Không chỉ riêng Lục Sương mà những người khác cũng đều kinh ngạc vô cùng. Chỉ có một người sắc mặt vẫn không đổi là Tô Tiện. Nàng dường như đã biết chuyện này từ lâu, lập tức cười nói với Sở Khinh Tửu: "Sở công tử, thật là có lỗi."
Sở Khinh Tửu không nói gì, hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tô Tiện, lại nhìn những người trong điện, một tay che lấy cánh tay còn lại, thần sắc cuối cùng cũng biến đổi.
Người đến đây đều là những cô nương ngưỡng mộ Sở Khinh Tửu, phần lớn đều là nhân vật có thế lực. Thời điểm này, mọi người trưng bộ mặt nghi vấn quan sát Sở Khinh Tửu, chuyện này đâu thể cứ tùy ý cho qua được, Sở Khinh Tửu vẫn trầm mặc không nói, Lục Sương chợt biến sắc, ngạc nhiên nhìn Sở Khinh Tửu rất lâu mới nói: "Ngươi... Ngươi không phải Sở công tử?"
Sở Khinh Tửu còn chưa kịp đáp lại, những người khác đã dần khôi phục phản ứng, quả nhiên có người nhận ra điều bất thường ở đây, tiếng xì xầm của mọi người xung quanh ngày càng nhiều. Sở Khinh Tửu cuối cùng cũng buông một tiếng thở dài, thả tay xuống. Bộ dạng chính nhân quân tử lúc trước nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, hắn lạnh lùng nhìn Tô Tiện nói: "Ngươi rốt cuộc là kẻ nào? Sao lại biết những chuyện này?"
Cả người hắn toát ra hơi thở âm hàn, tuy tướng mạo giống hệt Sở Khinh Tửu nhưng mới vừa rồi như hai người khác nhau. Tô Tiện thấy thế thì nở nụ cười, nàng vòng ra phía sau con rối, nhỏ giọng đáp:
"Bốn năm trước, Huyền Nguyệt giáo bắt Sở gia Sở công tử đi nhằm uy hiếp Sở gia. Sau này Sở Khinh Tửu thoát khỏi tay Huyền Nguyệt giáo nhưng lúc ấy hắn đã bị thương rất nghiêm trọng không còn sống được bao lâu."
Thanh âm nàng trầm thấp, tựa hồ không muốn đề cập đến chuyện xưa, "Một người bạn của Sở Khinh Tửu đã đưa hắn về Sở gia, nhị gia Sở gia nói sẽ chữa khỏi cho hắn, bảo người bạn đó cứ an tâm đợi."
"Nàng thật sự đã chờ, nhưng ai ngờ đợi được lại là một người không phải Sở Khinh Tửu." Tô Tiện lạnh lùng nhìn người trước mặt, từng chữ từng chữ nói: "Nhị gia căn bản không hề cứu Sở Khinh Tửu, hắn chết rồi, sau khi hắn chết vì không muốn người khác phát hiện cũng vì muốn lợi dụng danh tiếng của Sở Khinh Tửu, bọn họ tìm một người cải tranh thành Sở Khinh Tửu, thay thế thân phận của hắn tiếp tục sống.
"Người đó chính là ngươi." Tô Tiện nhìn thằng vào Sở Khinh Tửu nói.
Sở Khinh Tửu nhíu chặt lông mày, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn kiên quyết mím môi không nói lời nào.
"Sao ngươi biết chuyện này?" Thấy sự tình không thể giấu diếm được nữa, những người có mặt đều không ngừng dò xét, cuối cùng Sở Khinh Tửu cũng chịu mở miệng.
Tô Tiện đáp nhàn nhạt: "Bởi vì hai năm qua ta vẫn luôn điều tra chuyện này. Mới đầu ta nhìn thấy người từ xa liền nhận ra ngươi không phải Sở Khinh Tửu thật sự."
"Không có ai hiểu hắn hơn ta."
Tô Tiện nói.
"Sở Khinh Tửu": Ngươi chính là người lúc đó đã đưa Sở Khinh Tửu trọng thương trở về."
Tô Tiện không trả lời hắn, nghe "Sở Khinh Tửu" nói đến đây mọi người đều đã ngộ ra chân tướng. Nhất thời ai nấy cũng muốn xông lên hỏi cho rõ đầu đuôi chuyện này. Mắt thấy sự tình diễn biến tới mức không thể vãn hồi, sắc mặt "Sở Khinh Tửu" đại biến, không còn vẻ bình tĩnh như thường ngày, thân hình chợt động, pháp quyết xuất hiện, không lâu sau chẳng còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Mọi người cũng không nhàn rỗi xem trò, vừa thấy hắn biến mất đã lập tức thi triển thuật pháp đi tìm. Cả Trường Thiện Trang náo loạn cả lên, nhưng rất nhanh sau đó mọi người đều đuổi theo Sở Khinh Tửu giả hết rồi, trong Trường Thiện Trang khôi phục sự yên tĩnh.
Tô Tiện không đuổi theo, nàng rũ mắt nhìn xuống đất, hàng mi dài khẽ rung động, lâu sau mới trở về trạng thái bình thường như ban đầu, khẽ thở dài.
Một âm thanh thản nhiên chợt vang lên bên cạnh: "Cô không đi tìm người à?"
Tô Tiện ngẩng đầu nhìn, nam tử trông nghèo kiết xác muốn lấy Linh Hi Châu đổi con rối ban nãy vẫn chưa rời đi, hắn đang đứng gần Tô Tiện, trên mặt lộ chút quan tâm. Tô Tiện nhìn hắn, hắn lại chớp chớp mắt cười nói: "Cô tạo ra con rối kia chỉ vì chuyện này à?"
"Ta mưu tính một năm." Mọi người đều đã giải tán cả, Tô Tiện cũng không còn dáng vẻ đề phòng như lúc trước, nàng ngồi xuống bên cạnh, nghịch trái cây trên bàn, đôi mày lộ chút cô đơn, "Sở Khinh Tửu thật là bạn tốt của ta. Bọn họ hại chết huynh ấy, lại còn lợi dụng thân phận huynh ấy, cuối cùng cũng phải trả giá."
Vạch trần sự thật của hắn trước mặt mọi người, để hắn từ nay về sau không còn chỗ đứng trên thế gian, đây là cái giá nàng bắt bọn họ phải trả.
So với mất đi tính mạng thì việc bọn họ làm càng khó chấp nhận hơn, Tô Tiện làm nhiều như vậy cũng chỉ vì thế.
Tô Tiện cười nhạo: "Nói đi phải nói lại, cũng phải cảm ơn những cô nương thích huynh ấy. Sở Khinh Tửu lúc đó chắc không ngờ rằng, đến cuối cùng lại là các nàng ấy giúp hắn vạch trần tên hàng giả kia."
Nàng nói đến đấy, lông mày lại nhíu nhẹ, có chút bất mãn lẩm bẩm: "Năm đấy, tên đó thay quần áo bị người ta nhìn trộm, lại còn từng ôm con gái nhà người ta, thật là..."
Tô Tiện không biết nói tiếp thế nào nữa, nam tử nọ cười ra tiếng: "Vậy bây giờ cô nương còn đồng ý nhường con rối cho ta không?"
Tô Tiện nhìn hắn cũng không biết nên trả lời thế nào. Nàng thấp giọng hỏi: " Ngươi tên là gì?"
"Mộ Sơ Lương."
"Ngươi muốn con rối này làm gì?" Tô Tiện hỏi.
Mộ Sơ Lương nhìn con rối chẳng chút nhúc nhích kia, chỉ bảo: "Hiếu kỳ thôi, thiên hạ này người có thể làm ra con rối không thiếu nhưng giống con rối này sinh động như thật thì rất hiếm."
Tô Tiện nhìn con rối ấy một lúc, rồi chìa tay ra với Mộ Sơ Lương. Hắn hơi chần chừ nhìn nàng. Tô Tiện nhướn nhướng mày nói: "Lấy Linh Hi Châu ra đây."
Mộ Sơ Lương lật tay một phát, một viên châu đã nằm trong lòng bàn tay hắn. Hạt châu kích cỡ bằng một nắm tay, bảo châu màu tím, ánh sáng lưu chuyển bên trong, có vài sợi sáng uốn lượn. Tô Tiện chưa từng nhìn thấy Linh Hi châu, nhưng nàng biết có thể có loại khí chất như này thì chắc chắn là Linh Hi Châu không sai cho được. Nàng lấy viên châu từ tay Mộ Sơ Lương, rồi lấy ra vài tấm bùa chú, đến trước mặt con rối.
"Tiểu Sở là ta có được từ tay người khác, mặt của hắn là ta nhờ người làm giống y hệt Sở Khinh Tửu, ta để hắn bên cạnh mình cũng bởi vì vạch trần Sở gia mà thôi, bây giờ mọi người đã biết Sở Khinh Tửu đó là giả ta cũng không cần mang theo hắn nữa." Tô Tiện cong cong khóe môi, quay đầu nói với Mộ Sơ Lương: "Ngươi muốn thì mang đi đi."
Mộ Sơ Lương gật đầu: "Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hắn."
"Vậy thì ta yên tâm rồi." Tô Tiện giao mấy lá bùa vào tay Mộ Sơ Lương, tiếp tục nói: "Ngươi dùng cái này với hắn, hắn sẽ nghe lời ngươi, mỗi tấm có hiệu quả khác nhau ta cũng lười nói rõ lắm. Nói chung là mang về nghịch là được."
Bộ dạng tùy tiện của nàng làm Mộ Sơ Lương có chút buồn cười nhưng không cắt ngang nàng. Nàng giao phó vài câu, hai tay bây giờ mới trống không không còn gì, sau cùng nàng lấy tay chọc chọc lên má con rối: "Tiểu Sở, ta đi đây."
Mộ Sơ Lương có hơi không nỡ nhìn nàng, nói: "Cô cứ tin ta như vậy à?"
Tô Tiện chả thèm quay đầu, "Đại đệ tử Không Thiền Phái, đứng đầu Bát đại thế gia, đại công tử của Mộ gia, tiếng tăm của ngươi như vậy, ta tất nhiên tin ngươi."
Mộ Sơ Lương hổ thẹn cúi đầu cười: "Thì ra Tô cô nương biết ta."
Tô Tiện không muốn nói nhiều nữa, nàng đứt khoát bước ra khỏi đại đường, "Sau này còn gặp lại."
Nàng nói rồi, người cũng đi đến bên ngoài, cũng không biết nàng làm thế nào chỉ trong tích tắc đã không thấy bóng dáng nữa. Mộ Sơ Lương vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn theo hướng nàng biết mất rất lâu sau đó mới cười nói: "Cũng là một cô gái rất thú vị đúng không?" Hắn nhìn con rối bên cạnh mà hỏi.
Nhưng con rối Tiểu Sở đấy vẫn cứ cúi thấp đầu, rũ rũ mắt không có chút phản ứng.
Mộ Sơ Lương chống cằm suy tư nhìn con rối, một mình nói chuyện với con rối không chút tri giác này: "Tại sao trên người ngươi lại có tiên khí?"
"Ngươi có linh thức đúng không? Ngươi có thể nghe hiểu những gì ta nói?" Mộ Sơ Lương hỏi một hồi con rối đó vẫn chẳng thèm để ý tới hắn, nửa phần phản ứng cũng không có.
Mộ Sơ Lương thử rất lâu cuối cùng thở ra một hơi, lắc đầu: "Chắc là ta nghĩ sai rồi." Hắn không thử nữa mà lấy bừa một tờ linh phù Tô Tiện đưa ban nãy dán lên người con rối. Thấy con rối có chút động tĩnh, hắn nói: "Đi theo ta nào!"
Con rối giật giật vài cái, thật sự đi theo Mộ Sơ Lương ra ngoài. Hai người chưa đi được mấy bước, con rối đột nhiên dừng lại.
Mộ Sơ Lương quay đầu nhìn, chỉ thấy con rối đó đang cúi đầu ngơ ngác nhìn thứ dưới chân.
"Hả?" Mộ Sơ Lương đến gần hắn, cúi người nhặt món đồ kia lên, là một thanh kiếm, cũng không biết ai làm rơi ở đây. Con rối cứ nhìn chầm chậm nó giống như bảo bối của hắn vậy đến mệnh lệnh của Mộ Sơ Lương cũng không nghe nữa. Mộ Sơ Lương phát hiện điều kỳ lạ bèn hỏi: "Đây là cái gì?"
Con rối đó không thèm trả lời hắn, hai mắt vẫn nhìn thanh kiếm kia. Mộ Sơ Lương thử đặt thanh kiếm trước mặt hắn một lúc, chợt bảo: "Ta đưa ngươi đi tìm chủ nhân của thanh kiếm nhé, được không?"
Con rối không nói gì, Mộ Sơ Lương cười nhẹ một tiếng, bước lên trước một bước rồi quay đầu nhìn, quả nhiên con rối đó đã đi theo hắn.
Hắn cảm thấy buồn cười, lại bước tiếp, con rối từng bước theo sát bên hắn còn nghe lời hơn lúc ra lệnh cho hắn khi nãy. Mộ Sơ Lương vừa đi vừa nói: "Ngươi tên Tiểu Sở phải không? Là Tô Tiện cô nương đặt cho ngươi à? Là ai tạo ra ngươi thế? Người đó làm ra ngươi thế nào vậy?"
Thế gian có không ít "khôi lỗi sư", dùng rất nhiều nguyên liệu đặc biệt chế tạo thành dạng mà mình muốn, sau đó thao túng bọn chúng để đạt được mục đích của bản thân. Phần lớn con rối dùng để giúp con người chiến đấu, càng là "khôi lỗi sư" tài ba càng làm ra con rối vừa như thật vừa lợi hại. Mộ Sơ Lương không biết con rối này làm sao mà thành nhưng trên người hắn có tiên hồn, tuyệt đối không phải con rối bình thường.
Vừa đi vừa nghĩ như thế, hắn đã mang theo con rối rời khỏi Trường Thiện Trang. Sơn trang không lâu trước còn náo nhiệt như vậy, bây giờ toàn bộ đều đi mất rồi, trước cửa sơn trang còn lưu lại dấu chân ngựa. Sắc trời hơi tối lại dường như sắp mưa, Mộ Sơ Lương ngẩng đầu nhìn, cười khổ: "Nói là trách mưa, kết quả vẫn không tránh được."
Hắn vừa nói một đây, một nhát kiếm lướt qua mặt hắn, hắn nghiêng người tránh đi. Một đạo bóng đen lại lướt đến. Hắn vội vàng né tránh. Nhưng đối phương người đến cũng không ít, trong chốc lát một trận pháp khởi động chế ngự hắn.
Mộ Sơ Lương cuối cùng cũng chịu nghiêm túc lại, trên đầu hắn một mảng đen càng ngày càng bao trùm, nhìn đám mây đen trên kia, hắn lạnh lùng nói: "Thật không ngờ các ngươi vì muốn giết ta đến cả Vân Thú cũng thả ra luôn rồi."
"Không có Vân thú thì làm sao giết được ngươi?" Phía trên nóc Trường Thiện Trang, một tên hắc y nhân đang ngồi nghiêng nghiêng trào phúng nhìn Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương cũng đang cười, nhìn không ra tí sợ hãi nào trên mặt hắn: "Tình trạng bây giờ của ta, giết ta thì cần gì phí công phí sức thế?" Hắn vừa nói vừa kéo con rối ra sau lưng mình, còn hắn tiến lên một bước, rút kiếm ra.
Đám mây đen trên đầu càng ngày càng dày, quay cuồng như muốn cắn nuốt tất thảy, có một bóng dáng cực lớn ẩn hiện phía sau tầng mây. Mộ Sơ Lương nheo mắt, cầm chặt thanh kiếm trong tay, lòng đã tính đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Trong lúc hai phe đang giằng co, một thân ảnh màu đỏ lướt qua. Vốn dĩ Tô Tiện đã rời khỏi không biết tại sao lại quay trở về.
"Tô cô nương?" Mộ Sơ Lương ngẩn ra.
Xem ra nàng đến khá vội vàng, không trả lời Mộ Sơ Lương chỉ nhìn con rối phía sau hắn một chút, chắc chắn hắn còn nguyên vẹn rồi mới ném một vật về phía Mộ Sơ Lương: "Ta hối hận rồi, ta không bán Tiểu Sở cho ngươi nữa, món đồ chơi này ngươi đem về đi."
Mộ Sơ Lương đón lấy thứ đó, là Linh Hi Châu hắn đưa cho nàng lúc trước.