Tòa Thành Trên Không

Chương 75



Editor: QingWei

Sau này, khi Lệ Xuân Hiểu ngoảnh lại nhìn khoảnh khắc này, xuyên qua thời gian, cô nhìn thấy một hình dáng giống hệt mình đang cầm một con dao với vẻ mặt quật cường, khi con dao xuyên qua máu thịt của Trì Kinh Hồng, đâm vào cơ thể anh, Lệ Xuân Hiểu cảm thấy linh hồn của cô như trải qua muôn ngàn sông núi cuối cùng cũng đón được khoảnh khắc trưởng thành trong chớp mắt.

Máu đỏ chảy ra từ cơ thể Trì Kinh Hồng lại chữa được bệnh thấy máu là choáng của cô một cách kỳ lạ.

Lệ Xuân Hiểu có một tâm hồn bướng bỉnh, tâm hồn đó vẫn nhớ nhung quá khứ, tâm hồn đó vẫn chậm chạp không muốn trưởng thành, luôn cố chấp muốn lấy lại tất cả những gì đáng lẽ thuộc về mình trên thế giới này, chẳng hạn như tình yêu của Trì Kinh Hồng.

Linh hồn đó không muốn tin vào sự thật rằng Trì Kinh Hồng chưa từng yêu cô.

Khi mảnh giấy của đơn thỏa thuận rơi xuống như bông tuyết, người đàn ông chẳng hề cau mày, anh chỉ bình thản nói, ngày mai tôi sẽ nhờ luật sư làm lại một bản khác.

Anh đi tới cầu thang, không quay đầu nói, ngày mai tôi sẽ chuyển ra ngoài.

Có người nói, yêu và hận ngang nhau, càng yêu người đó bao nhiêu thì càng hận bấy nhiêu, kết quả thật đúng à, Lệ Xuân Hiểu cắm con dao gọt hoa quả vào cơ thể người đàn ông một cách đầy uất hận.

Nhìn thấy giọt máu đỏ sẫm nhỏ xuống từ con dao, Lệ Xuân Hiểu vẫn mơ hồ nghĩ, Trì Kinh Hồng là người đàn ông đẹp trai, đến máu của anh cũng đẹp mắt hơn người khác.

Đỏ rực giống như bông hoa diễm lệ nhất thế gian.

Trì Kinh Hồng choáng váng một lúc, sau đó lại nhớ đến hình ảnh Trì Hồng Nhạn mặc chiếc váy in hình cỏ ba lá xoay vòng ở sân bay, ánh mắt cô mong chờ, tinh thần phấn khởi, lúc đó, hẳn là muốn anh khen mình rất xinh đẹp, lúc đó, nha đầu đó đã tha thiết mong chờ anh khen ngợi.

Anh hoàn hồn lại, nhìn người phụ nữ trước mặt, vươn tay che mắt cô, trấn tĩnh hơi thở, chậm rãi nói, Xuân Hiểu, bây giờ cô hãy nhắm mắt lại, đừng nhìn tôi, đi ra ngoài đừng kinh động người khác, gọi quản gia đến đây.

“Muộn rồi, Kinh Hồng, tôi đã gọi cảnh sát.” Ôm điện thoại, Lệ Xuân Hiểu đờ người.

Lệ Xuân Hiểu nhắm mắt lại, liều mạng kiềm chế tác động của màu đỏ chói đến cô, khi khôi phục tinh thần, cô theo bản năng liền gọi cho cảnh sát, cô sợ hãi, sợ đến mức không thể nghĩ nổi, cô thậm chí nghĩ người đâm nhát dao lên người Trì Kinh Hồng không phải là mình.

Làm sao có thể là cô? Làm sao có thể chứ?

Sau khi nghe lời nói của Lệ Xuân Hiểu, lòng Trì Kinh Hồng trầm xuống, sau đó anh nhìn Lệ Xuân Hiểu sững sờ nhắm mắt lại, nỗ lực để kiềm chế một số suy nghĩ đang biến mất, bây giờ, anh phải bình tĩnh.

“Nghe này, Lệ Xuân Hiểu, tôi còn chưa muốn chết, vậy nên cô phải bình tĩnh và gọi quản gia ngay lập tức cho tôi, nhớ kỹ đừng kinh động đến người khác.”

Lệ Xuân Hiểu muốn mở mắt, liền bị Trì Kinh Hồng quát lớn: “Đừng mở mắt, cô bị chứng thấy máu là choáng, bây giờ, việc quan trọng nhất là gọi quản gia tới đây.”

Nước mắt bắt đầu tuôn trào trên khuôn mặt Lệ Xuân Hiểu, cô điên cuồng chạy ra ngoài.

Sau khi quản gia đến, ông ta sững sờ khi nhìn thấy bộ dạng của Trì Kinh Hồng.

Trì Kinh Hồng ngồi trên sàn nhà, anh dùng một bộ quần áo che vết thương đang chảy máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Xuân Hiểu, cô vào thư phòng đi, còn chú ở lại đây.”

Vị quản gia già có vẻ như choáng váng, đi tới bên cạnh Trì Kinh Hồng, tay run run cởi bộ tây trang ra, không khỏi hít một hơi.

“Xuân Hiểu, nghe lời, đi vào thư phòng đi, sau đó gọi cho Cô của cô, nhờ bà gọi trực tiếp cho Du Minh Lượng bảo ông ấy tới đây. Càng nhanh càng tốt.” Trì Kinh Hồng nhíu chặt mày nói với Lệ Xuân Hiểu đang bàng hoàng.

“Xin lỗi, Kinh Hồng, Kinh Hồng, tôi xin lỗi, tôi điên rồi.” Lệ Xuân Hiểu không tin nổi nhìn hết thảy trước mắt này.

“Tôi biết… nhanh lên. Vào thư phòng đi, quản gia ở đây… sẽ xử lý.” Lời nói của Trì Kinh Hồng đã có chút không rõ.

“Không, không, Kinh Hồng, tôi không…” Lệ Xuân Hiểu lùi lại một bước, cuối cùng hét lên, “Kinh Hồng, bây giờ anh phải đến bệnh viện ngay… phải.”

Trì Kinh Hồng nhắm mắt lại, khi mở ra, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn: “Xuân Hiểu, nghe lời đi, tôi phải giải quyết mọi chuyện trước khi cảnh sát đến.”

“Xuân Hiểu, không đáng phải ngồi tù vì một người như tôi, hơn nữa… hơn nữa, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô vào tù, Xuân Hiểu, tin tôi, tôi không sao, tôi sẽ đến bệnh viện sau giải quyết xong cảnh sát, thật đó, con dao đó… con dao đó không đâm sâu, thật đó.”

Lệ Xuân Hiểu liều mạng lắc đầu. Nước mắt làm mờ mọi thứ trước mắt và cuối cùng cô nghe thấy người đàn ông nói, xin cô đấy, Xuân Hiểu.

Trốn trong thư phòng, Lệ Xuân Hiểu gọi cho Cô như lời của Trì Kinh Hồng, sau cuộc gọi, Lệ Xuân Hiểu bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, không biết bao lâu, quản gia đi đến.

Đây là lần đầu tiên người ông lão từng chứng kiến ​​cô lớn lên nhìn cô với vẻ trách cứ, sau đó, với một giọng vô cùng nặng nề nói, Xuân Hiểu, hiện tại, cô nghe lời Kinh Hồng đi, cậu ấy nói gì cô thì cô hãy làm thế đó, nếu cô không muốn thấy điều không may xảy ra với cậu ấy.

Trì Kinh Hồng dựa lưng vào ghế sô pha, mặc một chiếc áo da to màu đen, nhìn cô như không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt hơn bình thường, còn lại thì trông như không khác gì.

Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh mình, thậm chí còn nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Xuân Hiểu, chúng ta hãy chơi một trò chơi với chú cảnh sát đi.”

Vừa dứt lời, tiếng còi xe cảnh sát truyền từ xa đến.

Lão quản gia cúi đầu, trong phòng khách vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, rượu cùng một ít hoa quả đặt ở trên bàn trước sô pha, cảnh tượng giống như chủ nhân của căn phòng đang tình thú dạt dào uống rượu với vợ.

Cánh cửa bị đẩy ra, vài cảnh sát mặc cảnh phục xông vào, có vẻ như họ không ngờ đến cảnh tượng như vậy, họ nhìn nhau một lúc.

Nam chủ nhân căn nhà dựa vào ghế sô pha cười phá lên vui vẻ, anh nhìn đồng hồ của mình, nói to với cô chủ bên cạnh: “Em yêu, em thua rồi.”

“Chuyện gì vậy? Chúng tôi vừa nhận được cuộc gọi báo nguy, có một người phụ nữ nói rằng ở đây đã xảy ra chuyện.” Viên cảnh sát lớn tuổi đứng lên.

Nam chủ nhân nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ồ! Thưa ngài cảnh sát, tôi và vợ tôi vừa uống chút rượu, tôi nhất thời nói đùa với cô ấy, bạn bè tôi nói với chúng tôi rằng cảnh sát Thượng Hải được xếp loại theo hiệu suất, nghe nói chỉ cần nhận được cuộc gọi báo nguy từ khu dân cư cao cấp nhất thì hiệu suất là A cộng, khu dân cư cao cấp là A, thượng lưu là B cộng, trung lưu là B, vợ tôi không tin, nên tôi quyết định làm một bài thí nghiệm, kết quả, thật đúng như những gì bạn tôi nói.”

Anh dịu dàng nói với vợ mình: “Em yêu, giờ thì em tin rồi chứ, đúng như những gì bạn anh nói à.”

Ngẩng đầu, anh cười vô hại: “Tốt lắm, anh cảnh sát, hiệu suất của các anh thực sự không là — ờm. Tôi cũng sẽ cho các người thêm điểm A.”

Vài cảnh sát trẻ ở phía sau tức giận bị viên cảnh sát nói chuyện trước đó giữ lại.

Sau khi viên cảnh sát rời đi, Trì Kinh Hồng đã hấp hối ngồi phịch xuống sô pha, thở khó khăn hổn hển. Lệ Xuân Hiểu không chế được lay Trì Kinh Hồng, lão quản gia đẩy Lệ Xuân Hiểu ra.

Khi Lệ Nhu và Ngô Trân Châu đến, nhìn thấy cảnh tượng Trì Kinh Hồng nằm bất tỉnh trên sô pha, chiếc áo sơ mi trắng của anh ấy thấm đầy máu đỏ rợn người, còn có, còn có một chuôi dao cắm trên bụng trái của anh.

Lệ Xuân Hiểu co ro người ngồi một bên, lão quản gia phí công đè miệng vết thương không ngừng chảy máu.

Xe lao đi trên đường như một cơn gió, ngoài cửa xe là cảnh phố phường nhộn nhịp với ánh đèn mờ ảo và khách du lịch đông đúc.

Mồ hôi nhỏ như hạt đậu chảy trên trán Du Minh Lượng, Ngô Trân Châu vì đã có kinh nghiệm sơ cứu ở châu Phi nên đã trở thành trợ lý tạm thời của Du Minh Lượng.

Còn Lệ Xuân Hiểu vì cảm xúc kích động nên ngồi xe khác với mẹ cô.

Theo thời gian trôi, máu cũng chảy ra hết khỏi người đàn ông đẹp trai này.

Ngô Trân Châu nhất thời hoảng loạn, cảm thấy Trì Kinh Hồng tựa như đang bị bóng tối nuốt chửng từng chút một, cô chạm vào tay anh, bàn tay lạnh ngắt, cực kỳ giống như tay những thi thể mà cô đã chạm khi ở châu Phi.

Du Minh Lượng nói, Trân Châu, mau nói chuyện với cậu ấy đi, nói điều gì mà có thể giữ chặt suy nghĩ của cậu ấy.

Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, Ngô Trân Châu làm sao có thể không hiểu được lời nói của vô số bác sĩ khi phải đối diện với sinh ly tử biệt trên bàn mổ cơ chứ.

Ngô Trân Châu bắt đầu nói không ngừng, kể về những việc ngu ngốc mà cô đã làm lúc trước, tâm trạng của cô khi lần đầu tiên gặp anh, cô đã tức giận như thế nào khi anh kết hôn, nói rất nhiều rất nhiều nhưng người đó vẫn không hề phản ứng, quật cường nhắm mắt.

Lần này, rơi xuống không chỉ là nước mắt, mà còn có mồ hôi.

Ngô Trân Châu nhắm mắt lại, bây giờ cô nhất định phải bình tĩnh.

“Kinh Hồng.” Ngô Trân Châu nhẹ nhàng gọi, chữ Hồng kéo dài vừa ôn nhu vừa bay bổng, cô đã nghe thấy người phụ nữ đó gọi anh như thế, Kinh Hồng, Kinh Hồng.

Dòng âm thanh giống như một nhịp điệu nhẹ nhàng nhảy trên dây.

Gọi đến tiếng thứ ba, tay Trì Kinh Hồng cuối cùng đã cử động, Ngô Trân Châu để tay vào lòng bàn tay anh, liền nghe thấy Trì Kinh Hồng kêu lên một tiếng.

Đêm đó đối với Ngô Trân Châu dài đến mức tưởng chừng như không có hồi kết, lâu đến mức cô có ảo tưởng rằng mặt trời sẽ không bao giờ mọc trên hành tinh này nữa.

Giữa đêm thâm trầm, màn đêm bị bao trùm trong bóng tối vô tận, cánh cửa phòng phẫu thuật kia đóng chặt rất lâu.

Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng được đẩy ra, dường như ngay lúc đó, những người bên ngoài phòng phẫu thuật đều quên cách nói chuyện, cho đến khi Du Minh Lượng, người thực hiện ca phẫu thuật cho biết, thật may, cuối cùng đã nhặt lại được cái mạng rồi.

Lệ Xuân Hiểu “òa” khóc, vừa khóc vừa la, giống như lâm vào cảnh thần trí điên dại, sau đó, Ngô Trân Châu nhìn mẹ tát thật mạnh vào mặt Lệ Xuân Hiểu một cái.

“Lệ Xuân Hiểu, con là đứa trẻ bị làm hư, đứa trẻ chưa bao giờ lớn nổi, từ giây phút này, con đã không xứng được yêu cậu ấy nữa.”

Đêm nay, tất cả mọi người đều mệt rã, Ngô Trâu Châu nghe thấy tiếng thở dài của mẹ mình, chị gái cô đến sau nhìn Lệ Xuân Hiểu với ánh mắt không thể tin được, cô ấy lẩm bẩm, làm sao có thể…

Sau đó, không nói thêm nữa.

Đúng vậy! Làm sao, làm sao Lệ Xuân Hiểu kia có thể cầm con dao lên và đâm vào người Trì Kinh Hồng cơ chứ?

Ngô Trân Châu sờ sờ tay mình, khi Trì Kinh Hồng được đẩy vào phòng phẫu thuật anh vẫn nắm chặt tay cô, lúc đó, cô đã nói, Kinh Hồng, em đợi anh, anh nhất định trở về, nhớ nhé.

Sau đó, Trì Kinh Hồng nở một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt tái nhợt, rồi buông lỏng tay cô.

Quay đầu, Ngô Trân Châu thấy Lệ Xuân Hiểu vừa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Hai người đã từng không có gì giấu nhau mà hiện giờ không thể nói nên lời, bất giác nhận ra họ đã bước qua cái tuổi bồng bột và nghênh đón sự trưởng thành của bản thân.

Ngô Trân Châu mỉm cười với Lệ Xuân Hiểu, phải là duyên phận nào mới khiến cả hai cùng yêu một người đàn ông, nhưng, đáng tiếc, người đàn ông đó lại không yêu ai trong số họ.

Lệ Xuân Hiểu cũng mỉm cười với Ngô Trân Châu, chỉ là nụ cười kia có chút chua chát và khổ hơn.

Cho đến khi, cả hai cùng cười đến chảy ra cả nước mắt.

- Hết chương 75-
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.