất hiện trên sàn thi đấu chính quy, nhưng kinh nghiệm và ý thức của Ngụy Sâm vẫn chưa mất, đã vậy còn có ưu điểm thường thấy ở những lão binh: tố chất tâm lý siêu mạnh. Tuy nhiên nếu bàn về phát huy trong thực chiến, tôi cảm thấy những trận đấu ấy không thể khảo nghiệm được anh ta. Trận này có lẽ sẽ nghiệm chứng tốt nhất trình hiện tại của anh. Đối mặt với 1 tuyển thủ hàng đầu đang trên phong độ đỉnh cao của liên minh, Ngụy Sâm sẽ cho Tiêu Thời Khâm thấy cái gì ở mình?”

“OK, vậy chúng ta hãy cùng nhau theo dõi trận đấu đi nào! Tiêu Thời Khâm vẫn mở đầu game bằng cách điều khiển Diệt Sinh Linh di chuyển chiến thuật, còn Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm… à, anh ấy… đi vòng vòng, không tiến quá xa mà chỉ dừng lại ở vị trí đăng nhập của mình. Ha ha, cách làm này… cách làm này đúng là rất giống với lối đánh của anh ấy trong những trận gần đây! Từ nhà thi đấu chúng ta có thể nghe thấy những tràng tiếng la ó rất lớn, xem ra khán giả không thích kiểu đấu pháp này. Tôi tin rằng sau mấy lần Ngụy Sâm đánh xong thì cũng biết rõ thái độ của khán giả, nhưng anh ấy vẫn không do dự mà tiếp tục!” Phan Lâm tường thuật tình hình chiến sự.

“Ha ha, đây chính là phong cách từ trước đến nay của Ngụy Sâm. Vì thắng lợi, anh ta có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì.” Lý Nghệ Bác dùng giọng điệu tỏ vẻ ông đây quá rành thằng cha này rồi, tiếp tục khoe khoang tư cách lão thành cách mạng.

Thấy vậy Phan Lâm dứt khoát phối hợp luôn: “Thực ra tôi có được biết, năm đó lúc chỉ đạo Lý vẫn còn là tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đã từng giao thủ với Ngụy Sâm. Vậy từ góc nhìn của một đối thủ, anh có thể phân tích ý đồ trong đấu pháp này của Ngụy Sâm hay không?”

“Lối đánh này có thể tính là một kiểu chiến thuật tâm lý! Khi đã vào bản đồ mà không thấy đối thủ, có mấy ai sẽ đoán ra rằng đối phương căn bản chẳng hề di chuyển đâu chứ? Tìm kiếm hồi lâu vẫn không phát hiện mục tiêu, tuyển thủ khó miễn sẽ xuất hiện tâm lý lo lắng và nôn nóng. Mà Ngụy Sâm thì ngồi yên một chỗ chờ bên địch mệt mỏi rồi mới tấn công, rõ ràng anh ta đã tự dựng nên ưu thế về mặt tâm lý.” Lý Nghệ Bác nói.

“Thế nhưng… lối đánh này chỉ cần chịu khó xem replay một lần là sẽ phát hiện ra ngay, không phải sao?” Phan Lâm nói.

“Đấy, cũng chính vì đơn giản đến thế, ai mà ngờ anh ta sẽ sử dụng hết lần này đến lần khác chứ?” Lý Nghệ Bác nói.

“Tâm lý ngược!”

“Chuẩn.” Lý Nghệ Bác gật đầu.

“Nhưng… nếu đối thủ biết rằng khả năng này là có, vậy thì không gặp được anh ta trong trận, họ chắc chắn cũng sẽ chạy thẳng về vị trí đăng nhập của anh ta mà tìm. Khi đó ưu thế tâm lý đâu thể xây dựng được nữa?” Phan Lâm hỏi.

“Vậy nếu chạy tới rồi mà vẫn không thấy thì sao?” Lý Nghệ Bác nói.

“Ồ…!” Phan Lâm bừng tỉnh, “Tóm lại anh ta muốn làm đối thủ bối rối mà đoán không ra ý đồ thật sự của mình, đúng không?”

“Mà trên thực tế, ý đồ của anh ta lại chính là khiến cho đối thủ đoán không ra ý đồ của anh ta.” Lý Nghệ Bác lằng hết cả nhằng.

“OK… bây giờ chúng ta nhìn thấy Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đã đến được chính giữa bản đồ, và đương nhiên không tìm thấy Nghênh Phong Bố Trận ở đây. Diệt Sinh Linh dường như hơi lưỡng lự, xem ra Tiêu Thời Khâm đang suy xét nên làm gì kế tiếp!” Phan Lâm nói.

“Tiêu Thời Khâm chắc chắn đã xem qua replay thi đấu của Ngụy Sâm và biết về khả năng xảy ra điều mà chúng ta vừa nói đến. Cũng chính vì biết nên mới phải đặc biệt đề phòng, điều anh ấy lo sợ đương nhiên không phải là Nghênh Phong Bố Trận ngồi bẹp một chỗ ở vị trí đăng nhập. Điều anh ấy lo sợ chính là Ngụy Sâm sẽ tương kế tựu kế để anh ấy tưởng rằng Nghênh Phong Bố Trận chỉ ngồi bẹp một chỗ, nhưng trên thực tế lại di chuyển.” Lý Nghệ Bác nói.

“Thật ra thì Nghênh Phong Bố Trận đúng là đang ngồi bẹp một chỗ.” Phan Lâm nói.

“Nhưng Tiêu Thời Khâm có khả năng sẽ muốn kiểm tra thử.” Lý Nghệ Bác nói.

Đúng như dự đoán, Tiêu Thời Khâm điều khiển Diệt Sinh Linh rảo một vòng nhỏ xung quanh, vẫn không phát hiện đối thủ, mới chịu lao về vị trí đăng nhập của Nghênh Phong Bố Trận.

“Diệt Sinh Linh sắp chạy tới rồi, Ngụy Sâm sẽ làm gì đây? Anh ta có cho Nghênh Phong Bố Trận di chuyển để tiếp tục làm Tiêu Thời Khâm bối rối không?” Phan Lâm gào lên.

Trên thực tế, trong nhà thi đấu lúc này đã la ó ầm trời. Mà ngay cả khán giả ngồi trước TV cũng bắt đầu mất kiên nhẫn. Đối với màn độc diễn tìm người nơi ấy của Tiêu Thời Khâm, không ai hứng thú muốn xem, mọi người chỉ hy vọng đôi trẻ gặp nhau cho mau rồi phang nhau cho lẹ. Khó nhất là bình luận viên, rõ ràng thế trận khiến người xem cũng muốn nóng máu nhưng họ vẫn phải nói văng nước miếng cứ như ghê gớm dữ dội lắm rồi.

“Diệt Sinh Linh tiến đến càng lúc càng gần, nhưng Ngụy Sâm hình như không có ý định cho Nghênh Phong Bố Trận chạy đi nơi khác!” Phan Lâm vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lý Nghệ Bác, tình hình diễn biến có vẻ không giống như Lý Nghệ Bác dự đoán.

“Uầy, e rằng đây chính là một màn tâm lý ngược của tâm lý ngược. Ngụy Sâm đã ngờ rằng đối thủ có thể đoán được mình sẽ di chuyển nhân vật để làm cậu ta bối rối, cho nên Ngụy Sâm bèn để nhân vật ở tại chỗ, cho đối thủ max bối rối luôn.” Lý Nghệ Bác nói.

“À ừ… vụ đó… cũng có khả năng…” Phan Lâm gượng gạo mà phụ họa một câu, dùng ánh mắt tặng hai chữ bó tay cho Lý Nghệ Bác.

Tâm lý ngược của tâm lý ngược, lòng vòng đến vậy chỉ có Lý Nghệ Bác mới có thể nói ra. Thằng cha này hồi còn làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì trình độ thế nào Phan Lâm không biết, nhưng hắn dám bảo đảm Lý Nghệ Bác nhất định cũng có tố chất tâm lý cực kỳ xuất sắc, không thể bị đánh bại bởi những lời rác rưởi. Bởi vì da mặt ổng đổ bằng bê tông á.

Lý Nghệ Bác tỉnh rụi mà phân tích hành động của Ngụy Sâm, kết quả là Ngụy Sâm không khiến hắn thất vọng, đã “tâm lý ngược của tâm lý ngược” mà ngồi phịch một chỗ chẳng buồn bỏ đi.

Trong tiếng la ó khắp nhà thi đấu, Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm rốt cuộc đã đến nơi. Hai nhân vật đối mặt trực diện, Nghênh Phong Bố Trận của Ngụy Sâm ngay lập tức phát động công kích từ phút ấy, vừa phất tay đã là một trận Mưa Hỗn Loạn.


Làm ơn đừng spoil. 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.