Chín rưỡi đêm, cửa Đông của tiểu khu vẫn còn một vài người dân đang ra vào, những cửa hàng bên ngoài cũng vẫn mở cửa kinh doanh, một hàng đèn điện xua tan bóng tối.
Chiếc Porsche Panamera màu đen từ từ đỗ lại.
Hà Diệp tháo dây an toàn ra, hơi ngoảnh mặt về phía Lục Tân một chút, kiểm soát khuôn mặt ở mức chỉ nhìn thấy được bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh, cười nói: "Cảm ơn nhóm trưởng."
"Ừ, ngày mai gặp."
Xã giao kết thúc, Hà Diệp đẩy cửa xe ra, sau khi xuống xe bước ra xa hai bước mới quay người lại, cô lại mỉm cười một lần nữa, vẫy tay với người ngồi trong xe.
Người đàn ông ngồi ở ghế lái hơi gật đầu, lái xe rời đi.
Chiếc xe màu đen sang trọng nhanh chóng biến mất cùng dòng xe cộ.
Hà Diệp thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cái lạnh lẽo của đêm đông chính là thứ mà cô cần vào lúc này, Hà Diệp đi vào trong tiểu khu, luồng khí nóng ấm ngột ngạt của điều hòa trong xe cũng cùng với đó mà dần dần biến mất.
Một mình đi trong đêm tối như thế này, đầu óc cô cũng bình tĩnh lại, sẽ rất dễ dàng nhớ đến những chuyện cũ, ví dụ như Lục Tân năm mười tám tuổi, mỗi lần đưa cô về nhà đều sẽ đứng ở dưới tòa nhà một lúc, cho đến khi Hà Diệp rẽ vào sảnh thang máy rồi anh mới đạp xe rời đi.
Cửu biệt trùng phùng, cậu học sinh cấp ba đạp xe đạp đã trở thành một người ưu tú lái xe sang trong giới It rồi, cảm xúc non trẻ và bốc đồng của thanh xuân cũng đã sớm bị thời gian cuốn trôi không còn chút dấu vết rồi.
Tốt lắm, chỉ cần cô khắc phục những ám ảnh vụn vặt mà những lần thân mật kia để lại, sau này gặp Lục Tân ở công ty là có thể trò chuyện với anh nhưng một người đồng nghiệp bình thường chân chính.
Bố gọi điện thoại tới.
Hà Diệp cười kể với bố chuyện ngày đầu tiên đi làm của mình, bởi vì Ngô Lị từng nảy ra ý nghĩ muốn tác hợp cô với vị "học bá Thanh Hoa" sống cùng tiểu khu, nên cho dù chỉ là tiện miệng nhắc tới, thì Hà Diệp cuối cùng vẫn bất giác che giấu bố chuyện cấp trên mới của cô ở công ty không ngờ lại chính là Lục Tân.
Nhưng Hà Diệp không hề cho rằng cô có thể giấu người chị em tốt của mình được mãi.
Thay vì qua một thời gian nữa Chu Tình sẽ phát hiện ra bằng một cách khác rồi chạy tới hỏi tội, thì sau khi tắm rửa xong, Hà Diệp đã chủ động báo cáo chuyện này với chị em tốt của mình.
Vừa đọc xong tin nhắn mà Hà Diệp gửi, Chu Tinh liền lập tức gọi điện thoại video tới cho cô.
Hà Diệp nhận điện thoại, cô nhìn thấy khuôn mặt lúng túng đến tê rần của mình bên ô cửa sổ nhỏ.
Thế nhưng Chu Tình lại cười không khép được miệng: "Thật là như vậy sao? Là Lục Tân thật à? Chẳng phải cậu ấy ở nước ngoài sao, chạy về đây từ khi nào vậy, lại còn cùng một công ty với cậu nữa?"
Hà Diệp mặt không cảm xúc nhìn cô ấy cười trên nỗi đau của mình.
Chu Tình vội vàng hóng chuyện: "Sau đó thì sao? Gặp được cậu cậu ấy có biểu hiện gì?"
Hà Diệp bĩu môi: "Hồ sơ ứng tuyển của mấy người chúng tớ đều là do cậu ấy đích thân chọn đấy, cậu ấy đã biết tớ sẽ tới công ty từ lâu rồi, chỉ có tớ mới là người đột nhiên gặp lại bạn trai cũ thôi."
Cho dù để cô biết tin trước nửa tiếng thôi thì cô cũng sẽ không tỏ ra cứng nhắc như vậy.
Chu Tình nhìn người chị em xinh đẹp đang hơi ấm ức của mình trên màn hình điện thoại, cô ấy xoa cằm: "Với cả, cậu đừng trách tớ nghĩ nhiều nhé, không phải là Lục Tân vẫn còn thích cậu đấy chứ nên mới cố ý tuyển cậu vào công ty?"
Hà Diệp không thích nghe lời này: "Ý của cậu là, cậu có cậu ấy thì tớ không xin nổi việc ở đó?"
Chu Tình lắc đầu nguầy nguậy: "Tuyệt đối không phải, năng lực chuyên môn của cậu ai ai cũng thấy, là do tớ xem nhiều phim quá nên trong đầu tự động nhảy ra suy nghĩ đó thôi."
Hà Diệp đương nhiên hiểu, cô bức bối nói: "Không đến nỗi đó, tớ phỏng vấn xong vòng cuối cùng rồi cậu ấy mới đi công tác về, cực kỳ công tư phân minh đấy chứ."
Hà Diệp lại kể ra những gì mà hôm nay Lục Tân thể hiện, để làm chứng cứ chứng minh rằng anh sớm đã quên tình cũ.
Chu Tình: "Nếu đổi thành người khác thì tớ đã bị thuyết phục rồi, nhưng đó là Lục Tân đấy, một người sói cao cấp từng lặng lẽ yêu thầm cậu suốt một năm trời mà không để cho những bạn học khác trong lớp phát hiện ra đấy."
Cứ hễ nhắc tới những chuyện này là Hà Diệp lại cảm thấy rùng mình: "Lúc đó mọi người còn nhỏ, đã bao nhiêu năm như vậy, sớm đã quên rồi."
Chu Tình hừ một tiếng: "Cậu cứ đợi đấy, tớ đi hỏi Châu Hướng Minh, tớ từng kể cho cậu ấy nghe qua chuyện cậu tới Lam Hải làm việc rồi, nếu mà cậu ấy sớm đã biết Lục Tân làm việc ở đó mà lại giấu tớ, thì cậu ấy không xong với tớ đâu!"
Hà Diệp không ngăn cản cô ấy, cô cũng cảm thấy khó hiểu, nếu theo như đồng nghiệp nói thì Lục Tân đã về nước được một năm rồi, lâu như vậy thì người bạn thân nhất là Châu Hướng Minh chắc chắn phải biết, Châu Hướng Minh mà biết thì đương nhiên cũng sẽ nói cho Chu Tình.
***
Châu Hướng Minh lúc này vừa mới đi ra khỏi phòng tập gym.
Bạn bè đều ngưỡng mộ anh ấy có thể làm việc ở công ty của nhà mình, nhưng thực ra Châu Hướng Minh không hề nhàn nhã hơn được bao nhiêu so với những người làm công bình thường, những việc cần xử lý thì vẫn phải xử lý, còn phải thường xuyên cùng bố đi tham gia những bữa tiệc xã giao. Vì để tránh việc tuổi còn trẻ mà đã mang bụng bia nên Châu Hướng Minh tuần nào cũng phải đi tập thể hình ba lần.
Một tay cầm chìa khóa xe, một tay lấy điện thoại trong túi quần ra, phát hiện Chu Tình gọi video tới, Châu Hướng Minh cười, quay người dựa vào xe, dáng lẻ lông bông nhìn vào màn hình: "Giờ này rồi mà còn đòi gọi video, chắc không phải là vì đêm dài đằng đẵng ở nhà một mình, muốn tìm tôi để giải tỏa nỗi cô quạnh đấy chứ?"
Nói xong, anh đưa mắt nhìn qua bộ đồ ngủ may bằng vải bông san hô màu hồng trên người Châu Tình một cái, vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ: "Xin cậu chú ý hình tượng một chút đi, lôi thôi luộm thuộm thế này thì ai mà có hứng thú với cậu nổi."
Chu Tình có chuyện nghiêm túc cần nói, không có tâm trạng để đấu võ miệng với anh ấy, tiến gần vào camera, dùng ánh mắt ép cung nhìn Châu Hướng Minh chằm chằm: "Tháng ba năm ngoái Lục Tân đã về nước rồi, vẫn luôn làm việc ở Lam Hải, có phải cậu biết từ lâu rồi không?"
Nụ cười cượt nhả rõ ràng có thể thấy bằng mắt thường kia của Châu Hướng Minh nhanh như chớp đông cứng lại.
Chu Tình hừ một tiếng: "Giả vờ đi, cậu còn giả vờ với tôi!"
Cô ấy vừa châm chọc xong thì liền nhìn thấy Châu Hướng Minh lập tức đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi chửi bậy một câu.
Chu Tình: "..."
Ngay giây tiếp theo, cuộc gọi video bị Châu Hướng Minh tắt đi.
Chu Tình cố gắng giữ bình tĩnh, gọi lại cho Hà Diệp, chia sẻ tin tức mà cô ấy vừa biết từng chữ một: "Châu, Hướng, Minh, khóc, rồi!"
Hà Diệp: "...Có chuyện gì vậy?"
Chu Tình tỏ ra đồng cảm: "Chắc có lẽ là bị tổn thương rồi, cậu ấy coi Lục Tân là anh em tốt, thế mà Lục Tân về nước cũng không thèm liên lạc với cậu ấy."
Nếu như Hà Diệp mà đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy cũng sẽ uất ức và tức giận.
Hà Diệp: "..."
Đúng là quá đáng thật.
Hai cô gái ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau qua màn hình điện thoại một lúc lâu, cuối cùng Chu Tình tổng kết lại, cô ấy nói: "Bây giờ thì tớ đã tin chuyện Lục Tân làm cùng công ty với cậu chỉ đơn giản là trùng hợp rồi, chỉ vì vài năm xa cách hai nơi thôi mà ngay cả anh em tốt cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà cậu ấy còn quên được, thì chuyện quên mất người bạn gái là mối tình đầu chỉ yêu nhau hai tháng là cậu thì cũng chẳng có gì là lạ. Quá là nhẫn tâm rồi, thật sự quá là nhẫn tâm rồi, tớ còn không kiềm lòng được mà đồng cảm với Châu Hướng Minh đây."
Bên ngoài phòng tập gym, Châu Hướng Minh nhận được sự đồng cảm dùng sức đạp vào bánh xe một cái, đến khi sự khó chịu kia qua đi rồi thì mới hùng hùng hổ hổ gọi điện thoại cho Lục Tân, vừa mới kết nối liền ngắt máy, chuyển thành gọi video.
Anh muốn xem xem rốt cuộc Lục Tân còn mặt mũi để đối diện với anh hay không!
Một phút sau, cuộc gọi video được chấp nhận.
Châu Hướng Minh cười lạnh nhìn vào màn hình.
Hình như Lục Tân vừa mới tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen.
Màn hình rung lắc, Châu Hướng Minh nhìn thấy anh đi về phía thư phòng, để điện thoại cố định ở một bên trên mặt bàn, sau đó, người đàn ông thần sắc lạnh nhạt ngồi xuống ghế, trong tay cầm một chai nước khoáng, vừa vặn nắp vừa nhìn màn hình điện thoại, giống hệt như trước đây, đợi người gọi video đến lên tiếng trước.
Châu Hướng Minh đã quan sát tỉ mỉ kỹ lưỡng một lượt khung cảnh nơi mà Lục Tân ở rồi, vẻ trào phúng trên mặt càng rõ ràng hơn: "Được đấy, về nước cũng không nói với tớ một tiếng."
Lục Tân uống nước xong, ngữ khí thong thả: "Sao biết được vậy?"
Châu Hướng Minh: "Cậu nói xem, cậu và Hà Diệp đã..."
Nói được một nửa, Châu Hướng Minh nghẹn lại, nhìn dáng vẻ lạnh lùng hết mức quen thuộc kia của Lục Tân, Châu Hướng Minh lại chửi bật một câu nữa: "Đậu má, là vì Hà Diệp đúng không! Sợ tớ báo tin cho Chu Tình biết, sau đó Chu Tình lại kể cho Hà Diệp nghe, nếu như Hà Diệp mà biết cậu làm việc ở Lam Hải, vậy chắc chắn cậu ấy sẽ không tới Lam Hải nộp hồ sơ chứ gì!"
Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, như thể người khác thích đoán thế nào cũng được, không liên quan gì tới anh.
Châu Hướng Minh hận đến nghiến răng: "Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ cho tớ! Đệt, đừng tưởng rằng cậu có lý do thì tớ không tức giận nữa! Con mẹ nó hồi cấp ba cậu đã trọng sắc khinh bạn rồi, yêu đương vào một cái là cả kỳ nghỉ hè không thèm đoái hoài gì đến bọn tớ, ngày nào cũng mải miết chạy theo Hà Diệp, bây giờ kỹ thuật của cậu trâu bò rồi, không ngờ trọng sắc khinh bạn đến mức biến thái thế này luôn! Nhỡ đâu Hà Diệp mãi không về thì cậu cũng không bao giờ liên lạc với tớ nữa, đúng không?"
Lục Tân ngước mắt lên, khách quan nhắc nhở Châu Hướng Minh: "Vừa tối hôm trước mới cùng nhau chơi game."
Châu Hướng Minh hộc máu: "Ý tớ không phải là liên lạc kiểu đó!"
Lục Tân chẳng ư hử gì.
Châu Hướng Minh: "Cậu sống ở đâu? Tối nay không đánh cậu một trận tớ không xả được cục tức này."
Lục Tân nói địa chỉ cho anh ấy.
Châu Hướng Minh: "...Chỗ đó chẳng phải ở ngay đằng sau tiểu khu của Hà Diệp sao? Đệt, trước đây tớ kể với cậu bố cậu ấy mua nhà cho cậu ấy ở bên đó, cậu tỏ vẻ chẳng khác nào đang nghe tớ đánh rắm, thế mà kết quả..."
Nói đến đây, lại nhìn thấy khuôn mặt không chút lay động hệt như không nghe thấy gì của Lục Tân trên màn hình, Châu Hướng Minh bất giác cảm thấy đau lòng: "Có nhất thiết phải như vậy không? Đã bao nhiêu năm như thế rồi."
Lục Tân: "Mười hai giờ đi ngủ, muốn đến thì đến sớm một chút."
Châu Hướng Minh: "..."
Kiếp trước chắc chắn là do Lục Tân từng cứu mạng anh ấy, thế nên kiếp nay anh ấy mới hết lần này đến lần khác như con thiêu thân lao vào làm anh em tốt với Lục Tân.
Hơn mười một giờ, Hà Diệp đọc xong luận văn một lần, lúc cô chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì Châu Hướng Minh đột nhiên gọi điện thoại tới.
Hà Diệp đoán cuộc điện thoại này chắc chắn có liên quan tới Lục Tân, thế nhưng cô vẫn đánh giá quá thấp mức độ phản ứng của Châu Hướng Minh đối với chuyện này.
"Hà Diệp, tôi nói cho cậu nghe, Lục Tân cậu ấy không phải người!"
Vừa mới nghe máy đã dùng ngữ khí này để nói chuyện, Hà Diệp nhịn không được mà cảm thấy lo lắng: "Bây giờ cậu đang ở đâu? Không uống rượu đấy chứ?"
"Ở đâu? Nói cho cậu biết, tôi vừa mới từ nhà Lục Tân ra ngoài, về nước suốt một năm mà không thèm liên lạc với tôi, cậu ấy không coi tôi là anh em, tôi cũng chỉ có thể coi như chưa bao giờ quen biết cậu ấy thôi, tuyệt giao rồi!"
Hà Diệp: "...Nghiêm trọng vậy sao?"
"Ha ha, đối với tôi thì khá là nghiêm trọng đấy, người ta đã sớm quên tôi rồi, căn bản không coi chuyện này ra cái gì, nghĩ lại thấy cũng đúng thôi, cậu ấy ở trình độ nào chứ, còn tôi thì ở trình độ nào, đã sớm không phải người cùng một tầng rồi."
Hà Diệp đau lòng thay cho Châu Hướng Minh: "Đừng nói như vậy, cậu rất tốt, chỉ là mọi người xa nhau lâu quá nên càng ngày càng ít chủ đề chung, có thể là do cậu ấy cũng không biết liên lạc với cậu thì có thể nói chuyện gì mới được."
"Không ngờ cậu còn nói giúp cho cậu ấy? Vãi thật, chẳng lẽ cậu vẫn còn thích cậu ấy sao?"
Hà Diệp oan uổng muốn chết: "Tôi không có! Cậu đừng đoán mò linh tinh, tôi chỉ muốn an ủi cậu vậy thôi."
"Không cần cậu an ủi, tóm lại là cậu nhớ kỹ đây, Lục Tân không phải người, cậu ấy quên cậu thì cũng thôi đi, nếu như cậu ấy vẫn còn muốn theo đuổi cậu thì cậu đừng quan tâm đến cậu ấy, dù sao thì tôi và cậu ấy cũng tuyệt giao rồi, cậu chỉ có thể chọn một người giữa hai chúng tôi để làm bạn thôi, nói, cậu chọn ai?"
Hà Diệp cười không được mà khóc cũng chẳng xong, sau khi bị Châu Hướng Minh thúc giục trả lời mấy lần liền, cô chỉ đành dỗ cho anh ấy bình tĩnh lại trước đã: "Chọn cậu, chắc chắn là chọn cậu."
"Rất tốt, cuối cùng tôi cũng không nhìn lầm người nữa rồi."
Hà Diệp: "Với cả, cậu tới tìm Lục Tân, có phải cậu ấy cũng đoán được là tôi để lộ tin tức rồi không?"
"Yên tâm đi, tôi không có ngốc như vậy, tôi nói rồi, là một người bạn của tôi tối nay tới chỗ các cậu tụ tập để ăn cơm thì nhận ra cậu ấy."
Hà Diệp: "..."
Mặc dù lý do này cũng tạm chấp nhận được, nhưng hôm nay cô vừa mới tới Lam Hải làm việc, Châu Hướng Minh đã bị giấu suốt một năm lại lập tức phát hiện ra Lục Tân trở lại rồi, chắc Lục Tân không thể không nghi ngờ một chút nào được đúng chứ?
Bị chuyện này làm cho đau đầu, hiếm khi Hà Diệp lại mất ngủ, may mà chín giờ sáng mới phải vào làm.
Hà Diệp ngủ đến tám rưỡi, tỉnh dậy liền dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, vì để không đến muộn nên sáng nay cô bắt taxi tới công ty.
Nhưng không ngờ cô vậy mà lại là người thứ tư đến phòng làm việc, những người đến sớm hơn cô chỉ có Lục Tân, anh Cường, Tống Thừa Xuyên.
Lục Tân cao ngạo lạnh lùng, Tống Thừa Xuyên điềm đạm nho nhã, anh Cường coi như là người cởi mở nhất, vừa cười vừa phổ cập kiến thức cho người mới: "Ngày nào cũng phải tăng ca buổi tối, đến làm có thể không cần đúng giờ quá, chín rưỡi tới cũng được."
Hà Diệp hiểu rồi, chào hỏi xong liền ngồi vào vị trí làm việc của bản thân.
Hôm qua vẫn luôn dành thời gian để làm quen với quy trình công việc, chứ chưa hề tiếp xúc với công việc thật sự, lúc Hà Diệp định đọc luận văn một lần thì nhận ra Lục Tân đứng lên rồi.
Hà Diệp có chút hoài nghi, chiều cao hiện tại của anh chắc có thể phải lên đến một mét chín rồi.
Hình như đang đi về phía bên này, không biết là tới giao việc cho cô, hay là muốn tới khu nghỉ ngơi.
Trong lòng hoạt động rất phong phú, nhưng vẻ mặt của Hà Diệp vẫn được tính là bình tĩnh, cứ nhìn bài luận văn kín chữ trên màn hình mãi.
Chẳng mấy chốc, chiếc bóng đen kia tiến tới đứng ở phía bên phải của cô.
Hà Diệp căng thẳng định đứng dậy.
"Không cần đứng, tôi giao cho cậu chút công việc."
Hà Diệp: "Được."
Cô giữ nguyên tư thế ngồi, muốn nghe xem anh sẽ giao cho mình làm việc gì, đột nhiên, Lục Tân cúi người xuống, tay trái chống xuống mặt bàn phía trước cô, tay phải giữ chuột máy tính, mở tài liệu trong nhóm ra.
Khoảng cách gần như thế này, Hà Diệp có thể ngửi thấy hương thơm thanh mát sảng khoái trên người anh, hình như là mùi của sữa tắm.
Hà Diệp rũ mí mắt xuống.
Trong tầm mắt của cô là đôi tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng của anh.
Như một phản xạ có điều kiện, lại không hề đúng lúc, Hà Diệp bỗng nhớ tới hình ảnh chính hai bàn tay này từng không nghe lời từ chối mà thò vào trong vạt áo của cô, cởi chiếc nút cài áo phía sau lưng cô.
Rõ ràng là bộ phận trên cơ thể của mình, thế nhưng trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, thời gian mà Hà Diệp chạm vào có lẽ còn không nhiều bằng thời gian mà Lục Tân chạm vào trong mùa hè năm đó.
Ngọn lửa bất thường theo dòng ký ức ùa về bùng lên tai cô, Hà Diệp cố gắng ép bản thân dồn sự tập trung vào mắt.
"Này, đàn em, sao mặt em đỏ vậy?"
Trình Duệ vừa ngáp ngủ vừa đi tới chỗ làm việc của mình, liếc mắt nhìn Hà Diệp ở góc chéo phía đối diện một cái, lập tức bị dáng vẻ của Hà Diệp lúc này doạ cho giật mình kinh ngạc.
Tống Thừa Xuyên nghe thấy giọng nói cũng tò mò nhìn về phía Hà Diệp.
Hà Diệp rất muốn tìm một khe hở để chui vào đó.
Trình Duệ lại đưa mắt nhìn nhóm trưởng lạnh lùng mặt không cảm xúc đang hướng dẫn công việc cho Hà Diệp, anh ấy nhận ra điều gì đó, cười nói: "Căng thẳng rồi đúng không? Ha ha, bình thường thôi, lần nào bọn anh tới nhà ăn ăn cơm, toàn là mấy em gái trẻ tuổi lúc đi lướt qua nhóm trưởng thì đều căng thẳng đến đỏ cả mặt, không có cách nào khác, khí chất của nhóm trưởng quá mạnh mẽ, người bình thường đều không chống lại được."
Hà Diệp quả thực là không chống lại được, ngày xưa khi Lục Tân mới mười bảy tuổi, hai người khi ấy vừa được phân vào cùng một lớp, Hà Diệp còn cố ý đi vòng đường khác tới trường để tránh phải đụng mặt anh.
Hiện tại, Lục Tân đã hoàn toàn không còn dáng vẻ non nớt của thời thanh xuân nữa, thay vào đó khí chất của anh ngày một mạnh mẽ hơn, giữa hai người cũng có rất nhiều những bí mật khó nói hơn so với hồi mới vào lớp mười hai.
"Làm việc này trước đã, có vấn đề gì thì trao đổi bất cứ lúc nào."
Giao việc cho cô xong, Lục Tân đi thẳng về chỗ mình.
Sắc mặt của Hà Diệp sau khi anh rời đi cũng dần dần khôi phục lại như bình thường.
Trình Duệ gõ máy tính một lát, âm thầm ngẩng đầu lên.
Hà Diệp nhận ra rồi cũng ngẩng lên, mắt chạm mắt với Trình Duệ.
Trình Duệ cười hê hê: "Đàn em, em mỏng manh quá đi mất, chẳng khác gì học sinh cấp ba cả."
Hà Diệp lườm anh ấy một cái.
Trình Duệ chọc cô: "Hung dữ với anh như vậy, có bản lĩnh thì em cũng trừng mắt lườm nhóm trưởng thử đi?"
Phùng Thu Vũ vừa mới bước vào cửa liền ngửi thấy mùi có chuyện để hóng, bèn trêu chọc: "Nhóm trưởng sao vậy? Hà Diệp tại sao lại muốn lườm nhóm trưởng?"
Hà Diệp vội vàng giải thích: "Không liên quan gì tới nhóm trưởng hết, Trình Duệ cứ thích nói đùa."
Phùng Thu Vũ: "Đừng có để ý tới thằng nhóc tiểu học đó."
Anh Cường đột nhiên bật cười: "Biết rồi nhé, Giao Đại thi hành chính sách trẻ hoá giáo dục, sinh viên tốt nghiệp nhìn có vẻ đều nhỏ hơn so với độ tuổi thực tế."
Học sinh cấp ba Hà Diệp, học sinh tiểu học Trình Duệ: "..."
Mọi người ai nấy đều bận làm việc của mình, bầu không khí trong phòng làm việc cơ bản vẫn được tính là yên lặng.
Đột nhiên, Trình Duệ kêu lên một tiếng thảm thiết vô cùng bực tức: "Này, Đại Tráng, cậu chẳng chịu cố gắng gì cả!"
Hà Diệp khó hiểu ngẩng đầu lên.
Phùng Thu Vũ, Tống Thừa Xuyên bao gồm cả ba vị dũng sỹ dám ngồi đối diện với Lục Tân đều đổ dồn về chỗ làm việc của Trình Duệ, cùng nhau nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của anh ấy: "Đại Tráng lại làm sao vậy?"
Phùng Thu Vũ dành thời gian giải thích cho Hà Diệp nghe: "Đại Tráng, là tên mà Trình Duệ đặt cho mô hình thử nghiệm."
Hà Diệp: "..."
Xuất phát từ lòng tò mò, Hà Diệp cũng vòng sang đó xem.
Trình Duệ vừa thuyết trình cho mọi người vừa nói kháy: "Cái bậc này, nếu với trọng tải là bốn mươi lăm kg thì hoàn toàn không thành vấm đề, nhưng nếu tăng thêm năm kg nữa thì nó không leo lên nổi, mất công em đặt cho nó cái tên hay như thế!"
Anh Cường: "Bình thường mà, thử thêm vài trăm lần nữa là thành công rồi."
Trình Duệ: "Em không còn yêu thương nó nữa rồi."
Phùng Thu Vũ hóng chuyện xong thì chuẩn bị tản đi, Hà Diệp lùi về sau nhường chỗ cho cô ấy, không ngờ sau lưng đột nhiên đụng vào người khác.
Cô vội vàng xin lỗi, vừa mới quay đầu liền mặt đối mặt với vòm ngực rộng lớn được bao kín bởi chiếc áo sơ mi màu đen, cúc áo lúc nào cũng được cài tới nút trên cùng.
Cả phòng làm việc, chỉ có một mình Lục Tân ăn mặc đứng đắn đến như vậy.
Hà Diệp không nhìn lên mặt anh, nhanh chóng đi ra chỗ khác.
Cô ngồi vào bàn làm việc của mình, Hà Diệp nghĩ ngợi một chút, nói chuyện riêng với Trình Duệ, đưa ra một gợi ý nhỏ.
Chẳng mấy chốc, bên kia liền vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cà lạch cạch của Trình Duệ.
Hà Diệp cười cười, tập trung lo công việc của mình.
Buổi trưa ăn cơm xong, Trình Duệ tiếp tục gõ máy tính, Phùng Thu Vũ kéo Hà Diệp ngồi lên sô pha nói chuyện.
Cô ấy liếc mắt nhìn Cung Hàng đang bận rộn làm việc giống Trình Duệ một cái, thì thầm hỏi Hà Diệp: "Tối hôm qua sau khi chúng ta tách nhau ra, có phải các em lại xảy ra chuyện gì không, nếu không thì sao hôm nay Cung Hàng lại không lởm vởn ân cần niềm nở xung quanh em nữa vậy?"
Đều là người trưởng thành, Hà Diệp lại xinh đẹp như thế này, Phùng Thu Vũ rất hiểu cho sự nhiệt tình của Cung Hàng, chỉ là cảm thấy kỳ lạ không hiểu sao Cung Hàng lại chỉ nhiệt tình được mỗi một ngày.
Hà Diệp hồi tưởng lại một lát, cô lắc đầu, nhỏ giọng trả lời: "Chắc là chỉ đùa vui vậy thôi."
Phùng Thu Vũ: "Không thể nào như vậy được, cậu ấy kiêu ngạo lắm, nhưng hễ là đồng nghiệp nữ mà cậu ấy không có hứng thú thì ngay cả khách sáo cậu ấy cũng lười cơ."
Vậy thì Hà Diệp cũng bó tay.
Lúc này, Lục Tân từ bên ngoài đi vào.
Phùng Thu Vũ trắng trợn thoải mái nhìn nhóm trưởng nhà mình, cho đến khi Lục Tân ngồi xuống bàn làm việc, cô ấy mới cười hê hê với Hà Diệp: "Quả thật, có một nhóm trưởng đẹp trai như thế này, đến làm việc cũng có động lực hơn."
Giang Tự ngồi ngay trên ghế sô pha bên cạnh, Hà Diệp dùng ánh mắt ra hiệu ra Phùng Thu Vũ nói bé lại.
Phùng Thu Vũ: "Không sao, anh ấy biết chị chỉ đơn thuần là yêu vẻ đẹp của nhóm trưởng mà thôi."
Hà Diệp: "..."
Điện thoại rung lên một tiếng.
Hà Diệp lấy ra xem, trên màn hình chưa mở khoá hiển thị thông báo "nhóm trưởng" gửi cho bạn một tin nhắn mới.
Phùng Thu Vũ chỉ liếc mắt nhìn một cái theo phản xạ, nhưng không hề nhìn thấy rõ nội dung, thấy Hà Diệp như có tật giật mình nhanh chóng ấn tắt màn hình, Phùng Thu Vũ cười mờ ám: "Ai vậy, sao hốt hoảng thế?"
Giờ nghỉ trưa yên lặng, cho dù giọng nói của Phùng Thu Vũ đã nhỏ hơn lúc nói chuyện bình thường nhiều nhưng vẫn bị vọng trong phòng làm việc.
Vành tai Trình Duệ khẽ động, ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính toàn những dòng code, nhìn về phía hai cô gái: "Có chuyện gì vậy?"
Hà Diệp không giải thích, nắm chặt điện thoại một mình đi tới chỗ phòng họp, ngồi quay lưng lại với mọi người, còn chưa kịp ngồi nóng ghế, lo lắng sẽ có người lén lút đi tới đây nên cô lại đổi sang ngồi ở vị trí góc đối diện, cách xa mọi người nhất có thể, cũng có thể tránh cho có người đi tới gần nhìn trộm.
Phùng Thu Vũ cười lớn: "Hà Diệp em hài hước quá đấy, trốn đông trốn tây làm gì, nếu là chị thì đã trực tiếp ra thẳng hành lang gửi tin nhắn rồi."
Hà Diệp nghĩ trong lòng, nếu như không phải do muốn đi ra ngoài phòng làm việc phải đi ngang qua chỗ làm việc của Lục Tân thì cô đã ra ngoài từ lâu rồi.
Cô lén lút liếc mắt về phía Lục Tân, kết quả không biết Lục Tân đã ngẩng đầu lên từ khi nào rồi, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn thẳng về phía cô.
Hà Diệp vội vàng cúi đầu xuống, mở khoá điện thoại.
Nhóm trưởng: [Cậu và Châu Hướng Minh vẫn luôn giữ liên lạc với nhau?]
Hà Diệp hơi khựng lại: [Cũng tính là vậy, cậu ấy và Chu Tình học cùng một trường đại học, Chu Tình nói chuyện với tôi sẽ nhắc đến cậu ấy, nói chuyện với cậu ấy sẽ nhắc đến tôi, chưa từng cắt đứt liên lạc.]
Nhóm trưởng: [Tối hôm qua cậu ấy tới tìm tôi rồi.]
Hà Diệp: [...Cậu ấy kể với tôi rồi, với cả, có phải gây thêm phiền phức cho cậu rồi không? Tôi không biết là cậu chưa nói với cậu ấy chuyện cậu về nước.]
Nhóm trưởng: [Vẫn ổn. Nhiều việc quá, bận xử lý hết chuyện này đến chuyện kia nên quên mất, vốn định Tết năm nay thì tụ tập.]
Hà Diệp: [Ra là vậy.]
Trong lòng thực ra không tin lắm, vẫn cảm thấy anh quá lạnh nhạt, phụ tình huynh đệ của Châu Hướng Minh.
Nhóm trưởng: [Hình như nhìn cậu có vẻ không hề tin.]
Hà Diệp:...
Nói chuyện thì nói chuyện, tại sao phải nhìn cô làm cái gì?
Hà Diệp cố gắng chịu đựng cảm giác căng thẳng vì bị nhìn mặc dù đã đứng ở một khoảng cách rất xa rồi, tiếp tục gõ chữ: [Tôi nghĩ như thế nào không quan trọng, nếu như cậu vẫn còn coi Châu Hướng Minh là bạn, thì nên giải thích với cậu ấy.]
Chưa thấy tin nhắn trả lời của Lục Tân thì tin nhắn của Châu Hướng Minh đã nhảy ra rồi: [Hà Diệp, tối nay mấy giờ cậu tan làm? Tôi tới đón cậu, còn có cả Chu Tình, mấy người bạn bè thật sự chúng ta tụ tập một buổi.]
Hà Diệp: [Cậu muốn tới công ty tôi?]
Châu Hướng Minh: [Đúng vậy, tôi muốn để cho người nào đó nhìn thấy bản thân đã bỏ lỡ một người anh em tốt đến nhường nào.]
Hà Diệp:...
Năm giờ chiều, có người rời khỏi phòng làm việc, đến sáu giờ, Lục Tân đứng dậy.
Trình Duệ: "Nhóm trưởng xong việc rồi sao?"
Lục Tân: "Ừ, mọi người cũng tan làm sớm một chút."
Anh về trước rồi.
Trình Duệ là người thứ hai thu dọn đồ đạc, vui mừng cảm ơn Hà Diệp: "Hôm nay đàn em đã giúp anh một việc lớn, ngày mai làm thêm một ngày, chắc chắn có thể xử lý xong Đại Tráng."
Anh Cường: "Vậy nên người ta mới là học sinh cấp ba, còn chú là học sinh tiểu học."
Mọi người đều phá lên cười.
Bởi vì Châu Hướng Minh đã đến rồi nên Hà Diệp đơn giảm kết thúc công việc, là người thứ tư đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa rời khỏi toà nhà liền nhìn thấy trước cửa công ty có một chiếc xe đỗ ở đó, Lục Tân đứng ở bên ghế lái, quay lưng lại với cô đang nói chuyện gì đó với Châu Hướng Minh mang vẻ mặt bướng bỉnh.
Cửa kính phía sau xe hạ xuống, Chu Tình cười vẫy tay với cô.
Hai người đàn ông cũng nhìn về phía Hà Diệp.
Hà Diệp bước nhanh tới đó.
Châu Hướng Minh hừ một tiếng, nói: "Hà Diệp lên xe, người khác tôi không quen."
Lục Tân cụp mắt, quay người định rời đi.
Hà Diệp liền mềm lòng, hơn nữa mối quan hệ của hai người họ trở nên như vậy ít nhiều gì cũng có liên quan đến cô, Hà Diệp lập tức bất giác gọi Lục Tân lại, sau đó lại tới dỗ Châu Hướng Minh: "Đều là bạn bè, cùng nhau đi ăn đi?"
Châu Hướng Minh và Chu Tình một trước một sau đều thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nhìn cô, cùng nhau mang vẻ mặt không thể tin được nhìn Hà Diệp.
Hà Diệp nháy mắt với Chu Tình.
Chu Tình ho mấy tiếng, khuyên Châu Hướng Minh: "Thôi được rồi, sao cậu hẹp hòi thế."
Châu Hướng Minh: "Tôi hẹp hòi? Được, tôi hẹp hòi, cậu xuống xe, bảo cậu ấy đưa các cậu đi ăn, một mình tôi về nhà."
Lục Tân lặng lẽ đứng bên đường lại định rời đi.
Hà Diệp sốt ruột vội vàng kéo lấy ống tay áo của anh, sau đó lại ra hiệu nhìn về phía Châu Hướng Minh.
Châu Hướng Minh hừ giọng, bực dọc lườm Lục Tân mấy cái, làm như bố thí nói tên nhà hàng ra, bảo Lục Tân tự lái xe tới đó.
Hà Diệp đương nhiên là ngồi xe của Châu Hướng Minh rồi.
Chu Tình nghển cổ quay lại nhìn chiếc Panamera đen bóng sáng loáng kia của Lục Tân, chậc lưỡi nói: "Quả thật, tớ vẫn muốn ngồi xe sang thử một lần."