Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 54: Lấy ác trị ác



Tiếng cười trong phòng bao bỗng nhiên im bặt.

Cả một nhóm người như vậy mà không ai nhìn thấy rõ Tư Vũ đã đi vào bằng cách nà1o, càng không nhìn thấy cô ấn người đàn ông vừa nói chuyện vào tường và bẻ gãy cổ hắn ta như thế nào.

Thời gian như dừng lại2. Trong phòng hiệu trưởng, Hiệu trưởng Hách bảo Tư Vũ ngồi xuống rồi mở máy tính, mở bài viết trên diễn đàn.

“Trò Tư Vũ, mục đích trang web của nhà trường là để lan tỏa những điều tích cực hơn…”

Ông ta còn chưa nói xong, Tư Vũ đã đặt điện thoại di động của mình trước mặt ông ta, trên màn hình là những thông tin về số điện thoại cũng như chủ thuê bao di động đã đăng tải bài viết lên diễn đàn của trường.
Phó Nguyên Ngọc nhìn thẳng vào Tư Vũ: “Bố con đưa cho con phải không?”

Tư Vũ khép hờ mắt, đáp: “Vâng.”

“Để mẹ gọi điện cho bố con.”
Tiết học thứ nhất vừa kết thúc đã có người chạy vào nói: “Tư Vũ, hiệu trưởng cho gọi cậu đấy.”

Đào Hinh Nhiễm khó có thể kìm nén nụ cười trên môi.

Rất nhiều người nhìn Tư Vũ đi ra ngoài với tâm trạng vui mừng khi người khác gặp họa.
“Đây là?”

“Tố cáo.”

Hiệu trưởng ngơ ngác.
Ánh mắt Tư Vũ không hề thay đổi, chỉ bình thản nói: “Cảm ơn cậu.”

Tôn Mục Sâm cười ngượng ngùng: “Không… không cần khách sáo. Vậy cậu định làm gì?”

“Mặc kệ thôi.”
Phó Nguyên Ngọc đang thảo luận về hợp đồng với Tư Vũ.

“Mẹ đã quyết định ký hợp đồng, có điều, công ty này thuộc sở hữu của bác Tư Quảng con...”

“Ông ta đã ra tay với mẹ một cách không nể nang thì mẹ cứ tiếp nhận đi. Không cần phải e sợ loại người này.”
Phó Lâm Hâm và bạn cùng lớp đi ra khỏi phòng học, nhìn thấy cô đang bước vào phòng hiệu trưởng thì cười mỉa mai.

Bây giờ mọi người trong trường đều biết hai mẹ con cô là người như thế nào.

Để xem đồ não tàn như cô tiếp tục ở lại trường kiểu gì.
“Thì là như thế đấy.”

“Tiểu Vũ, mẹ cứ tưởng rằng sẽ không gặp được con nữa…”

“Con biết.”
Buổi tối, Phó Lâm Hãn thấy diễn đàn của trường đã sôi sục, bèn tức giận chạy xuống lầu chỉ vào Phó Lăng Trí đang nói chuyện điện thoại.

Ông ta đang lo lắng không biết phải đối phó thế nào với những người tới đòi nợ, bây giờ nghe cháu trai mình chất vấn liền cau mày.

“Chỉ bàn luận vài câu, chuyện vặt của đám trẻ con thôi mà. Cháu lên lầu đi, bác không rảnh để ý những chuyện này đâu.”
Phó Lâm Hãn phớt lờ ông, tiếp tục dùng điện thoại di động của bố mình để lướt mạng.

Phó Bạc Thao và Hà Yến San đang nghỉ ngơi trong phòng, thấy con trai mình tức giận chạy lên chạy xuống thì không nhịn được gọi cậu lại.

“Tiểu Hãn, có chuyện gì vậy con?”
Tư Vũ ném kẻ túm tóc Phó Nguyên Ngọc sang một bên, rồi đỡ mẹ mình ngồi dậy, bắt mạch cho bà.

May là bà chỉ bất tỉn7h vì va chạm mạnh, không bị thương ở đâu.

Đôi mắt sắc bén như dao găm của cô nhìn thẳng vào Triệu Uy Hành.
Triệu Uy Hành quỳ xuống, run rẩy nhìn cô gái ngồi trên ghế sô pha.

“Đại… Đại lão…”

“Mẹ tôi làm việc ở công ty của ông à?” Giọng nói lạnh lùng mang theo sự uy nghiêm đầy áp lực.
Tư Vũ ném chiếc cặp tài liệu vừa rồi trợ lý đã đánh rơi ở một bên đến trước mặt Triệu Uy Hành: “Chẳng phải các ông đã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi ư.”

“Sao… sao cô biết được điều này?”

Tư Vũ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát đi!” Triệu Uy Hành sợ đến mức tiểu ra quần.

Trợ lý trợn mắt, lựa chọn ngất xỉu ngay tại chỗ, mong rằng khi tỉnh lại, tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ.

Một thiếu nữ chưa đủ tuổi vị thành niên vậy mà chỉ cần vung tay một cái đã dễ dàng khiến mấy gã đàn ông to con ra bã.
Tư Vũ gật đầu.

“Để tôi xem, nếu mức độ nghiêm trọng thì sẽ được hưởng án treo, nhưng hai học sinh này sẽ bị ghi vào hồ sơ, về sau các trường trung học trọng điểm cũng không dám nhận họ. Như vậy khác nào hủy hoại tương lai của họ. Cô Tư đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

“Vậy tương lai của tôi thì họ có thể mặc sức hủy hoại à?”
Mặc dù là người nhà của Tư Vũ, song lời lẽ của cậu ta lại rất cay độc.

Những học sinh cấp hai còn non nớt cũng theo sau, bình luận gay gắt hơn, thích nói gì thì nói.

“Bác cả, Phó Lâm Hâm bôi nhọ cô và chị Tiểu Vũ ở trường mà bác cứ mặc kệ à?”
“Kẻ nào dám lại đây…” Bà hét lên.

Sau khi nhận ra đây không phải câu lạc bộ, bà thở phào nhẹ nhõm rồi đột nhiên mở to mắt.

Chẳng phải bà đang ở trong câu lạc bộ sao?
“Tiểu Vũ à.” Phó Nguyên Ngọc ôm chặt lấy con gái mình, hai mắt đỏ hoe.

Tư Vũ thờ ơ chờ bà ôm xong, sau đó chỉ vào điện thoại hỏi: “Mẹ định làm thế nào?”

“Sao cơ?”
Phó Bạc Thao càng cau mày hơn: “Gọi cho Nguyên Ngọc đi.”

“Để em gọi cô ấy.” Hà Yến San không hiểu hết mức độ của sự việc, nhưng vẫn gọi cho cô em chồng của mình.

***
Ý cô là muốn khởi kiện.

Trương Liên Hỉ uống thêm một cốc nước nữa rồi nói: “Việc này giao cho tôi, tôi sẽ cho cô một kết quả thỏa đáng.”

“Tốt nhất là như vậy.”
“Mẹ ơi, Phó Lâm Hâm đặt điều bôi nhọ hai mẹ con chị họ trên mạng. Bố mẹ nghe xem anh ấy đã nói gì này. Có còn là người nữa không? Cô tốt với cả nhà chúng ta như thế mà anh ấy lại lấy oán trả ơn.”

Phó Lâm Hãn mở đoạn ghi âm.

Nghe xong, hai vợ chồng Phó Bạc Thao đều nhăn mày.
Cậu ta sống ở tòa nhà số Ba, cách tòa nhà Mười Một một khoảng cách không xa.

Nhận được điện thoại của bố ruột, Tư Duệ thấp giọng nói: “Bố à.”

“Tư Chính đang làm gì?”
***

Ngày hôm sau, Tư Vũ đưa một tập văn kiện mới cho Phó Nguyên Ngọc.

“Đây là gì vậy con?”
“Không cần gọi, mẹ không ký thì vứt đi.”

“Mẹ hoàn toàn không có năng lực điều hành công ty, tại sao ông ấy lại đưa cho con thứ này?”

“Chỉ là thủ tục chuyển nhượng cổ phần mà thôi, sẽ có người quản lý mọi việc cho mẹ.”
***

Số lượt truy cập bài viết ngày càng nhiều và đã vượt quá năm nghìn lượt xem, đủ điều kiện cấu thành vụ án nghiêm trọng để đưa ra tòa.

Tư Vũ thảnh thơi đi dạo quanh trường, không đếm xỉa đến những lời chỉ trỏ bàn tán của mọi người.
“Mẹ vẫn ổn, con cũng vậy. Đây là tin tức.”

Một chiếc điện thoại di động khác được đặt trước mặt bà.

Đó là một mẩu tin về vụ bắt giữ, cảnh sát áp giải hung thủ của một vụ án giết người chấn động ra khỏi câu lạc bộ.
Hiệu trưởng á khẩu.

***

Trương Liên Hỉ ôm cặp tài liệu xuất hiện ở quán nước gần trường học.
Nhìn con gái mình, Phó Nguyên Ngọc càng cảm thấy bản thân mình đã quá nhu nhược.

Cuối cùng, bà cũng hạ quyết tâm.

“Được rồi, mẹ sẽ tiếp nhận công ty. Nếu sau này ông ta tìm đến huyện Tung Sơn, mẹ sẽ không để ông ta đạt được ý đồ.”
“Cậu xem đi, phía trên còn có một đoạn ghi âm đấy.”

Sau khi nhấp vào đoạn ghi âm, Tư Vũ nghe thấy những lời Phó Lâm Hâm đã nói sau khi làm bài thi thử lần hai.

Lúc này, lớp học vô cùng yên tĩnh.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tư Vũ đặt điện thoại di động của Triệu Uy Hành trước mặt bà: “Công ty này đứng tên nhà họ Tư.”

“Tiểu Vũ!” Đôi mắt Phó Nguyên Ngọc đỏ lên.
Vợ của Tư Quảng cũng mở cửa bước ra: “Có chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Tư Quảng rất khó coi: “Không có việc gì, hai mẹ con về phòng ngủ đi.”

“Vâng.”
“Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.”

Trên đó đã có chữ ký của Triệu Uy Hành trước khi bị bắt.

Ông ta là người của Tư Quảng, sao có thể làm chuyện như vậy được?
“Cậu làm vậy là đúng, chỉ có kẻ ngu mới tin vào những điều này. Không phải tôi nói cậu.” Cậu ta hơi xấu hổ.

Đào Hinh Nhiễm nhếch miệng cười ruồi, thầm nghĩ để xem lần này Tư Vũ sẽ thanh minh kiểu gì.

Các phản hồi trên diễn đàn của trường nhanh chóng đẩy bài viết này lên top đầu, gây sốt đến mức thu hút sự chú ý của cả trường.
Hai mẹ con Tư Diễm nhìn nhau rồi trở về phòng.

Tư Quảng nghiến răng nghiến lợi chửi: “Một lũ ăn hại.”

Ông ta ngồi trầm tư một lúc rồi gọi điện cho Tư Duệ.
Ông ta đang bực bội nên giọng điệu hơi khó chịu.

Phó Lâm Hãn nghiến răng nghiến lợi nói: “Rồi bác sẽ hối hận cho mà xem.”

“Tiểu Hãn.” Lúc này, Phó Trác từ bệnh viện trở về, nghe thấy cháu trai nhà mình vừa đi lên lầu vừa nói vậy, liền ngẩng đầu gọi cậu.
“Ông là n7gười bày ra trò này phải không?”

“Không, không.”

“Mẹ kiếp, cô ta giết người rồi.” Một người đàn ông giơ chiếc chai t2rong tay lên, định ném về phía Tư Vũ.
Chai thủy tinh vỡ toang trên tay gã.

Tư Vũ lập tức di chuyển với tốc độ có thể0 thấy được bằng mắt thường, tung những đòn đánh đẹp mắt bằng cùi chỏ, đầu gối, mỗi đòn đều khiến đối thủ gãy xương.

Tiếng động trong phòng bao khiến da đầu người ta tê dại.
“Kẻ chủ mưu là Tư Quảng.”

Sắc mặt Phó Nguyên Ngọc bỗng chốc thay đổi.

***
Tư Vũ nhét thứ gì đó vào miệng Triệu Uy Hành để kiểm soát hành vi của ông ta, rồi lấy điện thoại di động ra quay lại cảnh ông ta nổ súng.

***

Trong biệt thự, Phó Nguyên Ngọc đã tỉnh lại, ngồi bật dậy.
Triệu Uy Hành run rẩy đáp: “Tôi, tôi ký ngay đây.”

Hợp đồng đã có sẵn, hôm nay ông ta đến đây đúng là để ký hợp đồng mua bán cổ phần.

Dù sao sau khi ký loại hợp đồng này cũng sẽ không có hiệu lực, vì vậy ông ta vui vẻ ký vào.
Triệu Uy Hành nuốt nước miếng, đáp: “Vâng.”

“Chuyển nhượng toàn bộ cổ phần sang tên mẹ tôi.”

“Cái gì, cái gì...”
Sau khi ngồi xuống, ông ta uống ba cốc nước mới bình tĩnh lại: “Cô Tư, rất hân hạnh được phục vụ cô lần nữa.”

“Tội bạo lực và phỉ báng trên mạng, cố gắng khép họ vào khung hình phạt tối đa.”

Trương Liên Hi sửng sốt trong giây lát, sau đó cầm tài liệu lên xem, ngạc nhiên hỏi: “Cô muốn kiện anh họ của mình sao?”
Kẻ sát nhân không phải ai khác mà chính là Triệu Uy Hành.

Trong video, ông ta hét lên những điều vớ vẩn, nhưng không ai tin kẻ điên đã giết rất nhiều người ấy.

“Chuyện này là thế nào?”
“Đây được coi là bạo lực và vu khống trên mạng.”

Vẻ mặt hiệu trưởng trở nên hơi kỳ lạ: “Thầy nhớ Phó Lâm Hâm là anh họ của em thì phải.”

“Đứng trước lẽ phải, không kể tình thân.”
Nhà họ Tư.

Bốp.” Tiếng điều khiển từ xa bị đập vỡ vang lên ở tòa nhà số Mười Một.

Tư Diễm vừa mới nằm xuống đi ngủ, nghe thấy tiếng động liền mở cửa đi ra: “Bố ơi?”
“Cho dù như thế thì đây vẫn là sản nghiệp của nhà họ Tư.” Bà không thể tiếp nhận công ty này được.

“Mẹ muốn tiếp tục làm người nhu nhược yếu đuối thì tùy mẹ.”

Tư Vũ ném bản hợp đồng xuống rồi xách cặp đi ra ngoài, để lại Phó Nguyên Ngọc ngồi ngơ ngác nhìn bản hợp đồng trên bàn, bắt đầu đấu tranh tư tưởng.
Ngay khi Triệu Uy Hành đặt bút xuống, một khẩu súng bất ngờ xuất hiện trong tay cô, khiến ông sợ phọt cả ph*n.

“Cô… cô định làm gì?”

“Giải thích với cảnh sát.”
“Chắc là đi ngủ rồi.”

“Có chuyện này bố muốn nói với con.”

“Bên con an toàn, bố cứ nói đi.”
***

Tư Vũ vừa bước vào lớp đã cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ của các bạn học.

“Tư Vũ.” Lại là Tôn Mục Sâm, cậu ta chạy tới, nhấp mở bài viết trên diễn đàn của trường trên điện thoại di động.
“Để đối phó với kẻ ác thì phải lấy ác trị ác.”

“Tiểu Vũ, ai dạy con điều này thế?” Con gái mạnh mẽ, cứng rắn là điều tốt, nhưng cũng phải có tấm lòng nhân hậu.

Phó Nguyên Ngọc nhìn Tư Vũ đang toát ra hơi thở tàn nhẫn, bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.

“Đây là quy luật sinh tồn cơ bản.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.