Chủ nhật cuối cùng của tháng 10, Thượng Hải đón trận mưa đầu mùa, hôm nay Trì Hồng Nhạn thức dậy rất sớm, cô ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa to đến mức như tiếng người đánh trống dữ dội.
Cũng chỉ giờ thời khắc này, Trì Hồng Nhạn mới không cảm thấy bất an, mưa to làm Trì Hồng Nhạn cảm thấy an toàn, từ khi xảy ra chuyện trong nhà hàng đó, cô luôn cảm thấy bồn chồn, với sự nhạy cảm của người phụ nữ, cô luôn cảm thấy như có điều tồi tệ sắp xảy ra.
Mặc dù, vài ngày nay sóng yên gió lặng, không có ai tới tìm cô.
Mặc dù, vài ngày trước Trì Kinh Hồng nói với cô rằng anh đã nhờ luật sư làm thủ tục ly thân.
“Em đang nghĩ gì thế?” Trì Kinh Hồng bất mãn quay người cô lại, đối mặt với nhau.
“Kinh Hồng…” Trì Hồng Nhạn nhớ tới lời bác sĩ nói hôm qua, e dè cô nói, “Kinh Hồng, đứa bé đó…”
Lời tiếp theo cô không nói được nữa.
“Đứa bé? Đứa bé gì cơ…” Trì Kinh Hồng kích động, ngồi thẳng người lên: “Em có bé con rồi hả?”
Trong lòng Trì Hồng Nhạn càng chua xót, quả nhiên, Trì Kinh Hồng đang rất mong chờ điều đó.
Lúc lâu sau, Trì Kinh Hồng đặt bàn tay đang run rẩy của mình lên bụng Trì Hồng Nhạn: “Hồng Nhạn, nói cho anh biết, nếu em có thai, thì cơ thể của em có ổn không? Có thể chứ?”
Trì Hồng Nhạn vuốt ve tay anh, trong lòng trở nên buồn phiền, xoay người, quay lưng về phía anh.
Trì Kinh Hồng lại ôm cô vào lòng, phát hiện cô đã rơi nước mắt đẫm mặt.
“Sao vậy? Hử? Nói cho anh biết đi? Hử? Đã xảy ra chuyện gì ư?” Trì Kinh Hồng nâng mặt cô, giọng điệu hoảng hốt.
“Kinh Hồng!” Trì Hồng Nhạn vùi mặt vào lòng anh: “Em thật sự muốn sinh cho anh một đứa con giống anh.”
“Em rất muốn. Em thật sự rất muốn…” Trì Hồng Nhạn lẩm bẩm, “Nhưng bác sĩ nói với em rằng vì em đã uống thuốc từ khi còn nhỏ nên… nên chỉ sợ sẽ rất khó để có thai.”
“Đồ ngốc!” Trì Kinh Hồng cười nhẹ: “Có sao đâu, chúng ta thuận theo tự nhiên đi, có cũng tốt, không có anh cũng không tiếc nuối.”
Nhìn khuôn mặt buồn bã của cô, Trì Kinh Hồng ôn nhu hôn lên khuôn mặt cô và nói nhỏ vào tai cô: “Anh không quan tâm em có con hay không, điều quan trọng nhất là em luôn ở bên anh, luôn luôn.”
“Vâng! Luôn ở bên anh.”
Khi đó, Trì Hồng Nhạn đã nghĩ không có thế lực nào trên thế giới này có thể chia tách cô và Trì Kinh Hồng.
Nhưng đôi khi, người ta lại phát hiện niềm tin rất dễ bị tổn thương.
Tháng 11 đến, khi lão quản gia của Lệ gia xuất hiện trước mặt Trì Hồng Nhạn, cô biết rằng điều gì phải đến đều sẽ đến.
Lệ Nhu, Cô của Tống Thư Nhiên, bà ấy ngồi trong biệt viện cổ kính của nhà của họ, ngồi vắt chéo chân pha trà, hương trà nồng đậm, còn có hàng trúc xanh trong sân khẽ than nhẹ trong gió đầu đông.
Cô của cô mỉm cười nhẹ nhàng với cô, bà hiền hậu ngồi ở trước mặt cô, điều này khiến Trì Hồng Nhạn ảo giác rằng đó là một buổi trưa yên tĩnh, người Cô yêu thương cô đang ở nhà với cô lúc bà rảnh rỗi.
“Cô.” Trì Hồng Nhạn khó khăn gọi.
“Con về rồi à!” Lệ Nhu rót trà xuân Long Tĩnh thơm ngào vào tách trà trước mặt cô: “Uống thử đi! Ta đặc biệt pha cho con đấy.”
Bà cẩn thận đánh giá người con gái trước mặt, dáng vẻ điềm tĩnh giống như lần đầu bà gặp, nhưng Lệ Nhu chưa bao giờ tưởng tượng được cô gái như vậy sẽ gây sóng to gió lớn cho hôn nhân của Lệ Xuân Hiểu.
Theo loạt hành động gần đây của Trì Kinh Hồng, chàng trai đó đã hạ quyết tâm, cơ hội cứu cậu ta là con số 0, bà hiểu người đó, chỉ cần cậu ta hạ quyết tâm thì không việc gì không làm được.
Vì vậy, mấu chốt hiện tại nằm ở cô gái trước mặt này.
“Tracy.” Lệ Nhu đợi cô uống xong trà, giọng nói cứng rắn, “Xuân Hiểu đã kể cho ta nghe mọi chuyện của con và Kinh Hồng.”
“Ta nghe nói con còn có tên khác là Hồng Nhạn. Con và Kinh Hồng quen nhau từ khi mười mấy tuổi và từng là người yêu của nhau, sau này, vì âm dương soa thác* mà Kinh Hồng cưới Xuân Hiểu, con cũng gả cho Thư Nhiên. Cho nên, hiện tại, ta không trách con, chỉ có thể trách tạo hóa quá trêu người thôi.”
*Âm dương soa thác-阴差阳错: thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia.
Trì Hồng Nhạn không dám nhìn vào mắt Lệ Nhu: “Cô, con xin lỗi.”
Bà thở dài: “Phải, con đúng là nên nói xin lỗi ta, vì con đã làm tổn thương tình cảm của ta, ta đã đối xử chân thành với con, nhưng mà, Tracy, quá khứ chung quy vẫn là quá khứ, trên đời này ai lại không có một hai chuyện không như ý muốn, cho nên, coi như Cô cầu xin con rời khỏi Kinh Hồng đi. “
“Cô.” Miệng Trì Hồng Nhạn trở nên nói khó khăn, cổ họng cô như đang bốc cháy: “Con không thể, con không thể rời khỏi anh ấy, con không muốn buông tay Kinh Hồng, con cũng không thể buông tay anh ấy!”
“Nhưng hình như con đã quên Kinh Hồng hiện tại là chồng của Xuân Hiểu.” Ngữ điệu của Lệ Nhu uyển chuyển: “Còn con là kẻ thứ ba chen vào gia đình người khác, nên con không đủ tư cách để nói đến chuyện buông tay.”
“Cô, con bằng lòng chờ, chờ Kinh Hồng…”
Lệ Nhu tức giận ngắt lời cô: “Chờ ư? Ý cô là chờ Kinh Hồng và Xuân Hiểu ly hôn sao? Cô cho rằng ly hôn dễ như vậy ư? Đặc biệt là với hoàn cảnh của Kinh Hồng và Xuân Hiểu thì càng không có khả năng! Bát cơm của mấy vạn nhân viên “Vạn Hào” đều nằm hết trên người Trì Kinh Hồng, những người đó đều là do anh trai ta phó thác trên vai cậu ta, cô muốn khiến Kinh Hồng trở thành người bị mang danh vô trách nhiệm sao?”
“Những chuyện đó, Kinh Hồng đã nói với con rằng anh sẽ xử lý tốt.” Trì Hồng Nhạn đờ đẫn nói.
Lệ Nhu cười: “Còn Xuân Hiểu thì sao? Dựa vào cái gì nó phải hy sinh tất cả để thành toàn cho tình yêu của các người, rồi ai sẽ thành toàn cho nó, nha đầu đó đã dốc hết ruột gan yêu Kinh Hồng, nhưng cuối cùng nó nhận được gì? Bị ly hôn, bị người mình yêu vứt bỏ, mà người bắt cóc chồng nó lại là chị dâu của mình, Tracy, làm người cũng không thể như thế này.”
Trì Hồng Nhạn đứng lên: “Cô, con và Kinh Hồng sẽ rời khỏi đây, dù có thế nào chúng con cũng sẽ rời đi, con xin lỗi, Kinh Hồng là người nên con không có cách nào xem anh ấy như một món hàng nhường đi, chỉ cần anh ấy cần con, anh ấy cảm thấy vui vẻ khi ở bên con, thế nên điều gì cũng không quan trọng, thậm chí việc anh ấy không ly hôn cũng không quan trọng.”
Lệ Nhu nhấp một ngụm trà, lạnh lùng nói: “Kể cả việc đưa cậu ta vào tù cũng không quan trọng sao?”
Trước mắt cũng chỉ có như thế.
“Sao… Người có ý gì?” Trì Hồng Nhạn run rẩy hỏi.
Lệ Nhu ra hiệu cho cô ngồi xuống, chậm rãi nói: “Cô còn chưa biết sao, Kinh Hồng đã đầu tư vào một số cổ phiếu được một thời gian, nghe nói cậu ta kiếm được không ít tiền, ta không biết cậu có giở trở trong chuyện này không nữa, nhưng không quan trọng, điều quan trọng là cậu ta kiếm được rất nhiều tiền, bằng cách đó, việc gán cho cậu ta tội danh nội gián giao dịch là rất dễ dàng đấy.”
Nhìn người trước mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, biểu cảm khó tin, Lệ Nhu thản nhiên nói tiếp: “Đương nhiên, cái tội đó còn lâu mới đủ, cô còn không biết, gần đây Trì Kinh Hồng vì muốn cùng cô cao chạy xa đã tiến hành cải tổ công ty gián tiếp đắc tội nhiều người. những người đó rất muốn đá cậu ta xuống, ta cũng là cổ đông của công ty, nếu ta ám chỉ cho một hai người tới cục thuế nói là cậu ta đã sai cấp dưới khai khống hồ sơ, hai tội danh này cộng lại đủ để cậu ta ngồi tù một thời gian dài đấy.”
Nước mắt rơi xuống xen lẫn tức giận khiến toàn thân Trì Hồng Nhạn run lên, cô không biết rằng một người có thể trở mặt nhanh như vậy. Cô tức giận chỉ trích.
“Sao người có thể làm vậy? Sao người có thể đối xử với anh ấy như thế? Kinh Hồng mỗi ngày đều trở về với một đống văn kiện, lúc trước, các người đem một cục diện rối rắm ném cho anh ấy, Cô biết không? Trong ba năm đầu tiếp quản công ty, anh ấy chưa lần nào được đi xem phim, đi nghỉ cũng không quá một lần, Cô biết bệnh dạ dày của anh ấy từ đâu mà có không? Anh ấy vì quá bận rộn mà quên ăn, anh ấy đã từng oán giận với các người lần nào chưa? Cô à, người không phải quá tàn nhẫn rồi sao, Kinh Hồng không phải là cỗ máy, mà là người, cũng có cảm giác đau đớn và mệt mỏi, người nhẫn tâm ư? Nhẫn tâm đem những tội danh đó đổ lên người anh ấy ư?”
Bàn tay cầm tách trà Lệ Nhu run run: “Là các người đẩy chúng tôi đến tình cảnh này, trước mắt, ta chỉ có thể làm vậy.”
“Vậy đi! Tùy các người! Đây là xã hội pháp chế, tôi tin Kinh Hồng, tôi tin tưởng anh ấy có năng lực, tôi cũng tin rằng cuối cùng anh sẽ không có việc gì.”
Trì Hồng Nhạn lau nước mắt. Cầm túi xách bên hông.
“Xã hội pháp chế ư? Thư Nhiên hẳn là đã bảo vệ cô rất tốt! Nhóc con, cô chung quy cũng hơi ngây thơ rồi đó, có lẽ, Trì Kinh Hồng có khả năng thoát thân, nhưng, Tracy, để ta nói cho cô biết, đôi khi làm việc chú ý là kỷ xảo, chẳng hạn, còn chuyện sống chung phi pháp với chị dâu mình đâu? Đến lúc đó, Trì Kinh Hồng sẽ trở thành kẻ ngoại tình bị hàng nghìn người chỉ trỏ, khi đó, còn ai tin tưởng cậu ta đây.”
Tay run lên, chiếc túi da trên tay rơi xuống, Trì Hồng Nhạn ngơ ngác nhìn người phụ nữ đã từng chính tay che chở cho cô, giọng nói ôn nhu mềm mỏng khiến cô thập phần tôn kính.
“Rời khỏi cậu ta đi, Tracy, ta biết gần đây cô thường xuyên đến bệnh viện, cho dù cô có khả năng sinh một đứa con nhưng tính mạng cô cũng sẽ gặp nguy hiểm, cô nghĩ đi, nếu Trì Kinh Hồng biết chuyện, cậu ta sẽ để cô mạo hiểm sinh con sao? Cô cũng biết Trì Kinh Hồng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, trong thâm tâm cậu ta nhất định khao khát có một đứa con hơn ai hết, cô nhẫn tâm sao? Cô nhẫn tâm cướp đoạt đi tư cách làm cha của cậu ta ư?”
“Thành quả hiện tại của Cô là do Cô nhìn xa hơn, nhìn thấu hơn ai hết.”
Lệ Nhu đặt một xấp ảnh đặt lên bàn: “Cô có biết những bức ảnh này đại diện cho điều gì không? Nó đại diện cho áp lực của dư luận, hơn nữa việc sống chung phi pháp với chị dâu của mình cuối cùng sẽ dẫn đến nhân cách của Trì Kinh Hồng bị phá hỏng, đến lúc đó còn ai tin cậu ta trong sạch đây, Tracy, cô đành lòng nhìn Trì Kinh Hồng ngồi tù sao?”
Người phụ nữ từng là Cô của cô ấy mà giờ phút này dùng lời nói làm hư thối tâm hồn của chính mình.
“Bây giờ, tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao con người chúng ta cai trị hành tinh này hàng triệu năm rồi, thì ra vì có rất nhiều người thông minh như Cô sống trên hành tinh này, nhưng tôi không nghĩ đây là điều đáng tự hào, ngược lại, nó làm tôi nổi da gà, là loại cảm giác còn đáng sợ hơn đứng trước một con hổ.”
Tại đây chìm trong một khoảng lặng.
Chậm rãi, ánh mắt Trì Hồng Nhạn dừng ở bầu trời xa xăm phía trên sân kia.
“Cô biết không? Ngày hôm qua, tôi đã hứa với Kinh Hồng sẽ luôn bên cạnh anh ấy. Ngày hôm qua, tôi còn tưởng chỉ cần tôi kiên trì, niềm tin của tôi sẽ bất khả chiến bại.”
Cô cười thảm một cái: “Nhưng mà niềm tin của tôi dễ bị tổn thương đến vậy đấy, thì ra trên thế giới này còn tồn tại kiểu trò chơi, mà Cô chính là cao thủ của trò chơi đó, Cô à, hôm nay Cô đã dạy cho tôi một khóa học rồi! Nhưng Cô ơi, Cô cũng là giáo viên tàn nhẫn nhất.”
“Sẽ như Cô muốn, tôi sẽ rời khỏi Kinh Hồng.”
Lệ Nhu hai tay run run, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Tracy, ta không chỉ muốn cô rời khỏi Kinh Hồng, ta còn muốn cô khiến Kinh Hồng hết hi vọng.”
Bầu trời tháng 11 thật trong xanh, xuyên qua sân vườn là bầu trời xa xăm đẹp vô hạn, thật lâu thật lâu trước kia ông ngoại đã ôm cô khi cô đang gối trên đầu gối ông.
Ông ngoại luôn dặn cô bé đó, hãy nhớ kỹ những điều tốt và quên đi những điều xấu xa, như vậy con mới có thể mãi mãi vui vẻ.
Mãi mãi vui vẻ? Một người làm sao có thể mãi mãi vui vẻ? Ông ngoại thật ngốc.