Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 96: Nhà họ tư nợ chúng ta rất nhiều



“Nếu mẹ không đi, nhà họ Tư sẽ đến mời chúng ta.” Tư Vũ nhắc nhở mẹ mình.

Sắc mặt Phó Nguyên Ngọc bỗng tái nhợt.

Đúng vậy. “Chắc chắn người này đã tránh được các camera giám sát.”

Video không có dấu vết bị cắt ghép, điều đó chứng tỏ rằng người này có khả năng đặc biệt, tránh được mọi camera giám sát.

Lôi Bảo Tuệ đến huyện Tùng Sơn để tìm người đã sử dụng “Quỷ Môn thập tam châm”, giờ tìm kiếm hơn nửa ngày mà vẫn không có manh mối gì.
Ánh mắt Lôi Bảo Tuệ trở nên lạnh lẽo như băng.

Lôi Tân Khê vuốt tóc trước gương rồi tươi cười đi ngang qua Lôi Bảo Tuệ, ra khỏi nhà vệ sinh.

Lôi Bảo siết chặt tay thành nắm đấm, lạnh lùng nhìn chị họ của mình rời đi.
“Bảo Tuệ à, từ nhỏ em đã thế rồi. Em muốn trở nên mạnh mẽ, muốn cái gì cũng giỏi nhất, bất chấp thủ đoạn để vượt trội hơn người khác về y thuật.”

Lôi Bảo Tuệ cau mặt: “Chị đang nói tôi sao? Chị thì hơn gì?”

Lôi Tân Khê liếc nhìn cô ta, bình thản đáp: “Xin lỗi nhé, chị còn có bạn bè đang đợi.”
Giám đốc Chung nhận ra sự thắc mắc của cô ta, bèn cười nói: “Cô Lôi, chắc cô không biết, ảnh hậu mà con gái tôi cực kỳ hâm mộ đang quay phim ở huyện Tung Sơn.”

Lôi Bảo Tuệ thản nhiên đáp: “Tôi không có sở thích theo đuổi ngôi sao.”

Nhìn vẻ mặt sốt ruột của cô ta, Giám đốc Chung không dám nói thêm gì nữa, chỉ mời cô ta đi đến phòng riêng.
Ngụy Nguyên hờ hững đáp: “Không phải.”

“Nhưng mà…”

“Em hãy nói thật đi, em có làm điều gì trước khi xảy ra chuyện không?”
Ngụy Nguyên vừa đẩy cửa bước vào, mắt Ngụy Hân liền đỏ hoe khi nhìn thấy “anh trai” mình.

“Anh ơi.”

“Em đã đỡ hơn rồi đấy. Thế nào, trong người còn chỗ nào khó chịu không?” Cậu đi tới bên giường và hỏi.
Ví dụ như những chuyện lớn nh7ỏ xảy ra khi Phó Nguyên Ngọc vừa mang thai Tư Vũ, những chuyện bẩn thỉu làm tổn thương trí não của cô, tất cả đều do người nhà họ Tư gây ra.
“Tiểu Vũ, bây giờ mẹ đã có thể nuôi con rồi, không cần phải...”

“Nhưng con vẫn ghi thù.”

Phó Nguyên Ngọc lại nói: “Hai mẹ con mình 0đang có một cuộc sống yên ổn, nếu trở lại nhà họ Tư sẽ chỉ lặp lại quá khứ mà thôi.”
Nụ cười trên môi Lôi Tân Khê không hề nhạt đi, cô ta đưa ngón tay lên sờ vào cần cổ trắng nõn của mình, trên đó có một vết hằn rất nông không thể thấy rõ.

Dù vết sẹo đã được xóa nhưng những ký ức đó lại không thể nào xóa nhòa.

“Câu này đúng là đã nhắc nhở tôi đấy, lần trước đồ ăn đưa cho cô có mùi vị thế nào?”
“Tiểu Vũ, con thật sự 7muốn trở lại nhà họ Tư à?”

“Nhà họ Tư nợ chúng ta quá nhiều.”

Cô phải về để đòi lại món nợ đó.
Cô ta là ảnh hậu, diễn xuất là sở trường của cô ta.

Lôi Bảo Tuệ cười khẩy: “Chị biết tôi đang ở đây, phải không?”

Lôi Tân Khê khẽ nhíu mày: “Chị không biết.”
“Cô Lôi, tôi thấy cũng đã muộn rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm trước rồi quay lại tìm tiếp?”

Lôi Bảo Tuệ xoa hai đầu chân mày, đáp: “Được.”

Sau đó, cô ta đi cùng giám đốc bệnh viện đến một nhà hàng cao cấp, nhưng còn chưa bước vào cửa đã thấy thấy rất nhiều tay săn ảnh đang chầu chực gần đó.
“Rốt cuộc chị đến huyện Tung Sơn để làm gì?”

Lôi Tân Khê nhếch khóe miệng, nói: “Không phá hỏng chuyện của em là được chứ gì. Chỉ cần không ảnh hưởng đến chị, cho dù em ra ngoài làm chuyện lớn cũng chẳng liên quan đến chị.”

Lôi Bảo Tuệ nghiêm nghị: “Tốt nhất chị đừng cản trở tôi, chị cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy. Nếu tôi lại lỡ tay cắt cổ chị lần nữa thì sẽ không cứu được đâu.”
Buổi sáng, Ngụy Nguyên nhận được điện thoại của Ngụy Hành, nói rằng ông ta đã đến huyện Tùng Sơn.

Cậu xin nghỉ học, về nhà sớm nửa tiếng.

Ngụy Hân được người giúp việc chăm sóc, vết sưng đỏ trên mặt đã giảm đi nhiều nhưng vẫn rất đau đớn.
***

Tả Văn lại một lần nữa đưa ra mức giá cao để Đan Thiên Diệu đi cùng.

Những người của nhà họ Tả đã không thể sử dụng, vì thế bà ta chỉ có thể nhờ pháp sư Đan Thiên Diệu.
“Bọn họ sẽ không có cơ hội ấy đâu.” Nói đoạn, Tư Vũ đứng dậy đi lên lầu.

Phó Nguyên Ngọc ngẩn người ngồi trên sô pha hồi lâu, sau đó lấy ra từ trong túi xách một phong thư.

Đây là đơn tự nguyện từ chức và một bản thừa kế cổ phần đã có hiệu lực pháp lý.
Đến lúc đó, cách mời của họ sẽ khác, có lẽ ngay cả Tư Chính cũng sẽ bị liên lụy.

Phó Nguyên Ngọc cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng, ngạt thở một cách khó tả.

Cảm giác bất lực không thể trốn thoát liên tục bủa vây lấy bà.
Khi đi ngang qua một phòng riêng, Lôi Bảo Tuệ nhìn thấy người đại diện từ trong đó đi ra, rồi rẽ vào nhà vệ sinh ở phía bên kia.

Cô ta nheo mắt lại, tự hỏi sao người đại diện của Lôi Tân Khê lại ở đây. Chẳng lẽ…

Lôi Bảo Tuệ nghĩ đến những lời Giám đốc Chung vừa nói, vẻ mặt hơi khó coi, ánh mắt lóe lên sự tức giận.
“Đừng giả vờ giả vịt với tôi.”

Bảo Tuệ, thái độ của em đối với chị không thân thiện cho lắm nhỉ.” Lôi Tân Khê hất mái tóc dài, cười tít mắt nói: “Ai mà biết được em đến huyện Tung Sơn chứ?”

“Lôi Tân Khê, đừng giả vờ làm chị em tốt với tôi, như vậy sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy buồn nôn thôi.”
Có điều, một cú điện thoại của Tư Chính đã làm gián đoạn mọi kế hoạch của bà.

Phó Nguyên Ngọc cũng đã từng nghĩ rằng không thể ở lại huyện Tung Sơn lâu dài, thậm chí đã tìm được một nơi và chuẩn bị đưa con gái mình rời xa thành phố Thân, để bắt đầu cuộc sống mới.

Tư Vũ nói đúng, nếu hai mẹ con bà không trở về, sẽ có người của nhà họ Tư tới mời.
Lôi Bảo Tuệ không tin mình không tìm được người đó.

Trong video do camera ghi lại, không có người khả nghi nào xuất hiện, nhất là khu vực gần nhà xác.

Cô ta nhìn hồi lâu mà không thấy có ai trông giống như một người có thể sử dụng “Quỷ Môn thập tam châm”.
Sở dĩ bà tiếp nhận công ty này là để con gái mình không phải lo lắng về sau.

Chỉ cần thừa kế tất cả cổ phần công ty, cô sẽ có một cuộc sống không âu lo ngay cả khi sau này không trở thành người thành đạt.

Cho dù tương lai không có người mẹ như bà chăm sóc, cô cũng chẳng cần phải bận tâm về chuyện tiền bạc.
Đôi mắt Ngụy Hân càng đỏ hơn: “Anh ơi, em cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu.”

“Để anh gọi bác sĩ.”

“Không cần, em chỉ muốn anh ở bên em thôi. Đã mấy ngày rồi anh không đến thăm em, anh ghét bộ dạng của em bây giờ phải không?” Nói đoạn, nước mắt đã rơi xuống, ra vẻ đáng thương.
***

Khi Lôi Tân Khê đi vệ sinh, Lôi Bảo Tuệ chặn cửa rất đúng lúc.

Lôi Tân Khê hơi bất ngờ khi gặp cô ta ở đây, nhưng ngay lập tức nở nụ cười: “Em cũng ở đây à.”
***

Phòng theo dõi của bệnh viện huyện Tung Sơn.

Giám đốc Chung đứng ở phía sau người phụ nữ đợi hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Cô Lôi, tất cả camera giám sát đều ở đây. Cô đã kiểm tra mấy lần rồi, nhưng vẫn không tìm thấy người cô muốn tìm.”
“Em không nhớ mình đã từng tiếp xúc với ai à? Liệu có phải em đã vô tình xúc phạm ai đó mà không biết? Bây giờ vì em mà mẹ đã đi quá xa rồi. Chắc hẳn em vẫn nhớ rõ bà đồng đó đã làm gì với em trong những ngày qua chứ?”

Ngụy Hân nói quanh co: “Em… em không rõ lắm.”

Ngụy Nguyên đanh mặt: “Vậy em cứ tiếp tục nằm ở đây đi!”

Nói rồi, cậu xoay người, rời đi.

Ngụy Hân liền cuống lên: “Anh ơi, anh ở lại với em một lát.”

Ngụy Nguyên đã mở cửa phòng ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.