Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 90: Cầu người không bằng cầu mình



Trên đường về nhà, Phó Nguyên Ngọc hỏi thăm tình hình gần đây của Tư Vũ.

“Rất tốt ạ.” Không biết người này nghĩ gì mà vẫn luôn kiên trì chạy theo, rủ “Vùng tối dưới đèn” nhập hội.

Nhưng vì danh hiệu Đại Dược Thần của “Bất lưu hành” nên không ai dám quá lời.
Tả Văn nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian của tôi. Phía trước có một quán cơm.”

Bà ta hơi mất kiên nhẫn khi đối phó với một người ngớ ngẩn như cô.
“Không biết tại sao Ngụy Nguyên nhà tôi lại phải lòng cháu. Đây là cách gia đình cháu dạy cháu đối xử với người lớn tuổi sao?”

Tư Vũ không trả lời mà vẫn dửng dưng.
Ông ta nói thẳng: “Mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, vốn dĩ định cử con đi tìm hiểu tình hình, nhưng bố lại không yên tâm về con.”

“Bố lo lắng con sẽ đi tìm hai mẹ con cô ấy chứ gì. Chẳng phải bố đã quyết định sẽ đón họ về rồi ư? Cho dù con đến gặp mẹ con cô ấy thì làm sao? Hay là bố muốn đón họ về rồi giam cầm họ, không cho gia đình chúng con đoàn tụ?” Lời nói của Tư Chính đầy mỉa mai, lạnh lùng.
Tư Vũ vẫn cảm thấy người bệnh đến từ biên giới bình thường hơn.

Hai người đến thủ đô và thành phố Thân đều hơi kỳ cục, giống như những kẻ ngốc tâm thần phân liệt vậy.
Bà ta bỏ lại những lời giống như đang bố thí rồi xoay người rời đi.

Có điều sau khi đi được vài bước mà không nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, bà ta bèn quay đầu lại, thấy Tư Vũ hoàn toàn phớt lờ mình, đi thẳng về phía trước.
Cầu người không bằng cầu mình.

***
[Đại thần, tôi cần thuốc tiến hóa, có không?] Người thích trêu chọc gửi cho Tư Vũ hàng tá bình luận.

Cô nheo mắt, trả lời.
Phó Nguyên Ngọc bó tay.

Tư Vũ vừa xuống xe thì thấy một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi về phía cô, liếc nhìn cô hai lần, sau đó nói với giọng khinh người: “Cháu là Tư Vũ hả?”
Tả Văn không khỏi bật cười: “Thời buổi này, các cô gái đều chảnh chọe vậy sao? Còn muốn người ta nhũn nhặn mời chào nữa cơ đấy.”

Bà ta tức giận đi tới chặn đường Tư Vũ.
“Anh cho rằng tôi đang gây khó dễ với họ sao?” Vệ Tư Bình nhìn chòng chọc vào Tư Chính, giọng nói lạnh tanh: “Đối mặt với chuyện lớn mà anh còn không bằng con em của chi thứ, anh làm tôi quá thất vọng. Anh biết bây giờ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì không? Anh biết trong gia tộc có ai đã tiến bộ không? Anh chẳng quan tâm đến những điều này, suốt ngày chỉ để ý đến chuyện tình cảm nam nữ.”

“Nếu hồi đó tôi không đồng ý cho anh và cô ta ở bên nhau, có phải anh định tự sát ngay tại chỗ không? Đồ hèn nhát! Chỉ có đồ hèn nhát mới đưa ra lựa chọn như anh. Nếu không phải có quan hệ huyết thống, tôi thật sự nghi ngờ, chẳng biết rốt cuộc anh có phải con trai tôi hay không. Anh nhìn các con em khác của nhà họ Tư mà xem, họ cố gắng phấn đấu, leo lên cao như thế nào, dùng thủ đoạn gì để giành lấy quyền lực. Nhưng anh thì sao? Anh chỉ biết mang chuyện tuyệt tự ra để đe dọa bố mình…”
Nhà họ Tư.

Tư Chính lại được Tư Vệ Bình gọi tới.
Tư Vũ mở trang web WORLD, nhận được hàng trăm tin nhắn của bạn bè.

Tài khoản “Bất lưu hành” vẫn tha thiết mời mọc.
Chỉ là, vừa nghĩ đến tình trạng của con gái mình, bà ta lại lo lắng khôn nguôi.

***
Tư Vũ ngó lơ bà ta, đi về phía trường học.

Tả Văn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cô, giận quá hóa cười, thầm nghĩ, sau khi rời khỏi nhà họ Tư, cô chỉ là một người bình thường, bây giờ có cơ hội tốt như vậy mà không biết đường nắm bắt.
Tư Vũ nhớ rõ người phụ nữ này.

Bà ta là mẹ của Ngụy Nguyên.
Quả nhiên đầu óc có vấn đề nên hành xử không theo lẽ thường.

Một người kiêu ngạo như bà ta càng không thể hạ mình trước một cô gái thiểu năng trí tuệ như cô.
Tả Văn tỏ ra không vui trước ánh mắt lạnh lùng của cô, thầm trách cô gặp bà ta mà không biết chào hỏi, đúng là đầu óc có vấn đề, lại còn vô giáo dục.

“Lần này tôi tới là để mời cháu một bữa cơm. Đi thôi.”
Họ cũng sợ đắc tội Đại Dược Thần, sau này nếu có gì cần, chẳng phải tự tìm đường chết sao?

Suy cho cùng, sinh, lão, bệnh, tử là lẽ tự nhiên, không ai tránh khỏi.
“Mẹ làm vậy không phải vì bệnh của con mà là muốn chắc chắn rằng ccon khỏe mạnh.” Phó Nguyên Ngọc nói một cách thận trọng.

“Hôm nay làm đề thi thử nên con phải đến trường sớm.” Tư Vũ đeo cặp sách rồia bước lên chiếc xe buýt vừa dừng lại.
“May là con trai bà không giống bà.”

“Mày có ý gì?” Tả Văn cảm thấy lời nói và ánh mắt của cô gái này đều đang giễu cợt mình, vẻ mặt bỗng trở nên khó coi.
[Bạn cùng ngành ơi, tôi nói thật đấy, tôi sẽ đồng ý mọi yêu cầu của bạn, chỉ cần bạn nhập hội với chúng tôi.]

[Rốt cuộc “Vùng tối dưới đèn” này có lai lịch thế nào mà ngay cả thần dược “Bất lưu hành” cũng phải cầu xin nhập hội vậy?]
Chỉ cần có người dám gây bất lợi với gia tộc, bất luận thành tích của người đó xuất sắc đến đâu, có cống hiến cho gia tộc lớn đến đâu, thì tất cả đều sẽ bị xóa sạch chỉ sau một sai lầm.

Tư Chính siết chặt tay thành nắm đấm: “Con không dám, con chỉ thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình với bố mà thôi. Trước kia, con đã nhận Tư Duệ làm con nuôi theo ý bố, bố cũng đã đồng ý với con rằng sẽ không gây khó dễ với hai mẹ con cô ấy…”
[Tôi đã nói rồi mà, “Vùng tối dưới đèn” thuộc phái thực lực, những người trước đây chỉ trích hắn, bây giờ tự vả mặt rồi chứ gì.]

Có người hỏi “Bất lưu hành” về “Vùng tối dưới đèn” nhưng không nhận được câu trả lời.
Càng như vậy, Tư Chính càng lạnh lòng với ông ta, bởi vì trong lòng Tư Vệ Bình chỉ có lợi ích gia tộc.

Mọi việc đều đặt dòng họ Tư lên trên hết.
Tuy nhiên, Tư Vũ hờ hững nói: “Tôi thật sự bái phục bà đấy.”

“Cái gì?” Tả Văn đang định xoay người rời đi liền quay đầu lại: “Mày vừa nói gì?”
[Đại lão, đại lão, mong được gặp mặt!]

Người bệnh ở thủ đô lại xuất hiện.
[Có, một trăm triệu tệ. Thích biến thành người hay quỷ cũng được.]

Người nọ câm nín.
Tư Vệ Bình nhìn chằm chằm vào Tư Chính: “Vậy bây giờ anh định công khai đối đầu với bố anh đấy phải không?”

Giọng điệu của ông ta đều đều và lãnh đạm, ánh mắt dửng dưng, không hề tức giận trước những lời châm chọc của con trai mình.
Tả Văn cau mày, khó chịu ra mặt: “Tôi đã điều tra ra cháu là con cháu nhà họ Tư. Nếu cháu có chút bản lĩnh thì có lẽ không ai dám bắt nạt. Bây giờ đồ vô dụng bị đuổi ra khỏi nhà như cháu còn chẳng bằng con em chi thứ nhà họ Tả chúng tôi ấy chứ.”

Vì vậy, bà ta đến mời cô là đã nể mặt cô lắm rồi.
Các bình luận phía dưới cười nghiêng ngả, chợt cảm thấy người anh em “Vùng tối dưới đèn” này thật hài hước.

Từ biệt danh cho đến mọi khía cạnh của “Vùng tối dưới đèn” đều cho thấy đây là một chàng trai, vì thế chẳng ai biết rằng thật ra đó là một cô gái.
Cô để ý đến đại lão trong lịch vực khoa học kỹ thuật và rất thích thú với những kết quả nghiên cứu khoa học của người này.

Thế nên, sau khi thoát khỏi trang web, Tư Vũ đã đặt mua trên mạng mấy cuốn sách cơ khí.
Tư Vệ Bình nói đến đây liền dừng lại. Bởi vì đứa con trai này của ông ta không màng đến lợi ích của gia tộc mà chỉ quan tâm đến tình yêu của mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.